“Trước tiên chúng ta hãy nói chuyện của anh đã” Hạ Huyền Tịch hơi nâng cằm lên, nhấp một ngụm trà mà Lạc Minh Ánh vừa pha cho cô ta, vẻ mặt tự tin.
Phó Quân Tiêu dang hai tay ra làm động tác đồng ý.
Hạ Huyền Tịch hỏi đầy ẩn ý: “Quản lý một tập đoàn lớn như vậy đã khiến anh bận rộn lắm rồi, tại sao anh vẫn muốn giúp đỡ chú Cửu của tôi? Có phải vì thèm muốn quyền lực của chú Cửu của tôi không? Tôi không nghĩ anh là một người đàn ông thèm muốn quyền lực đầu”.
“Chú Cửu của cô là bố nuôi của tôi, tôi giúp đỡ bố nuôi là chuyện đương nhiên, không phải sao?” Phó Quân Tiêu bình tĩnh mà trả lời.
Trong câu trả lời của anh, thực sự không để lộ chút sai sót nào.
Nhưng Hạ Huyền Tịch không chịu thua dáng vẻ đó của anh, một câu vạch trần ý đồ cuối cùng của anh: “Không, anh không tốt bụng như vậy. Anh vì bố mình. Anh nghĩ rằng bố anh đã không hy sinh mạng sống của mình cho đất nước, mà là bị người khác âm mưu hãm hại. Anh còn nghi ngờ người em trai cùng bố khác mẹ của anh, Phó Quân Bác, nghi ngờ mẹ cậu ta bán con rồng đó, bà ta không thể đơn giản là chết vì yêu bố anh như vậy được. Đã nhiều năm trôi qua, anh vẫn đang cố gắng điều tra chuyện này!”.
“Cô thông minh hơn tôi nghĩ đấy” Đôi môi mỏng của Phó Quân Tiêu nhếch lên.
Hạ Huyền Tịch đặt tách trà trong tay xuống, sau đó nói: “Nhiên Hoàng Minh đã một mực truy tìm một quyển cổ trát, mà bản sao của quyển cổ trát đó lại có liên quan đến nguyên nhân cái chết của bố anh”
“Có phải bổ nuôi của tôi đã bảo cô âm thầm điều tra những chuyện đó không?” Phó Quân Tiêu khẽ cau mày, trở nên cảnh giác.
“Chú Cửu của tôi, chỉ nhờ tôi giúp anh kiểm tra sự thật đằng sau trò phiêu lưu tìm người kia thôi, không phải để điều tra chuyện cá nhân của anh” Hạ Huyền Tịch bình tĩnh trả lời.
Trong lòng Phó Quận Tiêu không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng hiển nhiên, người phụ nữ Hạ Huyền Tịch này không đơn giản: “Cô không hổ là thành viên của đội tình báo. Ngay cả chuyện riêng của tôi và Hoàng Minh cô cũng tra ra được”
“Tôi chỉ là tò mò mà thôi, nên mới bí mật thăm dò. Hơn nữa, biết rõ một chút về chuyện riêng của tổng giám đốc Phó có lẽ lại là chuyện tốt, nói không chừng tôi còn có thể kiếm được một chút từ nó đấy, phải không? Anh Quân Tiêu, dù sao thì anh cũng là một người đàn ông xuất thân từ quân đội, có máu có thịt, trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa sẽ không gϊếŧ người vô tội” Hạ Huyền Tịch hoàn toàn chắc chắn về Phó Quân Tiêu.
Phó Quận Tiêu bình tĩnh cười: “Cô mới chỉ biết một nửa về tội mà thôi.”
“Một nửa này với tôi là đủ rồi. Bây giờ, hãy nói về vợ của anh, Đồng Kỳ Anh, thế nào?” Hạ Huyền Tịch khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng.
Vì sự an toàn, Phó Quận Tiêu đã yêu cầu Nặc Lâm Dương đưa nhà họ Lương rời khỏi quê nhà, thực ra đây là ý của Hạ Đông Dương.
Nói tới đây, Phó Quân Tiêu hơi nhắm mắt lại: “Chuyện này, không liên quan đến Kỳ Anh”
“Ai nói không liên quan!” Hạ Huyền Tịch phản bác: “Năm đó, Long Trầm Hương là người đẹp số một của miêu tộc ở Hải Vân, bà ta cũng là một thầy thuốc phù thủy kế thừa y thuật của tổ tiên, sau đó vì nuôi nấng vợ anh, nên mới làm thầy thuốc trên núi, vợ anh không phải do một kẻ buôn người bán cho nhà họ Đồng mà là kẻ buôn người cố tình bán cho nhà họ Đồng, sau đó gián tiếp chuyển cho Long Trầm Hương chăm sóc. Mục đích là để che giấu thân phận thực sự của vợ anh”
- -------------------