Hình đội của cục cảnh sát thành phố.
Trong phòng làm việc khép kín truyền đến một tiếng rầm lớn, không biết là chiếc ghế bị đạp lăn hay là chiếc bàn bị lật ngược, kèm theo đó là một trận mắng giận dữ khiến cho đám người vây nghe đều không hẹn mà cùng rùng mình, liên tục rời đi.
Cửa phòng rất nhanh liền mở ra, một chàng trai trẻ tuổi mặc cảnh phục sau khi bị giáo huấn chán chường nói: “Tiểu Quan, Quý đội gọi cậu vào trong.”
Cảnh sát bị gọi tên lập tức buồn rầu, đồng nghiệp xung quanh tặng cho cậu ta ánh mắt tự mình cầu phúc. Tiểu Quan hít sâu hai hơi, chuẩn bị tâm lý nửa ngày, cả mặt kiên nghị khẳng khái chịu chết, tay vừa đến đặt lên nắm cửa, bên ngoài hành lang liền có người chạy nhanh đến, cố đè giọng hưng phấn nói: “Chị dâu đến rồi!!!”
Tất cả mọi người lập tức lộ ra vẻ vui mừng thoát chết.
Cô gái nhỏ cầm cơm hộp rất nhanh liền xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Tiểu Quan lập tức đến đón tiếp, “Chị dâu, Quý đội đang ở trong nổi nóng đấy.”
Thích Ánh buồn cười lắc đầu, quét mắt một vòng: “Các cậu lại bị mắng à?”
Xung quanh đều là vẻ mặt quả cà bị đánh bầm dập.
Cô đang muốn an ủi hai câu, cửa phòng bên cạnh lập tức mở ra, Quý Nhượng đen mặt đứng ngoài cửa, vẻ mặt lạnh lẽo có thể đông chết người, trong giọng nói đều là giận dữ mưa giông bão táp: “Quan Thanh đâu! Lăn ra đây cho ông!”
Quan Thanh theo bản năng đứng thẳng, dáng người thẳng tắp như cán bút nhưng vẻ mặt sắp khóc đến nơi.
Thích Ánh buồn cười, bước ra từ đám đông.
Quý Nhượng lúc này mới nhìn thấy cô.
Lập tức biểu diễn cảnh thay đổi sắc mặt cho thuộc hạ xem.
“Sao em đến đây?”
Nụ cười tựa gió xuân, giọng nói dịu dàng có thể nhỏ ra nước ấy nào giống như dáng vẻ Diêm Vương muốn ăn thịt người vừa rồi.
Thích Ánh lắc lắc cơm hộp trong tay: “Mang cơm cho anh nè. Chiều nay em được nghỉ, làm rất nhiều đồ ăn ngon.” Cô kéo tay anh, khẽ làm nũng: “Em cũng chưa ăn, đói lắm.”
Quý Nhượng lập tức ném đám nhóc con làm anh nổi giận ra sau đầu.
Nhận lấy hộp cơm, nắm tay cô đi vào trong phòng làm việc.
Đi được vài bước dường như nhớ ra gì đó, anh lại quay đầu, mặt không biểu cảm nhìn đám thuộc hạ đang run cầm cập sau lưng: “Mang vật nặng chạy 10 vòng, không chạy xong không được phép ăn cơm, giám sát lẫn nhau, ai dám chạy thiếu, phạt gấp mười.”
Phạt thể lực có là gì chứ! So với việc đứng trước mặt Quý đội nghe giáo huấn thì tất cả hình phạt thể lực đều là phúc lợi!
Cả đám người không nói hai lời, xoay người chạy như bay đến sân vận động dưới lầu.
Chị dâu lại cứu họ một mạng rồi!
Hu hu hu thật sự là thiên sứ!
Đợi cả đám người thở hổn hển mang vật nặng chạy xong mười vòng nằm la liệt trên sân, Quan Thanh nhìn rặng mây nhuộm màu đỏ của hoàng hôn, hỏi đồng đội bên cạnh: “Cậu nói, Quý đội có phải đã đem toàn bộ dịu dàng và nhẫn nại kiếp này dành cho một mình chị dâu không?”
Đồng đội: “......Hình như là vậy.”
Hic, làm việc dưới tay đại ma vương, thật sự quá đáng sợ.
Mà bên này, đại ma vương đang nắm tay cô gái nhỏ giúp cô rửa tay.
Bôi nước rửa tay vào lòng bàn tay, xoa ra bọt, sau đó đôi tay nhỏ ôm lấy lòng bàn tay mình, chà chà xoa xoa, đến cả các kẻ tay cũng không bỏ qua.
Thích Ánh cảm thấy mình giống như một đứa bé đến rửa tay của không biết vậy, Quý Nhượng còn khăng khăng đưa ra lý do: “Hai người cùng rửa tay, sẽ tiết kiệm nước hơn.”
Thích Ánh nghĩ đến lần trước đi tắm cũng nói như vậy, kết quả anh căn bản là...
Vô cùng xấu xa!
Cô hừ một tiếng, Quý Nhượng dường như cũng đoán ra cô nghĩ gì, cười đến vô cùng đắc ý: “Đồ ngốc, đang nghĩ gì đó? Mặt cũng đỏ rồi.”
Thích Ánh biết anh cố ý trêu mình, liền đứng đắn nói: “Đang nghĩ cảnh hôm nay anh mắng người rất hung dữ, không được người ta ưa thích chút nào!”
Quý Nhượng nhướng mày: “Được người ta yêu thích có thể phá án sao?”
Anh dùng khăn lông giúp cô lau sạch nước trên tay, nắm lấy tay cô quay về.
Lúc lấy cơm hộp ra, anh nói với cô vài câu về vụ án: “Vốn không thể xuất hiện lỗi lầm, kết quả nếu không phải họ đi ra, bây giờ tội phạm đã ngồi trong phòng thẩm tra rồi, chứ không phải chạy trốn mất, không biết phương hướng.”
Thích Ánh cũng biết gần đây anh đang điều tra vụ án kẻ buôn bán con nít, ăn được vài miếng nhìn thấy anh vẫn nhíu mày, cô đưa tay đến vuốt ve mày anh: “Anh lợi hại như thế, rất nhanh sẽ bắt được hắn ta. Ăn nhiều một chút nha, ăn nhiều mới có sức để tra án.”
Ngón tay cô vừa mềm mại lại dịu dàng, lúc lướt qua mi tâm anh, dường như vuốt đi toàn bộ phiền muộn.
Quý Nhượng cầm chén cơm ăn vài miếng, nhướng mày: “Có phải em lại trốn trong nhà luyện tập nấu ăn không?” Nghĩ ra gì đó, anh lại nói: “Cơm hôm nay, không phải là em làm chứ? Trong kế hoạch viết thế nào, sao em lại phạm quy?”
Thích Ánh liếʍ liếʍ khóe môi, gác đũa, lấy từ trong túi ra một tờ giấy, ngoan ngoãn đưa cho anh: “Em viết thêm đơn xin phép làm cơm, anh xem.”
Quý Nhượng thật sự bị tiểu bảo bối của anh làm cười chết mất.
Ăn cơm xong, anh lại phải tăng ca, Thích Ánh thu dọn cơm hộp ra ngoài. Lúc cô đi xuống lầu, đám người Quan Thanh lại chạy qua nói lời cảm ơn với cô, Quan Thanh nói: “Chị dâu, Quý đội gần đây hỏa khí đặc biệt lớn, một chút liền bực mình, nếu chị có thời gian, phải hầm nhiều canh hạ hỏa cho anh ấy nhé.”
Thích Ánh gật đầu cười.
Đợi Quý Nhượng buổi tối tan làm, trên bàn quả nhiên đặt một bát canh, anh xem như là thức ăn khuya uống sạch. Lúc về phòng, anh bế Thích Ánh đang ngồi bên cửa sổ đọc sách về giường.
“Em còn thật sự nghe lời nấu canh hạ hỏa cho anh ư?”
Thích Ánh sâu sắc cảm thấy, trong bọn Quan Thanh chắc chắn có nội gián.
Cô vô tội chớp mắt: “Không ngon sao?”
Quý Nhượng cởϊ qυầи áo: “Ngon! Nhưng làm sao mới thật sự có thể dập lửa của anh, em biết không?”
Thích Ánh: “...”
Vì nhân dân hiến thân! Cô làm được!
Cô hiếm khi chủ động như vậy.
Quý Nhượng thật sự mừng chết mất.
Gió đêm quét qua song cửa, nghe thấy cô vùi đầu mềm mại thì thầm bên tai anh: “Quý đội...lợi hại quá.”
Đệch.
Anh suýt không kìm được!
Sáng hôm sau, bọn Quan Thanh phát hiện ra Quý đội không nóng nảy như thế nữa.
Cả đám lệ nóng doanh tròng.
Cảm ơn canh của chị dâu!!!
- -----oOo------