*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh cả, em muốn xin nghỉ phép với anh,
khoảng thời gian này em không muốn tới công ty
làm việc.” Vừa nhớ tới Phó Quân Bác, Đồng Kỳ
Anh tới gần bên cạnh Phó Quân Tiêu, bỗng nhiên
không biết lấy can đảm từ đâu liền không màng
điều gì nói ra.
“Bộp” một tiếng, một cây cán gỗ bị Phó Quân
Tiêu đập gấy.
Đồng Kỳ Anh bị dọa giật nảy mình.
Phó Quân Tiêu đương nhiên biết cô xin nghỉ
phép để làm gì, trong lòng vô duyên vô cớ đau
nhói.
Qua một lúc, anh mới hững hờ trả lời: “Việc
xin nghỉ phép em nên tới nói với trưởng phòng
của em”
Đồng Kỳ Anh tiến lên một bước, vội vàng giải
thích: “Em nói rồi, nhưng trưởng phòng không phê
chuẩn”
“Công ty có quy định của công ty, cho dù em
là người nhà của anh, thì em cũng phải tuân thủ.
Nếu như trưởng phòng của em không phê chuẩn,
thì em đừng xin nghỉ phép nữa” Phó Quân Tiêu
bình tĩnh nói.
Đồng Kỳ Anh lại chán nản đáp lại: “Ồ”
“Còn chuyện gì không?” Phó Quân Tiêu lạnh
lùng hỏi.
Đồng Kỳ Anh lắc lắc đầu, sau đó cúi đầu
chuẩn bị bực bội rời đi.
“Mặt của em là chuyện thế nào?” Phó Quân
Tiêu lại hỏi.
Anh nhớ rằng tối qua khi đưa cô trở về, gương
mặt của cô vẫn bình thường.
Vừa xong khi nhìn cô, phát hiện trên gương
mặt của cô có vết bầm tím.
Nhắc tới gương mặt, Đồng Kỳ Anh vô ý thức
sờ lên gương mặt của mình, mới nhớ tới tối hôm
qua Tô Hoài Lan cho cô một cái tát, cô vẫn chưa
bôi thuốc.
Nếu như nói với anh cả là Tô Hoài Lan hiểu
lầm hai người họ mới tát cô, anh cả nhất định sẽ
không tin cô.
Đồng Kỳ Anh băn khoăn một lúc mới mở
miệng trả lời: “Đêm qua em nằm mơ gặp ác mộng,
tự tát mình một cái, tát tới tự tỉnh luôn”
Hy vọng là lời nói dối này của cô có thể qua
mắt được anh cả.
Phó Quân Tiêu không nói thêm gì nữa, tiếp
tục luyện đấm bốc với thanh gỗ trước mặt.
Đồng Kỳ Anh quay người rời đi, càng lúc càng
xa.
Tô Hoài Lan còn đang chìm đắm trong giấc
mộng thì bị thím Lưu gọi dậy.
Từ đêm bị Phó Quân Tiêu nhốt vào trong
phòng riêng ngủ một tối, Tô Hoài Lan bây giờ đã
ngoan ngoãn, không dám chọc giận Phó Quân
Tiêu nữa, mỗi tối đều ngoan ngoãn ngủ ở phòng
cho khách.
Cô ta còn chưa ngủ dậy đã bị thím Lưu gọi
dậy, vô cùng tức giận liền quát vào mặt thím Lưu:
“Thím bị điên à!”
“Bốp” một tiếng, thím Lưu giơ tay lên tát thật
mạnh vào mặt Tô Hoài Lan, đánh tới mức Tô Hoài
Lan ngơ ngác luôn.
Tô Hoài Lan trợn trừng mắt, sau khi tỉnh lại
bỗng nhiên lao về phía thím Lưu với bộ mặt dữ
tợn.
“A a a! Con đàn bà điên này, dám đánh tôi. Ăn
phải tim hùm rồi đúng không?” Tô Hoài Lan ngồi
lên bụng thím Lưu, giơ tay lên vung một đấm.
Chính vào lúc năm đấm của cô ta chuẩn bị rơi
xuống thì thím Lưu lo sợ hét lên: “Là cậu cả bảo
tôi tới tát cô. Còn bảo tôi cảnh cáo cô, nếu như cô
còn dám đυ.ng tới mợ hai thì cậu cả sẽ không để
cô yên đâu”
“Cái gì?” Tô Hoài Lan giật mình kinh ngạc,
nắm đấm dừng giữa không trung.
Đồng Kỳ Anh đáng chết!
Tiện nhân!
Lại dám gài bẫy cô ta!
Thím Lưu nhân lúc Tô Hoài Lan không để ý,