Editor: Lạc Tiếu - 3/2/2019
Nhìn thân thể nhỏ bé, Thanh Hoan ảo não không thôi, thất tha thất thểu đỡ ghế mới đứng vững được, lúc này nàng mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn quanh, xác định không có ai, mới lặng lẽ đi ra ngoài.
Núi giả vẫn là ngọn núi giả vừa nãy, chưa đề cập tới dự cảm kỳ quái của bản thân, đơn giản nói về việc khi nàng vừa mở mắt ra là đã ở bên cạnh ngọn núi giả này, Thanh Hoan có thể kết luận, chuyện này tất nhiên không phải ngẫu nhiên. Nàng sở dĩ lại ở chỗ này, chắc chắn có càn khôn gì đó.
Đi quanh núi giả vài vòng, Thanh Hoan cau mày, dùng đôi tay nhỏ danh xứng với thực mò nắn khắp nơi, cho đến khi nàng sờ vào lỗ thủng kia, quơ trúng một vật gì đó bóng loáng cứng rắn dị thường. Dùng hết sức bú sữa mới ấn mở được cơ quan, tức khắc trước mắt lộ ra một cửa động đen như mực.
Trước cửa động không có gì, ngay cả cây thang cũng không thấy. Thanh Hoan buồn bực, buông tay ra khỏi cơ quan, mắt nhìn qua, nàng tức khắc bị hoảng sợ!
Nàng hít hà một hơi, che ngực lại.
Có một đôi mắt hung ác như dã thú đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Sau một lúc lâu, nàng mới một lần nữa nghiêng đầu qua xem. Thì ra, phía dưới cửa động, có một tiểu nam hài chừng tám chín tuổi đang bị xích sắt khóa lại. Giờ phút này, hắn đang nhìn chằm chằm Thanh Hoan, ánh mắt lạnh băng, dường như giây tiếp theo có thể lao tới cắn đứt yết hầu nàng.
Thanh Hoan không suy nghĩ xem hắn là ai, cũng không để bụng vì sao ở dưới núi giả lại tìm được một cái cửa động nho nhỏ, lại nhốt một người như vậy. Từ góc độ của nàng mà nhìn, phía dưới nhà tù cũng không lớn, nhưng hình cụ lại không ít, trên mắt cá của tiểu nam hài có một dây xích sắt thật dài, hắn đứng ở chỗ đó, ngửa đầu nhìn Thanh Hoan, bộ dáng xanh xao vàng vọt làm người ta cảm thấy sợ hãi mà thương tiếc.
Hai người cứ như vậy trừng mắt to mắt nhỏ, sau một hồi lâu, Thanh Hoan mới nhẹ giọng hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi tên là gì?"
Thấy tiểu nam hài cũng không để ý tới mình, nàng cắn cắn miệng, thanh âm càng thêm nhu hòa: "Ta là Thanh Hoan, "Thanh" trong thanh đạm, "Hoan"trong hoan hỉ sung sướиɠ, ngươi thì sao?"
Tiểu nam hài chỉ nhìn nàng chằm chằm, vẫn không nói gì. Thanh Hoan rất ít cùng tiểu hài tử ở chung, mặc dù ở thế giới của nữ quỷ Hồng Loan, nàng làm nương của ba tiểu hài tử. Nhưng mà tiểu nam hài này không giống với ba hài tử của nàng, đứa nhỏ này, trừ bề ngoài giống trẻ con ra, căn bản không giống con nít chút nào, dù là ánh mắt hay là biểu tình, đều lãnh lệ, sát phạt quyết đoán như người lớn.
Thanh Hoan quỳ gối ở cửa động, do dự một lát, đột nhiên nghe được tiếng lộc cộc lộc cộc từ bụng ai đó. Vẻ mặt lãnh khốc của tiểu nam hài lập tức ngốc trệ. Thanh Hoan cười, nàng bò dậy từ trên mặt đất, rất nhanh sờ tay vào cơ quan giấu đi cửa động. Vì thế, ánh mặt trời lại một lần nữa bị hắc ám nuốt hết.
Trong bóng đêm, tiểu nam hài siết chặt nắm tay.
Nhưng không lâu sau, ngoài dự kiến của hắn, tiểu cô nương xinh đẹp kia vậy mà đã trở lại.
Lúc này đây, khi ánh mặt trời một lần nữa chiếu rọi xuống đất, tiểu nam hài ngửa đầu, thấy tiểu cô nương mảnh mai kia xách theo dây thừng, quăng gói lá trúc đã được bọc kỹ xuống động.
"Đây là đồ ăn ta mới mang tới, tranh thủ lúc còn nóng, ngươi mau ăn đi!"
Ăn hay không ăn? Bên trong có thể có độc hay không? Nhưng nghĩ lại, nếu như bọn họ muốn hắn chết, đã sớm xuống tay, hà tất chờ đến lúc này cơ chứ? Lại nói, so với việc phái một tiểu cô nương tới hại hắn, không bằng tìm một tên ám vệ, gọn gàng dứt khoát đem hắn bóp chết.
Nghĩ đến đây, tiểu nam hài ngồi xổm xuống, bóc lá trúc ra, ăn ngấu nghiến. Đã lâu lắm rồi hắn không được ăn gì đàng hoàng, toàn dựa vào rêu phong trên vách địa lao mà duy trì mạng sống. Cũng không phải sợ chết, nhưng hắn không cam lòng cứ chết đi như vậy.
Thanh Hoan nhìn bộ dáng gió cuốn mây tan của hắn, nhịn không được có chút đau lòng. Nàng luôn có sự khoan dung đối với tiểu hài tử.
Đợi cho tiểu nam hài ăn xong, nàng cười, nhưng lại có chút bất an: "Ta không biết ngươi là ai, ta cũng không dám thả ngươi đi ra ngoài, nơi này là nơi Dì Nhỏ ta quản lý, ta không thể làm cho bà chịu chút thương tổn nào. Nhưng mà ngươi yên tâm, về sau mỗi ngày ta đều lấy thức ăn cho ngươi, được không?"
Đôi mắt của nàng cũng thật xinh đẹp, sáng lấp lánh giống như ngôi sao hắn từng nhìn thấy. Nhưng tiểu nam hài lại nhanh chóng cúi đầu không nhìn nàng thêm nữa, Thanh Hoan có chút thất vọng, nói: "Ta phải đi rồi, ngày mai gặp."
Bóng tối lại một lần nữa nuốt hết quang minh, tiểu nam hài cứng đờ người đứng ở tại chỗ, đôi mắt của hắn đã không còn được thấy ánh mặt trời, tim lại đau nhói nhói. Kỳ thật hắn căn bản là không thấy rõ tiểu cô nương kia rốt cuộc trông như thế nào, chỉ là giọng nói của nàng, hắn suy đoán nàng hẳn là rất xinh đẹp.
Sẽ quay lại sao?
Có lẽ là không.
Nơi này đáng sợ, âm trầm, tràn ngập bóng tối. Ai lại nguyện ý đến nơi này chứ? Ai lại muốn nhìn một người từ lâu đã sớm mất đi giá trị, thế nhân đều cho rằng hắn đã chết - Hoàng trưởng tôn?!
Nhưng ngoài dự đoán của hắn, ngày hôm sau, Thanh Hoan đúng hẹn tới. Nàng dùng cỏ khô che ở cửa động. Nàng nói, như vậy, hắn có thể tắm mình trong ánh mặt trời, hít thở không khí mới mẻ, lại không đến mức làm mắt hắn chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Hôm nay, điểm tâm nàng mang đến ăn rất ngon. Mấy thứ này, trước đây tiểu nam hài vốn khinh thường ăn, nhưng lưu lạc tới hôm nay, ngay cả rêu phong hắn cũng từng ăn qua.
Cứ như vậy, liên tục nửa tháng, Thanh Hoan mỗi ngày đều mang đồ ăn tới. Nàng không có cách nào đi ra khỏi lãnh cung. Trước mắt, thân thể này cũng không thể làm gì khác, mỗi ngày qua ngày đều không có việc gì làm, chỉ có thể tới làm bạn cùng tiểu nam hài kia.
Nữ quan tự xưng là Dì Nhỏ của nàng vô cùng bận rộn, trên cơ bản không có thời gian chơi với nàng. Cũng may Thanh Hoan đầu óc linh hoạt, rất nhanh đã tìm được Ngự Thiện Phòng, thường xuyên thừa dịp người khác không chú ý đi trộm chút đồ ăn cho tiểu nam hài, nếu không, lấy đồ ăn của nàng, căn bản là không đủ cho hai người.
Nhưng từ đầu đến cuối tiểu nam hài cũng không chịu mở miệng nói chuyện. Nếu không phải Thanh Hoan đã xác định được thân phận của hắn, nàng cũng sẽ tin rằng hắn thật sự không thể nói được, là một người câm.
Tiểu nam hài này, chính là người có tính tình lãnh đạm, cùng không lạm sát kẻ vô tội trong miệng của nữ quỷ Chu Thải - Đại Ngụy Cảnh Hằng Đế. Ngày đó, sau lần đầu tiên gặp mặt, Thanh Hoan trở lại phòng, Nhân Quả thạch lại kỳ diệu xuất hiện trước mặt nàng, cũng vì vậy mà nàng biết được nguyên nhân trong đó.
Tiên đế qua đời, phụ vương Cảnh Hằng Đế, cũng chính là Thái Tử lên ngôi, sau đó Thái tử phi cùng nhà mẹ đẻ cấu kết, ý đồ mưu phản, đầu tiên là hại chết Hoàng Đế, sau đó nàng ta không màng tới đứa con mới ba tuổi của mình, đem Cảnh Hằng Đế nhốt vào hầm ngầm ở lãnh cung - đây là nơi trong lúc vô tình nàng biết được.
Sau khi giam cầm nhi tử, nàng ta không bao giờ nghe, không bao giờ hỏi tới hắn, mà bắt đầu làm Trưởng công chúa tân triều! Hoàng đế hiện giờ, đúng là phụ thân thân sinh của mẫu phi Cảnh Hằng Đế. Bọn họ sửa triều Ngụy thành triều Chu, nghiễm nhiên trở thành tân triều.
Mà sau này Cảnh Hằng Đế không gần nữ sắc, đó là bởi vì Mẫu Phi của hắn cực độ dâʍ ɭσạи, không chỉ dưỡng mấy chục trai lơ tìm vui, thậm chí còn cùng với phụ thân và huynh trưởng.
Đúng là bởi vì Cảnh Hằng Đế lúc ba tuổi đã nhìn thấy Mẫu Phi cùng ông ngoại ở trên giường điên loan đảo phượng, nên hắn mới bị ném vào hầm ngầm. Nếu không, nâng đỡ một tiểu hoàng đế ba tuổi, sau đó mình làm Thái Hậu chẳng phải càng tốt hơn hay sao?
Chỉ tiếc, đứa nhỏ này không có một chút giá trị.
Đối với trưởng công chúa mà nói, phải gả cho một người mà nàng ta không yêu, bất đắc dĩ sinh ra thì đứa nhỏ đó cũng là thứ nàng ta không thích, chết thì chết thôi, căn bản không đáng nhắc đến.
Nhưng một hài tử ba tuổi từ nhỏ đã bị ném vào hầm ngầm, ngày sau vậy mà có thể thoát khỏi tuyệt cảnh hôm nay, đem tất cả quyền lực đoạt lại, đủ để thấy gặp nghịch cảnh không phải là không thể thành tài, chỉ là, sau khi Cảnh Hằng Đế trưởng thành, tính cách cổ quái âm trầm, không gần nữ sắc, có lẽ là do chuyện gặp phải khi còn nhỏ.
Trong lòng Thanh Hoan thương tiếc hắn, cho dù như thế nào cũng không muốn làm cho một hài tử tốt như vậy bị huỷ hoại. Cũng may, tuy rằng hiện tại nàng không có điều kiện để có được tứ thư ngũ kinh, hay giấy và bút mực, nhưng nàng cũng đã từng đọc đủ thứ thi thư, châm kim hay sách luận đều thông tuệ, cho nên, nàng liền tìm cách dạy những gì mình biết cho Cảnh Hằng Đế.
Trời không phụ lòng người, ở bên nhau suốt hai tháng, Cảnh Hằng Đế cuối cùng cũng đồng ý nói chuyện với nàng. Lúc này hắn non nớt mà ngây ngô, tuy rằng âm trầm khó dò, nhưng trong xương cốt vẫn chỉ là hài tử. Thanh Hoan nghĩ hết biện pháp, mới làm cho khoảng cách giữa hai người gần gũi một chút. Tính cách nàng ôn hòa lại có kiên nhẫn, mặc kệ Cảnh Hằng Đế lạnh nhạt ra sao, nàng cũng không thèm để ý. Dần dà, Cảnh Hằng Đế cũng sẽ chủ động tìm nàng nói chuyện.
Giống như hôm nay, khi Thanh Hoan đang ngồi ở cửa động, nghe âm thanh truyền từ phía dưới nơi Cảnh Hằng Đế đọc sách, nàng che miệng cười khẽ. Nàng cũng mới biết, trừ sợ người lạ cùng với đề phòng người ngoài, Cảnh Hằng Đế đã ở trong động quá lâu, ngay cả nói lớn hắn cũng không thể. Dù sao hắn bị ném xuống đây khi mới chỉ ba tuổi, vốn dĩ ngay cả nói chuyện cũng không rành, sau đó lại qua nhiều năm không mở miệng.
Thoạt nhìn Cảnh Hằng Đế chỉ có tám chín tuổi, nhưng kỳ thật hắn đã mười một, chỉ là dinh dưỡng thiếu thốn, mỗi ngày dựa vào rêu phong mà sống, nên mới có vẻ gầy yếu quá mức. Còn đôi mắt của hắn, vì thời gian dài không thấy ánh mặt trời, tuy rằng sau một thời gian có thể khôi phục thị lực, nhưng bị bịt một tầng viền trắng quanh con ngươi. Vậy nên mỗi khi thấy hắn trợn mắt nhìn về phía mình, Thanh Hoan luôn cảm thấy kinh hãi.
Theo thời gian trôi qua, sự thông minh của Cảnh Hằng Đế luôn làm Thanh Hoan lau mắt mà nhìn. Hắn nhìn qua là không quên được, trên cơ bản, chỉ cần nàng giảng dạy, hắn nghe một lần là có thể nhớ kỹ. Thanh Hoan chưa bao giờ dạy dỗ ai, nàng cũng không biết mình dạy như vậy đối với Cảnh Hằng Đế có hữu ích hay không, nàng chỉ hy vọng đứa nhỏ đáng thương này sau này có thể hiểu, hắn sở dĩ bị gặp chuyện này cũng không phải là do hắn sai, chỉ cần hắn kiên trì, chăm chỉ, sau chắc chắn có ngày thực hiện được chí lớn.
Quan trọng nhất chính là, Thanh Hoan không hy vọng hắn là vị hoàng đế tính tình lạnh như băng, từ miệng của nữ quỷ Chu Thải, Cảnh Hằng Đế sau khi thành niên đã không thể xem là người hoàn chỉnh về mặt cảm xúc.
Tựa như nàng…
"Thanh Hoan."
"Sao?"
Cảnh Hằng Đế ngẩng đầu nhìn nàng, lớp màn hơi mỏng che lấp ở tròng mắt đen nhánh, thực dọa người, nhưng Thanh Hoan có thể cảm nhận được sự ôn nhu. Thiếu niên này nhìn như lạnh nhạt không thể tiếp cận, kỳ thật chỉ là khát vọng một người có thể cùng hắn gắn bó dựa dẫm.
"Ta cũng không phải sẽ luôn bị nhốt ở đây đâu."
"Ta biết." Thanh Hoan cười. "Ngươi rất có bản lĩnh, nơi này không nhốt được ngươi."
"Chờ đến một ngày ta ra ngoài được, ngươi, sẽ vẫn luôn làm bạn bên cạnh ta chứ?" Giọng nói không có cảm tình dao động hỏi chuyện, nhưng Thanh Hoan lại nghe ra sự bất an và chờ mong trong đó.
Nàng cười: "Ừm."
Bên tai Cảnh Hằng Đế lặng lẽ đỏ lên. Hắn ngẩng đầu ngó Thanh Hoan một cái, lại nhanh chóng cúi thấp, lại tiếp tục ngoan ngoãn học tập.
Cả nhà Trưởng công chúa mưu quyền soán vị, nhìn như nắm chắc thắng lợi, kỹ lưỡng tính toán rõ ràng, kỳ thật nội tại dơ bẩn bất kham, rất nhiều người trong triều không phục, bọn họ đều đang chờ đợi một thời cơ, một thời cơ có thể hoàn toàn phá hủy vĩnh viễn tân triều này.
Mà tân Đế không để bụng tiền triều, nhưng phàm người là có quan hệ huyết thống với hoàng thất xưa kia, đều bị hắn quang minh chính đại tàn sát dã man, mặc dù có người có thể phục quốc, thì sao chứ? Không có chủ tử ủng hộ, bọn họ cùng lắm cũng chỉ là một đám loạn thần tặc tử.
Thanh Hoan vẫn luôn nghĩ cách hủy đi xích sắt trên chân Cảnh Hằng Đế, cái xích sắt này đã khảm thật sâu vào da thịt của hắn, nhưng Cảnh Hằng Đế lại như thể không cảm giác được đau đớn, chỉ cần nàng xuất hiện bên cạnh hắn, hắn liền vĩnh viễn vui sướиɠ ôn hòa.