Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 44: Chứng âm hàn

Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo

Trọng Lan Lâu được xây dựng gần hồ nước, từ bên cửa sổ nhìn ra xa thì có thể thấy phong cảnh bên hai bờ sông Tương Thuỷ.

Đua thuyền rồng đã bắt đầu rồi. Tiếng trống đinh tai nhức óc ồn ào hỗn loạn, tám chiếc thuyền rồng từ đầu bờ sông này xuất phát, chiếc thuyền rồng hoa có treo cờ hiệu "Huyền" ở giữa là chạy nhanh nhất, dẫn đầu một đoạn xa, các chiếc thuyền khác cũng không cam lòng bị bỏ lại, cũng vội vàng mà đuổi theo sau.

Cuối cùng thì vẫn là chiếc thuyền rồng có chữ "Huyền" về tới đích trước.

Bờ sông có người mở hàng đặt cược, người đặt cược cho chiếc thuyền "Huyền" thì mặt đầy tươi cười, còn những người cược cho những chiếc thuyền khác thì ủ rũ thất vọng.

Vệ Phong nhìn một lượt cũng không thấy bóng dáng của Tô Hi đâu, hắn đứng lên chào tạm biệt với mọi người.

Bởi vì thân phận Tấn Vương thế tử nên tất nhiên mọi người cũng không dám trêu ghẹo hắn như Tiêu Tam. Sau vài câu khách sáo thì liền để hắn đi xuống lầu.

Cuộc đua thuyền rồng vừa mới kết thúc vòng thứ nhất xong, không khí bên bờ sông náo nhiệt hẳn, còn có không ít người hò hét cổ vũ cho cuộc đua nữa.

Tô Hi ngồi bên cạnh Ân thị xem xong vòng đua thứ nhất, trên trán lấm tấm mồ hôi còn khuôn mặt nhỏ tái nhợt. Chắc do hôm nay trời quá nóng mà nàng lại lâu rồi không ra ngoài, trong nhà lại toàn để chậu đá để hạ nhiệt, nên bây giờ đột nhiên đứng dưới ánh Mặt trời lâu như vậy thì cơ thể cô có hơi không chịu nổi.

Ân thị nhìn ra nàng không khoẻ, cũng lo lắng sờ trán cô, "Ấu Ấu à, có phải con có chỗ nào không thoải mái không?"

Tô Hi có hơi choáng váng, thuận thế dựa vào trong lòng ngực của Ân thị, nói: "Nương à, có thể con bị cảm nắng rồi, con khó chịu."

Giọng nói yếu ớt kéo dài làm cho người khác phải đau khổ.

Ân thị một nên gọi nha hoàn đi mời đại phu tới, lại vừa mắng cô: "Nhìn con xem, mấy năm nay không ăn nhiều, còn nhỏ mà đã làm cơ thể thành bộ dáng gì rồi chứ. Lúc này mới ra ngoài có bao lâu, sao nương yên tâm được........"

Tô Hi không kiên nhẫn nhẹ, liền cọ lên bả vai của Ân thị, nói: "Nương, con cũng bị bệnh rồi, mẹ đừng nói nữa."

Kỳ thật không liên quan gì tới chuyện ăn uống cả, cả năm nay nàng cũng không cố tình kiêng khem gì cả, một ngày ba bữa đều đặn, chẳng qua so sánh với bộ dạng ham ăn lúc còn nhỏ thì tất nhiên là ăn ít hơn rất nhiều. Ân thị vẫn luôn thích nàng khi còn nhỏ, thường nói có thể ăn là phúc, cho nên bây giờ mới khongo có việc gì cũng nói nàng không nên "bỏ đói" cơ thể của bản thân.

Ân thị sai nha hoàn đỡ Tô Hi đến dưới lầu Trọng Lan Lâu nghỉ ngơi.

Tầng một của Trọng Lan Lâu là chỗ để mọi người nghỉ ngơi, bên trong có đặt một cánh cửa bích sa, ngăn cách thành những không gian nhỏ riêng biệt.

Tô Hi nằm trên giường mỹ nhân trong một cánh cửa bích sa, còn đại phu thì ngồi trên chiếc ghế bắt mạch cho cô.

Đại phu nói: "Cô nương bị lạnh, xác thật là do cảm nắng. Nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, trước cứ nằm xuống nghỉ ngơi một lát để ta kê một đơn thuốc, sau khi về cô nương cứ uống thì sẽ không sao nữa."

Tô Hi nói cảm ơn với đại phu xong thì kêu Ngân Nhạn đi đưa ngân lượng cho ông ấy.

Trước khi đi thì đại phu còn nói: "Trà sen lạnh của Ngự Hoà Lâu gần đây cũng có thể giải nhiệt, nếu cô nương không ngại thì kêu nha hoàn tới mua thử xem."

Sau khi đại phu rời đi thì Ân thị ngồi ở mép giường cùng Tô Hi trong chốc lát. Nhưng bởi vì đua thuyền còn chưa kết thúc nên Đế Hậu vẫn chưa bãi giá hồi cung, vì thế gia tộc như bọn họ tất nhiên cũng không thể rời đi, cho nên Ân thị nói với Tô Hi: "Ấu Ấu, trước tiên con cứ nghỉ ngơi ở đây đi, nếu thật sự thấy vẫn không khoẻ thì nương sẽ kêu người đưa con về phủ. Có chuyện gì thì sai người nói với nương, nương đi trước đây, lát nữa sẽ qua đây xem con."

Tô Hi gật đầu nói: "Nương đi đi, ở đây có Ngân Nhạn và Ngân Hạc hầu hạ rồi, sẽ không có chuyện gì đâu ạ."

Sau khi tiễn Ân thị đi thì Tô Hi nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nàng thật sự không thoải mái, vừa rồi còn chống đỡ nói với Ân thị mấy lời đó, nhưng Ân thị vừa đi thì nàng liền héo ngay.

Ngân Nhạn đi theo đại phu đến tiệm thuốc lấy thuốc, tiện đường ghé Ngự Hoà Lâu mua trà sen lạnh mà đại phu nói. Còn Ngân Hạc thì lấy một cái khăn sạch làm ướt bằng nước lạnh rồi đắp lên trán của Tô Hi, lại dùng một cái khăn khác lau cổ và lau lòng bàn tay cho nàng.

Một lát sau, Tô Hi mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi. Gương mặt tựa trên chiếc gối mềm màu đỏ, hai mắt nhắm lại, hai hàng lông mi mệt mỏi cụp xuống, bộ dáng bị bệnh nhìn cực kỳ đáng thương.

*

Lúc Tô Hi tỉnh lại thì thấy cổ họng có hơi khô còn cả người thì mệt mỏi. Nàng nhíu mày, ngay cả sức lực mở mắt cũng không có, tưởng Ngân Hạc còn ở bên cạnh, bèn nói: "Nước......."

Bên cạnh có người ngồi dậy, sau đó đi đến bên cạnh bàn rót một ly nước ấm, trước tiên đặt ly nước lên bàn trà bên giường, sau đó thì đỡ Tô Hi dậy, rồi lót một cái gối phía sau lưng cô, lúc này mới đút nước đến bên miệng nàng.

Tô Hi đúng là bệnh đến hồ đồ, thế nhưng lại không phát hiện có gì không đúng mà cứ ừng ực uống nước trong tay người này. Chắc là khát lắm nên uống xong rồi còn liếʍ khoé miệng, giọng nói nhẹ nhàng mang theo giọng mũi vừa mới tỉnh ngủ: "Ta còn muốn."

Đối phương cong khoé miệng, cũng không nói gì mà đứng dậy đến bàn rót cho cô thêm một ly nước nữa.

Lúc này, Tô Hi uống chậm hơn và cũng chỉ uống nửa ly liền không uống nữa, cô quay đầu đi rồi lại nằm xuống trên giường mỹ nhân. Trên trán nàng có đắp khăn, nên vừa động đậy thì tất nhiên khăn liền rớt trên mặt đất.

Đối phương khom lưng nhặt chiếc khăn rớt trên đất lên, đi đến bên chậu đồng giặt sạch rồi lại về bên giường, sau đó thì đắp lên trán cô lần nữa.

Chiếc khăn mát lạnh đắp ở trên trán rất thoải mái, cũng làm cơn đau đầu của Tô Hi giảm không ít. Cô thoả mãn "hà" một tiếng, bộ dáng thoạt nhìn cực kỳ ngoan, giống hệt như mèo con cảm thấy thoải mái khi được người ta vuốt lông, nói: "Ngân Hạc tỷ tỷ, cuộc đua thuyền rồng bên ngoài đã kết thúc chưa?"

Ngân Nhạn không trả lời.

Một lát sau.

Lúc này Tô Hi mới cảm thấy không thích hợp, thế là cô từ từ mở to mắt ra, hai hàng lông mi như cây quạt nhỏ nhẹ nhàng run rẩy nhìn về phía người bên cạnh.

Thì thấy Vệ Phong đang ung dung bình thản ngồi trên chiếc ghế trống ngà voi thêu (*) bên mép giường, môi mỏng giương lên nụ cười nhè nhẹ, trong tay thì cầm nửa ly nước mà Tô Hi uống còn dư lại. Hắn thấy khuôn mặt nhỏ của Tô Hi kinh ngạc thì ngước mắt lên, không nhanh không chậm trả lời: "Còn nửa canh giờ nữa mới kết thúc, muội có thể ngủ tiếp một lát."

Tô Hi ngồi thẳng dậy, ôm gối mềm dịch vào bên trong giường mỹ nhân, lời nói cũng ngập ngừng: "Huynh, sao huynh lại ở đây........Ngân Hạc đâu rồi? Huynh đến đây lúc nào thế?"

Vệ Phong nói: "Không lâu lắm, mới đến có hai khắc (30 phút) thôi." Rồi không trả lời những câu hỏi khác của nàng.

Tô Hi mới ngủ có khoảng 2 khắc thôi, nói cách khác, nàng vừa ngủ thì hắn đã tới đây rồi? Tô Hi cảnh giác nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, "Lần trước muội đã nói rồi, huynh không được đến tìm muội nữa, chẳng lẽ huynh quên rồi sao?"

Vệ Phong thấp giọng cười: "Không quên."

"Vậy sao huynh còn——–" Tô Hi vừa định quở trách nhưng nghĩ đây là nơi đông người, tuy rằng ngăn cách bởi cánh cửa bích sa nhưng bên cạnh có tiếng động gì thì vẫn nghe được rõ ràng. Nàng im lặng, lại nhỏ giọng tức giận hỏi: "Vậy sao huynh còn lại đây?"

Vệ Phong nói: "Ấu Ấu, ta tới lấy đồ vật."

Tô Hi không thể hiểu nổi mà chớp mắt, trên người nàng có đồ vật gì của hắn sao?

Chỉ thấy Vệ Phong duỗi tay hướng về phía nàng. Có lẽ do bóng ma của hai lần trước quá nghiêm trọng cho nên nàng theo bản năng tưởng Vệ Phong muốn ôm nàng, thế là không chút nghĩ ngợi ném cái gối mềm màu đỏ về phía hắn, nói: "Không được chạm vào muội!"

Vệ thế tử bị đập trúng phải lùi về sau vài bước, vừa lúc cũng lấy được đồ vật trên người nàng.

Hắn chụp được cái gối mềm, nhàn nhã ung dung nhìn Tô Hi: "Lần trước tát ta còn chưa đủ, hôm nay còn muốn lấy đồ ném ta nữa sao?"

Tô Hi rụt người lại, lẩm bẩm nói: "Đáng đời."

Vừa nói xong thì nàng thấy được đồ vật trên tay của Vệ Phong, không phải cái gì khác mà đúng là túi tiền màu lam thêu hoa văn hình con thỏ ngậm mặt trăng. Trong mắt nàng hiện lên một tia hoang mang, Vệ Phong lấy túi tiền của nàng làm gì chứ? Sau đó liền thấy Vệ Phong mở túi tiền ra rồi lấy một dây trường mệnh được thắt từ những sợi thổ cẩm năm màu, thế là nàng trợn to mắt, theo bản năng vươn tay: "Đây là của muội, không phải của huynh, trả lại cho muội."

Tô Hi hiểu rõ đưa dây trường mệnh cho nam tử là có ý nghĩa gì, nhưng cũng bởi vì hiểu rõ cho nên nàng mới rất muốn lấy lại. Dây trường mệnh này là nàng thắt chơi thôi, bởi vì lần đầu thắt cho nên cũng không tốt lắm, những cô nương khác còn xâu ngọc trai, đậu đỏ hay cái chuông gì đó, nhưng chỉ có mình cô thì trụi lụi một đường thẳng, thật sự nhìn chả muốn lấy ra gì cả.

Hơn nữa cho dù có lấy ra thì Tô Hi cũng không muốn đưa cho Vệ Phong.

Sao hắn không biết xấu hổ nói đây là đồ vật của hắn chứ? Hắn muốn dây trường mệnh của nàng làm gì? Tô Hi nửa quỳ trên giường, duỗi tay muốn đoạt lại dây trường mệnh trong tay Vệ Phong.

Vệ Phong giơ tay ra phía sau, cánh tay của hắn dài nên chỉ với một động tác thì Tô Hi căn bản không với tới được. Hắn cụp mắt nhìn tiểu cô nương trước mặt, chỉ thấy hai má nàng trơn bóng mềm mịn, vừa xấu hổ vừa bực mình, một khuôn mặt như hoa như ngọc cực kỳ xinh đẹp. Hắn nhớ tới lời nói của Tiêu Tam, cô nương gia thì phải dỗ dành, phải ôm trong lòng bàn tay, thế nên liền giơ một cái tay sờ lên trán của nàng, hỏi: "Muội còn có chỗ nào khó chịu không?"

Hắn đυ.ng nàng một cái làm nàng rụt người lại. Tô Hi mở to đôi mắt tròn xoe trừng hắn: ".......Không cần huynh lo."

Vệ Phong cong đôi môi mỏng, động tác tự nhiên mà quấn dây trường mệnh quanh cổ tay của mình, thấy nàng tức giận đến phồng má lên, gương mặt một lớp chi phấn cực kỳ giận dữ, vừa mê hồn vừa ngây thơ. Hắn cầm lấy cái khăn rớt trên giường của nàng rồi lại đứng dậy đến một bên giặt sạch bằng nước lạnh lần nữa, nói: "Nếu bị bệnh thì phải nằm nghỉ ngơi cho tốt, nghe lời, lát nữa ta sẽ rời đi."

Tô Hi quay đầu né tránh cánh tay của hắn, không chịu để hắn đắp khăn cho mình, còn không quên hỏi: "Vì sao huynh lại lấy dây trường mệnh của muội?"

Tay của Vệ Phong dừng một chút, cũng không trả lời mà hỏi ngược lại: "Muội thắt định đưa cho ai?"

Tô Hi nói: "Dù sao không phải là huynh."

Qua nửa ngày cũng không nghe được câu trả lời gì. Tô Hi quay đầu lại thì thấy Vệ Phong đang yên lặng nhìn nàng, con ngươi đen láy không biến sắc. Nàng sợ hắn lại ép buộc mình giống như lần trước nên cuộn người lại rồi vùi đầu vào đầu gối, khẽ nói: "Huynh đi nhanh đi, lát nữa nương của muội sẽ tới, nếu như để bà thấy huynh ở đây.........."

Vệ Phong vẫn không động đậy, vẫn yên lặng nhìn tiểu cô nương trước mặt. Hai lần trước quả thật đã làm nàng sợ hãi, bây giờ nhìn hắn vẫn còn rất mâu thuẫn, rõ ràng trước đó thì mỗi lần gặp hắn còn cười khanh khách còn hắn là "Đình Chu biểu ca".

Tô Hi đợi nửa ngày cũng không thấy Vệ Phong rời đi, thế nên nàng ngẩng đầu, khẽ cắn môi rồi bò sang phía bên kia chuẩn bị xuống giường.

Hắn không đi thì nàng không thể tự mình đi sao?

Nhưng Tô Hi đã đánh giá cao bản thân rồi, nàng bị cảm nắng nên lả cả người, hai chân vừa mới đặt trên mặt đất thì liền mềm như bông ngã oạch mông xuống, đau đến nổi nước mắt cũng trào ra.

Vệ Phong vội vàng bế ngang nàng lên khỏi mặt đất rồi đặt nàng lên giường, giọng nói đầy vẻ bất đắc dĩ: "Không phải bảo muội nằm nghỉ ngơi cho tốt sao? Té có đau hay không?"

Đau muốn chết. Sau lưng còn cọ phải mép giường nên đau dữ dội.

Chẳng qua Tô Hi sẽ không nói cho Vệ Phong, chỗ đó gần với thắt lưng, xuống tí nữa chính là mông rồi. Nàng mím môi cứng rắn không thèm nói chữ nào.

Vệ Phong nhìn bộ dáng nhỏ quật cường của nàng thì vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cuối cùng thì thở dài một hơi gần như không thể nghe thấy được: "Ấu Ấu."

Trong mắt Tô Hi phủ một tầng nước mắt, lúc nàng nhìn Vệ Phong thì rất mơ hồ, cho nên không rõ biểu cảm của hắn thế nào, chỉ có thể từ giọng nói của hắn nghe ra một chút ý tứ thoả hiệp.

Ngón trỏ của Vệ Phong lau nước mắt rơi xuống của nàng, chầm chậm nói: "Ta không phải là tên da^ʍ tặc háo sắc tuỳ tiện làm bẩn trong sạch của người khác. Nếu muội không thích ta làm như vậy với muội thì lần sau ta sẽ hỏi ý kiến của muội."

Còn có lần sau nữa hả?

Tô Hi dùng ngón tay lau nước mắt, muốn hỏi hắn vì sao muốn hôn nàng, chẳng qua vừa mới mở miệng thì liền nghe tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, sau đó là tiếng nói của Ân thị———

"Ấu Ấu, con đỡ tí nào chưa?"

Tội nghiệp lần nào Vệ thế tử định tỏ tình thì cũng bị phá đám =)))))

(*) ghế trống ghế trống ngà voi thêu