*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phí Ngọc Nam nhắc tới như vậy làm cho Đồng Kỳ Anh tỉnh ngộ, đột nhiên cô nhớ tới khuôn mặt đẹp trai của cậu Nhiên.
Làm sao cô có thể quên cậu Nhiên được? Cái chuyện cô đã cứu người đàn ông kia...
Từ từ đã! Vì sao anh ta lại muốn gặp cô? Chẳng lẽ...
Anh ta đã biết cô là ai rôi sao? Ông chủ Phí Ngọc Nam đã nói cho anh ta biết ư? Đồng Kỳ Anh ra sức lắc đầu.
Không có khả năng xảy ra! Lúc cô và Phí Ngọc Nam ký hợp đồng, trên hợp đồng đã xác nhận rằng Câu lạc bộ phải bảo vệ sự riêng tư của cô, sẽ không công khai thông tin cá nhân của cô cho bất kỳ người nào biết.
Trong lòng Đồng Kỳ Anh có chút lo lắng không yên.
Đầu bên kia điện thoại, Phí Ngọc Nam sốt ruột hỏi han: “Kỳ Anh! Thật ra cô có lời muốn nói không? Tại sao lại không nói gì?”
Rốt cuộc giọng nói của ông chủ Phí Ngọc Nam cũng kéo Đồng Kỳ Anh trở về thực tại.
“ÀI Được! Tôi biết rồi”
Đông Kỳ Anh hít một hơi thật sâu, mới tỏ vẻ bình tĩnh nói ra một câu.
Phí Ngọc Nam cười nói: “Vậy cô nhanh đến câu lạc bộ đi, chúng tôi chờ cô trong phòng.”
Chúng tôi sao? Đồng Kỳ Anh giật mình, hay là, bây giờ cậu Nhiên cũng ở câu lạc bộ sao? Không đợi Đồng Kỳ Anh trả lời, Phí Ngọc Nam lập tức cúp điện thoại.
Thành thục cất điện thoại, Phí Ngọc Nam nâng mắt nhìn về phía Phó Quân Tiêu đang ngôi trên sô pha, nịnh nọt mỉm cười nói: “Cậu Nhiên, trước tiên anh cứ ngồi ở đây một lát.
Tôi đã gọi điện cho Kỳ Anh rồi, cô ấy sẽ lập tức đến đây ngay.”
Hôm nay, không biết cơn gió mát nào đã đưa “cậu Nhiên”
đến đây.
Chuyện này rõ ràng có mục đích, ngoại trừ nhà hàng và khách sạn, “Dạ MỊ”
lại không buôn bán các thứ khác.
“Cậu Nhiên”
chưa bao giờ tìm ai, lại đặc biệt đến đây và trực tiếp tìm Phí Ngọc Nam ông ta, vừa mở miệng chính là muốn gặp Đồng Kỳ Anh.
Lần trước đã trải qua cảm giác bị vệ sĩ bên người của “cậu Nhiên”
dạy dỗ, Phí Ngọc Nam lại gặp lại ông chủ lớn này, không thể không kính nể anh ta vài phần, cúi đầu khom lưng cung kính đối với anh.
“Tên thật của cô ấy là gì?”
Phó Quân Tiêu cao quý ngôi trên sô pha, hai chân bắt chéo lên nhau.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt đẹp trai của anh, phủ lên gương mặt lạnh lùng của anh một tầng ánh sáng.
Phí Ngọc Nam cười như không cười nhếch miệng, khoát tay áo, khéo léo từ chối nói: “Chuyện này thì tôi thật sự không nói được! Dù sao lúc trước tôi và Kỳ Anh đã ký thỏa thuận phải giữ bí mật.
Chỉ là, đợi Kỳ Anh đến đây.
Cậu Nhiên có thể tự mình hỏi cô ấy”
Phó Quân Tiêu nhấch đuôi lông mày, đôi mắt đen sâu thắm, đột nhiên làm cho Phí Ngọc Nam không thể nhìn thấu được.
Quả thật, trước cả vị Cậu Nhiên này, cậu Lý là Lý Dạ Lạc cũng đã mở miệng đề cập qua với Phí Ngọc Nam về chuyện giá cả của Đồng Kỳ Anh.
Lý Dạ Lạc tự nguyện ra giá tiền rất cao, cố gảng đi theo Phí Ngọc Nam đòi mua Đồng Kỳ Anh “một đêm.
Mà Phí Ngọc Nam coi Đồng Kỳ Anh là em gái của chồng Đường Vãn Kiều, ông ta cũng nể mặt mũi của Đường Vãn Kiều, cho nên mới không đồng ý với Lý Dạ Lạc chuyện đó.
Bảng không, Phí Ngọc Nam thật sự đã sớm nghĩ đến chuyện mang Đồng Kỳ Anh ra bán.
Lý Dạ Lạc cũng thầy có cạy răng Phí Ngọc
- -------------------