Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 10: Đánh chết

Edit: Xue Ding

Mạt thế mở ra chính là một hồi chém gϊếŧ khủng bố, lấy vô số thi cốt cùng huyết nhục để dựng nên tường thành, một bên tường thành là dị năng giả điên cuồng quật khởi cầu sinh, bên còn lại tường thành là người biến dị thống lĩnh thú biến dị cùng thực vật biến dị, hai bên đối địch cùng chiến tranh vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

Đó chính là mạt thế, trật tự quy tắc đã sớm bị phá hủy, nhân tính mất đi, đạo đức tiêu vong, đó là thời đại thuộc về cường giả. Nhỏ yếu sẽ phải bị đánh, bị cắn nuốt, không có đạo lý công bằng nào cả, chỉ có thắng làm vua thua làm giặc, phải sống trong cạm bẫy nguy hiểm nhuộm đầy máu mà trưởng thành.

“Ngươi…… vì sao lại biết những thứ này?” Trịnh Gia sắc mặt căng chặt, Cố Ngọc miêu tả với hắn về một thế giới mà hắn không biết, thế giới đó hắn không có biện pháp tưởng tượng cùng cảm thụ, nhưng lại giống với một thế giới có nguy cơ bị sinh hóa.

Nếu thật như vậy, nhân loại sẽ bị diệt sạch sao?

“Ta…… có lẽ trong mộng ta đã đến mạt thế.” Cố Ngọc kéo kéo khóe môi, trong mắt lại không có ý cười, cô cũng thật hy vọng này chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng, hết thảy đều không có gì phát sinh.

Nhưng là ——

“A!”

Trịnh Gia còn muốn nói cái gì, đột nhiên cách đó không xa vang lên một tiếng hét thảm, tiếp theo những người từ trong xe phía trước sôi nổi nhảy xuống xe, hướng về phía sau chạy ngược lại, biểu tình trên mặt bọn họ đều là hoảng loạn, sợ hãi, tựa như gặp phải chuyện gì đó rẩt khủng bố.

Cố Ngọc rùng mình, mở cửa xe duỗi tay bắt lấy một nam nhân trung niên đang chạy vội lại hỏi: “Phía trước làm sao vậy?”

“Cắn người…… có quái vật cắn người!” Nam nhân sợ tới mức chân mềm nhũn, trong mắt chứa đầy hoang mang lo sợ, giờ phút này cũng không tự hỏi vì sao cô gái nũng nịu như Cố Ngọc có thể một tay đem hắn một đại nam nhân kéo lại được.

Cố Ngọc buông nam nhân kia ra, hắn suýt chút té lộn nhào nhưng vẫn vội vàng chạy về phía trước, phía sau hắn còn có rất nhiều người kinh hoàng luống cuống, nghiêng ngả lảo đảo trên con đường nhỏ hẹp đầy xe chạy tán loạn, chỉ sợ chạy chậm một chút mệnh liền quăng ở nơi này.

“Này sẽ không phải là người biến dị mà ngươi nói đi?” Trịnh Gia biểu tình cũng thật khẩn trương, tuy rằng hắn biết mình có dị năng, nhưng hắn không có sử dụng nhiều, lực khống chế cũng không tốt, nếu ngộ thương người khác thì phải làm sao?

“Ngươi ở yên trong xe đừng chạy loạn, ta đi rất nhanh sẽ trở lại.” Cố Ngọc thân thủ mạnh mẽ nhảy lên nóc xe, chỉ trong chốc lát đã nhảy qua các nóc xe gần đó, sau cùng cô xen vào dòng người đi ngược hướng với họ, đồng thời tay phải buông xuống phía dưới vung lên, Sao băng kiếm xuất hiện được cô nắm chặt trong lòng bàn tay, ám sắc trên thân kiếm giản dị tự nhiên, không có chút nào loá mắt.

Cách đó không xa một chiếc xe Jeep truyền đến từng trận tiếng kêu thảm thiết, lúc Cố Ngọc còn chưa đuổi tới thì tiếng kêu thảm thiết đã đình chỉ, cửa sổ xe vỡ nát lộ ra một cái đầu lấm la lấm lét, hai lỗ tai tròn tròn quang minh mọc trên sườn đầu, miệng nhọn hoắc cùng hàm răng sắc bén đối diện Cố Ngọc dò xét.

Này vừa giống mèo lại vừa giống chuột hẳn là chính là người mèo biến dị, Cố Ngọc không nghĩ tới ở trên đường đến J đại sẽ gặp phải người biến dị, trước khi đại bùng nổ virus tang thi phía quốc gia khống chế rất tốt, không để tin tức liên quan về virus rò rỉ ra ngoài cho mọi người biết, cũng là vì giảm bớt tránh khủng hoảng, nhưng về sau chờ đến khi virus tang thi bùng nổ cho dù có thủ đoạn cao đến mức nào cũng vô pháp ức chế chuyện virus tang thi đã chuyển biến xấu.

Có lẽ đây là ngày đầu tiên đại bùng nổ virus tang thi tàn sát bừa bãi, đã áp chế không được?

Cố Ngọc sắc mặt ngưng trọng, người mèo biến múa may móng vuốt nhảy lêи đỉиɦ xe, nó vẫn như cũ có thân hình nhân loại, chỉ là tứ chi phủ phục trên mặt đất, vị trí bàn tay bàn chân hơi uốn lượn biến thành lợi trảo, gương mặt do biến dị dài ra lại gầy gò, trong miệng phóng ra lại là ngôn ngữ nhân loại: “Ta ngửi được trên người ngươi hương vị không tồi, chỉ vừa ngửi đã khiến cho ta kích động không thôi, ta muốn ăn ngươi ngay lập tức!”

“Vậy ngươi liền tới thử xem!” Cố Ngọc khinh miệt mà nhìn về phía người mèo biến dị đối diện, vừa chuyển hóa thành người biến dị còn chưa có đạt tới cấp 1, nhưng nếu sau khi chúng nó ăn huyết nhục nhân loại rất nhanh sẽ củng cố đột phá cấp 1, thực lực cũng sẽ có biến hóa.

Vào thời điểm Cố Ngọc chạy về phía trước Trịnh Gia cũng nhảy ra khỏi cửa xe, hắn chỉ biết lúc này không thể để một cô gái độc lập đối mặt với chuyện như vậy, những thanh thiếu niên trẻ tuổi lực lưỡng đều sôi nổi chạy trốn, mà chỉ có một mình Cố Ngọc đi về phía trước, cô tựa như một người cô độc đi ngược chiều, trong tay nắm một thanh hắc kiếm, bộc lộ dũng cảm tiến tới nguy hiểm.

Trịnh Gia ánh mắt ngưng đọng phía trên bóng dáng mảnh mai kia, hắn cảm thấy chỉ cần còn sống hắn sẽ không quên hình ảnh này.

Nhìn cô gái mang theo hắc kiếm cao cao nhảy lên, dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người cô cùng quái vật nửa giống người kia ở trên không trung đan xen qua lại, hắc sắc kiếm quang chợt lóe, quái vật từ không trung ngã xuống, đầu phân thành hai mảnh, máu tươi màu đỏ chảy đầy đất.

Cảnh tượng chấn động nhân tâm như vậy, Trịnh Gia thật lâu cũng không phục hồi tinh thần lại, lưỡi dao gió mà nãy giờ hắn vận sức chờ phát động quấn quanh hai tay cuối cùng bị hắn phất tay biến mất trong không khí.

Cố Ngọc dùng kiếm ở trong đầu người mèo biến dị mân mê một trận, quả nhiên như cô dự đoán, người biến dị sau khi ăn qua huyết nhục nhân loại một lúc đã nhanh chóng đạt tới cấp 1. Mũi kiếm lấy một viên tựa hạt long nhãn, lau khô dịch óc trên viên tinh hạch còn có thể thấy ánh sáng trong suốt lóe sáng.

Cố Ngọc vui sướиɠ đem tinh hạch cất vào trong túi, đây là chiến lợi phẩm đầu tiên của cô ở mạt thế. Sau đó Cố Ngọc nhảy xuống nóc xe nhìn tình huống trong xe Jeep.

Trong xe ban đầu hẳn là có ba người ngồi, một người vừa mới biến dị thành người mèo kia, một người nữa là phụ nữ ngồi ở ghế phụ, còn có đứa trẻ ngồi trên ghế sau, giờ phút này người phụ nữ kia đã bị cắn đến hoàn toàn thay đổi, tứ chi cũng khiếm khuyết không đầy đủ, hài tử tự nhiên cũng là……

“An giấc ngàn thu đi!” Cố Ngọc tâm tình trầm trọng, kiếm trong tay lại không lưu tình một phát chém vào đầu hai người đã bị người biến dị cắn, cô là muốn phá huỷ đại não bọn họ, bằng không chờ đến khi bọn họ một lần nữa sống lại thì không còn là người nữa, mà là người biến dị bị cảm nhiễm.

Giờ phút này những ô tô vượt qua khỏi dây lệnh phong toả đều chật cứng trên cầu cao tốc thành một hàng thật dài, hơn nữa đại đa số người trên xe đều đã chạy mất tích, Cố Ngọc trở về xe Hãn Mã của mình, Trịnh Gia sớm ngồi an tĩnh ở chỗ kia chờ cô, chỉ là ánh mắt nhìn về phía cô lại có chút khác biệt.

Cố Ngọc lưu ý liếc mắt một cái, đột nhiên kinh ngạc phát hiện bên ngoài vòng sáng màu bạc vờn quanh trên người Trịnh Gia lại nhiều thêm một tầng ánh sáng màu vàng. Cô có chút nghi hoặc cũng không rõ nó đại biểu cho cái gì, nhưng giờ phút này cũng không có thời gian cho cô đi nghĩ lại: “Tình thế chuyển biến xấu, so với ta tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, nguyên bản là ngày 23 có lẽ virus tang thi sẽ đại bùng nổ, nhưng nói không chừng lại là ngày hôm nay……”

Vốn dĩ sẽ lái xe Hãn Mã vượt qua đường bên cạnh đi về phía trước nhưng Cố Ngọc lại dẫm chân ga chuyển tay lái đổi hướng đi. Dựa vào sức chịu lực cường hãn bên ngoài xe Hãn Mã lúc quay xe nhẹ nhàng đẩy rớt hai ô tô bên cạnh khỏi cầu cao tốc đông xe chật hẹp, xe Hãn Mã cứ như vậy hướng con đường khác li khai.

“Đến J đại còn có đường khác không? Ngươi chỉ đường, chúng ta phải nhanh một chút chạy tới nơi.” Cố Ngọc từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Trịnh Gia một cái, thực tốt, người này còn tính trấn định, không có theo những người khác chạy trốn, bằng không cô thật đúng là không biết phải đi nơi nào tìm hắn.

“Vừa rồi…… ngươi thật dũng cảm!” Trịnh Gia hít sâu một hơi, trong mắt đen nhánh nổi lên tia ý cười, hắn không phải người lạc quan, có lẽ những chuyện từ nhỏ đến khi trưởng thành khiến hắn có chút cô độc tự bế, nhưng khi biết đến Cố Ngọc, hắn lại vô cớ mà sinh ra rất nhiều dũng khí, tựa như phía trước dù có vô tận cạm bẫy cùng nguy hiểm, chỉ cần có Cố Ngọc ở cạnh, hắn đều nguyện ý theo nàng một đường đi xuống.