Editor: Song Ngư
Beta-er: Ngáo
Đêm giao thừa mỗi năm ở Tô gia đều có hai phần quan trọng, một là mừng sinh nhật cho Tô Hi, hai là đón giao thừa.
Tô Hi ra đời muộn, ngày cuối cùng của năm Chiêu Nguyên thứ bảy mới cất tiếng khóc oe oe chào đời, dựa trên tuổi tác thì đúng là lỗ nặng.
Nhớ rõ một đợt tết Thượng Nguyên, Tô lão thái gia tặng cho mỗi cháu trai và cháu gái trong phủ một chiếc đèn, hoặc là đèn hoa sen hoặc là đèn l*иg. Chỉ có Tô Hi nhận được một chiếc đèn con thỏ.
Lúc ấy vài vị đường ca đều ở trong sân chơi đèn, Tô Hi lại bị Ân thị ôm trong ngực, trên đầu còn đội mũ lông, khuôn mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm dựa vào lòng Ân thị, còn cánh tay nhỏ mập mạp thì căn bản không cầm được l*иg đèn.
Tam lão thái gia Tô Thác thấy thế thì nhịn không được nói: "Hi tỷ nhi đã sắp hai tuổi rồi, Vũ ca nhi hai tuổi đã biết đi rồi, con bé sao ngay cả l*иg đèn cũng cầm không được thế?"
Đáng thương Tô Hi lúc ấy mới chỉ hơn nửa tháng mà thôi.
Đây là Ân thị lúc sau kể cho nàng nghe, nàng mỗi khi nhớ tới vẫn cảm thấy buồn cười.
Tô Hi ngồi trên tháp sưởi, nâng cằm nhìn bầu trời đêm bên ngoài, Ân thị nhiều lần thục giục nàng, nhưng nàng vẫn không chịu về Hoa Lộ Thiên Lương, mà muốn ngủ lại ở nơi này.
Ân thị không có biện pháp khác, nói: "Muốn ngủ ở đây cũng được, nương kêu phòng bếp nấu chén sủi cảo cho con ăn, nhìn mấy năm nay đã gầy thành dạng gì rồi. Vẫn là khi còn nhỏ đáng yêu hơn, mập mập tròn tròn, làm ai nhìn cũng thích."
Tô Hi tiến lại gần Ân thị, khuôn mặt nhỏ cười hì hì hỏi: "Ý nương là giờ thấy con không vui sao?"
Dù cho mấy năm nay Ân thị có nhìn Tô Hi nhiều nhưng bây giờ khi nhìn dung mạo của nàng, cũng có hơi sững sờ.
Ân thị vẫn biết bộ dáng của nữ nhi mình rats xinh đẹp nhưng cũng không biết sau khi lớn lên nàng sẽ đẹp như vậy.
Xinh đẹp quá mức, mặt mày kia, cánh môi kia, cho dù có là thợ thủ công chạm khắc giỏi nhất cũng không khắc ra được khuôn mặt hoàn mỹ như này. Xứng với tiếng nói mềm mại nhẹ nhàng và ngọt ngào của Tô Hi, giống như một con búp bê sứ biết nói chuyện vậy, ai còn có thể nói một câu nặng lời với nàng được cơ chứ?
Ân thị vươn tay ra sờ đầu của Tô Hi, âm thầm thở dài một hơi, vui mừng thì có vui mừng, nhưng là quá xinh đẹp cũng chưa chắc là một chuyện tốt, "Ấu Ấu à, vì sao một năm nay không thấy con ra phủ nữa?"
Tô Hi thuận thế nằm trên đùi của Ân thị, để Ân thị thuận tay sờ đầu nàng, nàng chớp đôi mắt to trong, ngọt ngào nói, "So với việc ra phủ vui chơi, còn không bằng con ở trong phủ với tổ phụ. Tổ phụ thấy con là vui vẻ, buổi trưa còn có thể ăn nhiều thêm một chén cơm. Nương không phải cũng vậy sao? Một năm này nương cũng từ chối rất nhiều thiệp mời, ngay cả ra phủ cũng ít nữa."
Ân thị vuốt đầu của Tô Hi, cảm thấy tóc nàng vừa dày vừa mềm, chưa nắm trong tay mà đã trượt khỏi, đen bóng giống như rong biển vậy. Ân thị nói: "Nương không ra khỏi cửa bởi vì lão thái gia đang bệnh, nương là thân con dâu, trước mặt tất nhiên phải tẫn hiếu rồi."
Nói xong lại chỉ lên trán của Tô Hi, rũ mắt nói: "Con đừng có lấy mấy lời này mà gạt ta, ta còn không biết tâm tư của con sao? Vốn dĩ tính tình của con chính là không chịu ngồi yên, bây giờ lại thành thật ở nhà, đến tột cùng là vì cái gì?"
Tô Hi "Ai ui" một tiếng, cong người thành một cục chui tọt vào lòng của Ân thị, hai cánh tay ôm chặt lấy eo của bà, "Nương, nữ nhi đã trưởng thành rồi, không muốn ra cửa cũng không được sao? Mỗi ngày con đều đi học ở tộc học, còn học múa ở chỗ Đổng tiên sinh, trở về còn phải đọc sách luyện cầm, còn phải đi đến thượng phòng nói chuyện với tổ phụ tổ mẫu nữa, con đã rất mệt rồi, sao mà còn thời gian ra cửa nữa chứ.
Ân thị rất rõ ràng mấy lời Tô Hi nói, nha đầu này mấy năm nay xác thật rất dụng tâm với việc học, cũng rất có tiến bộ, vài vị phu tử ở học đường cũng thay phiên khen nàng một lần, nói nàng cần cù siêng năng, lại không kiêu không hấp tấp.
Ngay cả khi về đến nhà, Ân thị cũng thường thấy nàng vừa tập luyện những động tác kỳ quái, vừa lại ôm sách đọc.
Ban đầu Ân thị không thể hiểu nỗi mấy động tác đó có ý nghĩ gì, nhưng sau từ khi nàng trưởng thành, thì Ân thị cảm thấy nữ nhi của bà không chỉ cao hơn mà còn có dáng người cân xứng, yểu điệu nhẹ nhàng, đặc biệt là đôi chân vừa dài lại vừa thẳng nữa.
Ân thị đặt tay lên ngực tự hỏi, bà lớn lên cũng chẳng có đôi chân dài như vậy, chắc hẳn đó là do công lao của Tô Hi.
Ân thị nói: "Ít ra ngoài cũng tốt, qua năm con đã mười ba rồi, đã trở thành đại cô nương, cử chỉ hay cách hành sự nên chú ý một chút, cũng không thể tuỳ hứng giống như khi còn nhỏ được." Ân thị bây giờ cũng không dám tuỳ ý để Tô Hi ra cửa, gương mặt của nàng quá rêu rao, nếu vô tình đập vào mắt người khác thì có lẽ là hoạ chứ không phải phúc.
Tô Hi hờn dỗi nói, "Nương cũng biết con là đại cô nương rồi mà còn nói mấy việc đó với con nữa." . Chap mới luôn có tại ( trum truyen.c om )
Trong lòng Ân thị còn nghĩ việc này, nên không nói rõ cùng nàng. Vừa lúc Đan Vụ Duyệt bưng chén sủi cảo đã nấu xong đi vào, sau đó Ân thị kêu nàng ăn vài miếng.
Tô Hi ngoan ngoãn ăn, nhưng hôm nay nàng ăn uống ít, chỉ hai ba miếng đã gác đũa, lắc đầu nói: "Đã no rồi ạ."
Vốn dĩ cũng chả đói gì, chạng vạng mới cùng ăn cơm tất niên với gia đình, lúc này chỉ mới qua hai canh giờ mà thôi. Ân thị cũng không miễn cưỡng Tô Hi, nói chuyện với nàng mấy câu thì đứng dậy phải đi, bảo nàng ngủ sớm một chút.
Nơi này là khuê phòng ở Thu Đường Cư của Tô Hi, nàng rất quen thuộc, cách vài hôm lại về ngủ một lần, lúc này ngựa quen đường cũ cười khanh khách tiễn Ân thị ra cửa.
Sau hai ngày, Đường Vãn Tướng Quân phủ đến vấn an Tô Hi.
Quan hệ hai người rất tốt, nên cũng không chú ý nhiều quy củ như vậy, Đường Vãn trực tiếp chạy vào khuê phòng của Tô Hi tìm nàng.
Đường Vãn đẩy chuỗi rèm ngọc châu ra, thấy Tô Hi đang mặc váy vân tán hoa tập múa, khung xương của nàng vốn đã tinh tế, sau khi gầy xuống thì trở nên thon thả hơn, cả người mặc bộ váy do chính mình thiết kế, giống như búp măng mầm từ đất mùa xuân, trắng mềm tinh tế, tràn đầy sức sống.
Tô Hi ngày thường sẽ không tập múa ở khuê phòng, có luyện cũng sẽ đến viện của Đổng tiên sinh tập luyện, nhưng hôm nay nàng đọc sách đến mệt mỏi, lúc này mới đứng lên luyện được vài bước.
Tuy rằng chỉ là mấy động tác ngắn ngủi, nhưng cái giơ tay nhấc chân toát ra sự mềm mại xinh đẹp kia làm Đường Vãn ngây ngốc nhìn hồi lâu cũng không phục hồi được tinh thần.
Tô Hi dừng động tác lại, quay đầu thấy Đường Vãn, thì ngọt ngào cười, "Đường tỷ tỷ, tỷ tới lúc nào vậy?"
Ánh mắt của Đường Vãn lúc này mới dời đến gương mặt của Tô Hi, chỉ ngắn ngủi hai năm nhưng nàng ấy thật giống như không quen biết với Tô Hi, tiểu cô nương trắng nõn mập mạp ngày xưa đã trổ mã đến xinh đẹp tuyệt lệ như thế. Tuy mấy năm qua đã gặp rất nhiều lần, nhưng Đường Vãn vẫn phải kinh ngạc trước sự xinh đẹp của nàng.
Tô Hi thấy Đường Vãn không hé răng, vươn năm ngón tay quơ trước mắt nàng ấy, cười nói: "Đường tỷ tỷ nghĩ cái gì mà xuất thần vậy?"
Đường Vãn bắt lấy cánh tay của Tô Hi, đôi mắt yên lặng mà nhìn nàng, nói năng có chút lộn xộn: "Ấu Ấu à, muội thế nào.......Nếu Úc tỷ tỷ nhìn thấy bộ dáng hiện tại của muội, chắc chắn cũng sẽ không nói nên lời như tỷ luôn ấy, tỷ còn có chút ghen ghét muội nữa đây."
Gia quy của nhà Úc Bảo Đồng cực kỳ nghiêm, thêm nữa năm nay nàng ấy đã mười lăm tuổi, đã tới tuổi tác làm mai rồi, Vinh Quốc Công thế tử bình thường sẽ không để nàng ấy ra cửa, Tô Hi đã có hơn nửa năm chưa gặp qua nàng ấy.
Tô Hi nghiêng đầu, "Ghen ghét muội cái gì?"
Đường Vãn nhéo gương mặt mềm mại của nàng, dẩu miệng nói: "Ghen ghét muội tài mạo song toàn, đã vừa lòng chưa hả?" Đường Vãn biết Tô Hi thích nghe người khác khen nàng cái gì.
Quả nhiên vất vả lắm mới hoàn hồn, nhớ tới chính sự, nói: "Thiếu chút nữa bị muội mê hoặc rồi, hôm nay tỷ tới là có việc muốn nói với muội. Công chúa Uyển Bình chủ yếu nuôi ngựa và người thi đấu cưỡi ngựa ở trại phía Tây Kinh Thành, mời chúng ta đến tham dự, tỷ và Úc tỷ tỷ đều đi, nghe nói Tề Vương thế tử và vài vị công tử thế gia cũng đi, Ấu Ấu à, muội có muốn đi với tụi tỷ không?"
Tô Hi theo bản năng lắc đầu, "Muội......." Tô Hi không cưỡi ngựa, huống hồ trại nuôi ngựa đầy bụi bặm, nàng thật sự không có hứng thú gì.
Đường Vãn nhân lúc nàng chưa từ chối mà ra đòn chí mạng, "Úc tỷ tỷ vất vả lắm mới được nhà đồng ý để ra ngoài một chuyến, hai người đã có nửa năm không gặp rồi đúng không? Nói không chừng lần tới gặp mặt thì Úc tỷ tỷ đã xuất giá rồi, về sau muốn gặp khó khăn lắm."
Nữ tử sau khi xuất gia xác thật không tự do như thời còn là cô nương, một khi đã gả làm vợ người ta, vô hình cũng xa cách với cả khuê mật.
Tô Hi do dự một lát, gật đầu nói: "Được rồi, muội sẽ đi."
Đường Vãn vừa lòng cười nói, "Vậy đến lúc đó tỷ sẽ đến đón muội, chúng ta cùng đi đến trại nuôi ngựa phía Tây trước."
Tô Hi nói được. Hai tỷ muội đã lâu không gặp, tất nhiên có nói cũng không hết, Tô Hi giữ Đường Vãn lại dùng cơm trưa, mãi đến giờ Dần thì Đường Vãn mới đứng lên nói phải đi.
Tô Hi tiễn Đường Vãn đến nhị môn, nhìn theo Đường Vãn rời đi thì mới xoay người quay về Hoa Lộ Thiên Hương.
Chân trước nàng mới đi, phía sau liền có một vị nam tử mặc áo màu xanh ngọc thêu kim liên đi từ ngoài cửa vào.
Tứ gia Tô Dụ đi uống rượu cùng bằng hữu, đầu óc cũng còn tính là thanh tỉnh, nhưng chân thì có chút mơ hồ. Hắn ta hôm kia vừa mới cưới tiểu nữ nhi của An Bình Hầu Đậu Cẩm Nhi làm vợ, còn cùng mẹ chồng Quách thị mẹ chồng nàng dâu bất hoà, mỗi ngày đều ồn ào đến mức làm hắn ta phiền não, lúc này mới muốn trốn ra ngoài.
Hôm nay nếu không phải Quách thị kêu hắn ta trở về thì có lẽ hắn ta vẫn còn ở Du Phương viện nghe hát.
Tô Dụ nhìn bóng hình màu lam nhạt xinh đẹp phía trước, nheo mắt lại.
Vừa lúc Tô Hi quay đầu lại nói chuyện với nha hoàn, sườn mặt ngay lập tức bị Tô Dụ nhìn thấy. Tô Dụ ngẩn ngơ, nhất thời không nhớ được trong nhà khi nào sinh ra một tuyệt sắc như vậy, lại nhìn thấy nàng đi về hướng Hoa Lộ Thiên Hương, suy nghĩ hơn nửa ngày mới nhớ tới Cửu muội muội của Đại phòng cũng ở trong viện có tên gọi như vậy.
Trong ấn tượng của hắn ta, Cửu muội muội vẫn là một cục thịt tròn vo, khi nào trổ mã xinh đẹp như vậy?
Khó trách Tô Dụ kinh ngạc như vậy, hắn ta suốt ngày ăn chơi đàng điếm, thường ngủ lại bên ngoại, rất ít khi quay về Tướng Quân phủ, chứ đừng nói đến nội viện. Cho dù là về nội viện thì cũng chui đầu trong viện của mình mà ngủ, rất ít khi quan tâm đến chuyện của người khác.
Nghiêm túc mà tính toán thì hắn ta đã hơn một năm chưa gặp qua Tô Hi, trừ tịch năm nay hắn ta ở Du Phương viện, lão thái thái nhìn không nổi nữa mới mắng Quách thị hai câu, mắng bà ta sao lại chiều lão Tứ thành cái bộ dáng như thế.
Cho nên khi Tô Dụ đột nhiên nhìn thấy Tô Hi, nếu không phải có gã sai vặt bên người nói đó là Cửu tiểu thư thì có khi hắn ta cũng không dám tin.
Tới ngày mùng 10, Đường Vãn đến đón Tô Hi đến trại nuôi ngựa phía Tây.
Trại nuôi ngựa phía Tây nằm bên ngoài Kinh Thành, ngồi xe ngựa ước chừng 30 phút, lúc hai người đến nơi thì bên ngoài đã dừng không ít xe ngựa.
Tô Hi và Đường Vãn xuống xe ngựa, bởi vì ở trại nuôi ngựa có nam tử khác cho nên hai người phải đội mũ có rèm che. Đến lúc vào trại nuôi ngựa thì có hạ nhân của phủ Công chúa dẫn các nàng đi vào bên trong.
Công chúa Uyển Bình là nữ nhi của Trưởng Công chúa Thọ Xương, được Trưởng Công chúa Thọ Xương rất yêu thích, nghe nói tính tình rất kiêu căng lớn mật, từ trận thi đấu cưỡi ngựa hôm nay thì đã có thể nhìn ra được.
Tuy nói phần lớn quý nữ Kinh Thành đều biết cưỡi ngựa, nhưng công khai tổ chức thi đấu thì thật không có mấy người, huống hồ còn mời nhiều người đến xem như vậy, đó chính là đã nắm chắc mười phần.
Không biết người thi đấu với Uyển Bình Công chúa là ai, mà cho dù là ai thì cũng nên được khen một tiếng có dũng khí.
Đường Vãn vừa đi vừa nói: "Lúc trước khi hẹn thi đấu thì Uyển Bình Công chúa từng nói, nếu đối phương thua thì liền muốn........." Đường Vãn ghé sát vào bên tai của Tô Hi, lại nói: "Cái này không phải cố ý làm khó dễ người ta sao, để người khác thua cũng không phải, nhưng lại không thể thắng nàng ta," Thắng thì chỉ sợ càng không qua được ngày lành.
Tô Hi cũng không quan tâm mấy chuyện đó, bởi vì nàng xa xa đã nhìn thấy mấy thân ảnh.
Phía trước khán đài có mấy cô nương, người chính giữa mặc một váy áo sam một thân màu đỏ trong thêu hoa văn trăm điệp đúng là Phó Nghi. Đã lâu không gặp, Phó Nghi đã cao hơn rất nhiêu, một thân người thướt tha, trước ngực căng tròn, đã có bộ dáng thiếu nữ 14 tuổi nên có, mắt ngọc mày ngài, dung nhan kiều diễm, chỉ lẳng lặng đứng đó thôi cũng đã làm người ta cảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Xung quanh Phó Nghi có vài vị cô nương, Tô Hi cũng biết được hầu hết, trong đó có hai cô nương bên nhà ngoại của nàng là Ân Thê Thê và Ân Bồng Bồng, một người khác mặc áo choàng màu anh đào chính là Lệ An Nghi của Lư Dương Hầu phủ.
Không biết ai nói: "Đường muội muội và Hi muội muội tới rồi."
Đường Vãn liền túm tay Tô Hi đi đến hướng đó.