Bạch Nguyệt Quang Năm Ấy Đã Chôn Vùi Theo Mùa Hoa Đỗ Nhược

Chương 41: Người Trên Núi Thơm Như Đỗ Nhược (2)

Thanh Hồn chỉ nóng sốt đến hôm sau là hạ nhiệt ngoài sắc mặt hơi tái ra cũng không có cái gì khác thường nữa. Sáng sớm đã có hứng thú đi ngâm nước nóng xông lá gì đó rất nồng, Lục Khuynh Tâm ở bên ngoài còn toát mồ hôi, bị mùi hương làm cho say sẩm: "Ngươi muốn chết ngạt trong đó hay sao mà xông thuốc ngập đầu?"

"Nhờ ơn công tử mà ta mới phải thoi thóp trong đống thuốc này." Giọng y đầy mệt mỏi: "Lục công tử cho ta xin tách trà đi."

"Trà à?" Hắn nhấc nhấc bình lên, hắn nhớ đêm qua hắn uống trà rất nhiều, bình trà đã cạn nước từ lâu: "Đợi ta một lát."

Thanh Hồn lại lặn xuống nước, đốt ngón tay dần trắng bệch.

Lục Khuynh Tâm đi nửa đường thấy không ổn. Lúc sáng khi hắn mang điểm tâm về y còn cầm bình trà xem thử, không lý nào quên mất bình trà đã hết nước. Cố ý bảo hắn đi đổi bình trà mới sao? Hắn cầm bình trà đi trở lại xem, trong phòng đã không còn ai.

Hay lắm! Còn biết trốn cơ à?

Hắn cầm bình trà cười một lát mới để về chỗ cũ, không vội tìm người, Thanh Hồn có thể chạy đâu xa chứ.

Quả nhiên chừng nửa ngày đã gặp người, y cầm cành liễu phất phơ: "Ha ha ha lâu ngày không gặp Chu công tử càng lúc càng quyến rũ."

Đưa mắt nhìn mái tóc trắng xõa dài của mình, qua một ngày nó lại dài hơn một gang tay. Tóc mượt đến kỳ lạ muốn vấn lại cũng mất nhiều thời gian nên thôi, Chu Nhuận Thành nhoẻn miệng cười: "Ta cũng thấy nó hợp với mình, nhan sắc lại nâng lên tầm cao mới, có điều..."

"Điều gì làm người lo lắng chứ?"

Chu Nhuận Thành ghé sát tai y nói: "Ta không giải được độc."

Thanh Hồn nghiêng đầu hoài nghi: "Người đang giỡn sao? Người thuật cao minh mà chút độc nhỏ này không giải được."

"Thật, không tin ngươi bắt mạch thử xem."

Lại đùa rồi, người mà ta muốn bắt mạch chỉ có người chết, y khó hiểu hỏi lại: "Đây hẳn là độc Băng Mẫu Đơn rồi, Chu công tử sao có thể chưa từng nghe qua loại độc này chứ?"

"Bên trong có nhiều hơn vài vị tràm băng, trong lạnh có nóng, không rõ là Hoàng Hỏa hay Yết Hỏa, ta cũng vô phương tra ra. Trước mắt chưa dám nói cho mọi người biết, Phùng Nữ La biến mất không rõ tung tích ta không tìm ngươi thì tìm ai?"

"Hai người đang thì thầm gì đó." Hắn đứng dựa cửa nghi hoặc, nhìn hai người cứ ghé tay nhau nói chuyện. Dưới lầu có múa lân mừng khai trương muốn dùng nội lực nghe lén cũng không được.

"Chu công tử đang hỏi ta đã bỏ mùa mê gì người, mà cứ bám mãi ta không buông? Thật quá oan ức là tự người chạy đến bò lên giường ta đó chứ."

Hắn cười nhạt: "Cho nên ngươi lại có ý định bỏ trốn."

"Công tử nghĩ nhiều rồi hành lí của ta còn ở trong phòng cơ mà. Bỏ trốn rồi ta lấy gì sống qua ngày."

Hắn cũng không chịu thua kém: "Ở đảo Dao Sơn ngươi cũng bỏ lại hành lý mà đi đó thôi. Cảm ơn ta đi ta có mang về cho ngươi."

"Xem ra ngươi ngày đêm mong nhớ ta, còn mang đồ về cho ta sao?" Y nở nụ cười nhàn nhạt: "Có thời gian thì canh chừng ngũ đệ của người, hắn vừa dụ dỗ ta đấy."

Thanh Hồn vừa đi vừa nghĩ Băng Mẫu Đơn, vài vị tràm băng, còn có Hoàng Hỏa hay Yết Hỏa trộn lẫn, nhìn chung cũng không phải độc dược gì, cũng không khó kiếm dựa vào đâu cho là Phùng Nữ La hạ độc chứ? Tại sao Phùng Nữ La phải gϊếŧ Trương Yến Yến. Nếu vì cô ta trốn ở phòng y thì những vết sưng đỏ giải thích làm sao, một đao chém chết người là được, đằng này Trương Yến Yến còn sống một lúc mới chết.

"Xin lỗi." Khúc ngoặt có người bước ra dọa y hết hồn.

"Không có gì..."

Thanh Hồn càng nghĩ càng thấy hoang mang, Lục Khuynh Tâm cũng điều tra kĩ rồi mới rời đi, rốt cuộc y đã qua chi tiết nào chứ. Trương lão gia vì sao lại chết có điều tra ra chưa?

Chu Nhuận Thành trúng độc mà không hề hay biết, người học y có thể bất cẩn vậy sao?

"Lục công tử ở sau lưng ta làm gì?"

"Thấy ngươi tập trung suy nghĩ quá không đành làm phiền thôi, gần đây ngủ đệ ta hơi kỳ quá, có phải độc trong người đệ ấy chưa giải hết?

"Ồ, Lục công tử thông minh sáng suốt." Y mím môi suy nghĩ một lúc: "Tại sao lại nghi ngờ Phùng Nữ La?"

Hắn tỏa ra vô cùng rộng lượng bao dung: "Sau khi loại trừ các điều vô lý chỉ có ngươi và cô ta đáng nghi, ta đương nhiên nghi ngờ cô ta hơn. Dù ngươi đôi lúc điên khùng nhưng ta vẫn tin ngươi trong sạch... huống hồ gì trong lòng ta ngươi vẫn là tốt nhất."

Thanh Hồn ngăn cảm giác nổi da gà nói: "Ra thế, thật cảm động. Tình hình ta không rõ lắm phiền người cho ta biết vị đệ tử ta nhận mấy ngày này đã làm ra chuyện gì."

Hai người vừa đi vừa nói một lúc, hắn chợt hỏi: "Ngươi đã hạ độc Thẩm Ánh?"

"Ai cơ?"

"Là một cô gái mặc đồ tím đi cùng thân cận ở Dao Sơn. Ta gặp họ ở trong rừng cạnh dòng sông lớn bắt ngang qua Trạch Viên. Ngươi cũng trùng hợp rơi xuống dòng sông đó đúng không?"

Thanh Hồn tủm tỉm nói: "Áo tím à, đúng là có gặp, không lẽ chưa bao lâu đã biết ta là ai méc lại với công tử? Ha ha danh tiếng của ta đúng là vang danh thiên hạ."

Quả nhiên tên vô dụng được nhắc chính là ngươi.

"Ngươi kiếm chuyện với cô ta không sợ chẳng còn mạng quay về sao? Bình thường gặp chuyện thì nhanh nhẹn trốn như chuột. Lần này còn dám đυ.ng tới nữ ma đầu đó phải chăng ngươi rơi xuống nhặt được bí kíp gì lợi hại?"

"Lục công tử quá lời rồi, khi đó cô ta tưởng ta đã chết làm chỗ đệm nhảy lên bờ. Ta mơ màng cho rằng cô ta là thú dữ, vô tình, vô tình thôi. Vậy, người không mang cô ta đến bắt người chứ?"

"Cái này thì ngươi yên tâm cô ta mà đến thì từ lâu ngươi đã thành bánh thịt."

"Thật may, ta sợ tốn thêm thuốc độc thôi ha ha ha."

*****

"Mùa này không phải thời điểm ngắm hoa đẹp nhất, cũng không phải là thời điểm ăn cua ngon nhất, muốn ăn cũng phải đợi thêm một tháng, các người rũ ta đến đây làm gì?" Thanh Hồn thổi nhẹ lá trà trên mặt tách, tiện tay lấy thêm vào bát mình hai cái bánh bao nhân gạch cua: "Không có gì nhờ vả sao có thể tốt bụng như vậy được."

Ở giữa thuyền một tiểu cô nương mặc váy hoa đào đang hát, đôi mắt ngập ý xuân. Trên môi vẫn giữ nụ cười ngọt ngào, cử chỉ khi hát rất tao nhã, trời sinh đã khiến muôn vàn nam nhân nổi lên ý định che chở, yêu thương. Vây quanh nàng ta các cô nương mặc váy hoa hạnh xúm xít ôm đàn tỳ bà uốn người múa, động tác mềm mại uyển chuyển. Thanh Hồn nghĩ nếu Hoàng Tuyên ở đây e là nhảy thẳng vào trong giáo huấn một trận thê thảm còn làm vài "đường" cơ bản cho họ xem.

Lục Khuynh Tâm gắp cho y một cái mai cua, bên trên là thịt cua hấp trứng sốt cay: "Đây là món nổi tiếng nhất trên thuyền này, ngươi ăn cay được đúng không?"

"Được chứ, hơi bị giỏi." Ca vũ bắt đầu lui xuống được một lúc, phía trên đài đổi thành người kể chuyện tiếng gõ thanh gỗ cách cách dưới bàn. Thanh Hồn nghiêng đầu nhìn về phía mặt sông, thuyền hoa được chèo tới đem theo rất nhiều món ăn, bên cạnh còn có vài cái hoa đăng cùng một xấp vải đen xếp gọn gàng, người chèo thuyền không nhìn rõ mặt bước lên thuyền nhẹ như chim én, y nhìn bên trên còn có lẩu thèm thuồng nói: "Nhưng ta vẫn thích ăn lẩu cua hơn."

Không ai có ý định uống rượu nên trên bàn chỉ có trà, Chu Nhuận Thành nhấp một ngụm trà hoa mai, nói: "Hiếm khi có thời gian thư thả đi chơi hít thở không khí trong lành, ngươi đừng có hở một chút là nghĩ xấu bọn ta chứ. Bọn ta có làm gì mờ ám với ngươi đâu?"

Thanh Hồn định nói gì đó đã bị một âm thanh khác ngắt ngang.

"Trong thuyền, trong thuyền có người chết."

Thời gian thư thả của họ coi như đi tong rồi, Thanh Hồn là một đại phu không có thực lực những chuyện cần chuyên môn thế này không nên xen vào, nhanh tay trộm mấy cái mai cua quay đầu lẻn hướng khác mà đi. Ông trời cho Thanh Hồn nghĩ ra con đường thoát thân lại không cho y thực hiện nó suôn sẻ, y vừa lẻn đi được mấy bước đã bị lôi ngược trở về, hắn nói: "Thi thể đang ở đâu?"

Một giọng nam run rẩy: "Trên thuyền, trên thuyền hoa."

Lục Khuynh Tâm chân gác trên mạn thuyền nhìn xuống, đồ ăn trên thuyền nhỏ đã mang lên hết. Người chèo thuyền buộc nó vào thuyền lớn trèo lên, bưng rượu thay những đĩa đồ ăn cũ đi. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi ai lại gϊếŧ người đặt vào thuyền hoa chở thức ăn này chứ.

"Ta đưa ngươi xuống."

Thanh Hồn bực bội: "Người không đưa xuống thì ta tự bay tới đó sao? Ta khô hay ướt đều dựa vào lương tâm của công tử hết."

Trong lúc y chú ý vết máu vấy trên mũi thuyền, Chu Nhuận Thành sờ mạch cổ cô ta: "Còn rất ấm mới chết không lâu." Đưa tay tháo khăn che mặt tháo xuống, gương mặt mỹ miều này vừa rồi còn tươi cười chớp mắt đã vong mạng: "Là cô gái mới hát, cô ta vừa đi chưa tới một canh giờ."

Chu Nhuận Thành không thương hoa tiếc ngọc, dời mắt xuống ngực kiểm tra: "Là bị vật nhọn đâm chết, hung khí e là bị ném dưới sông rồi." Nhuận Thành nhìn nước rỏ từ mang tai xuống, sờ mái tóc vấn gọn gàng của nàng ta: "Trên tóc còn hơi ướt không phải là do máu."

"Mái chèo đâu?" Thanh Hồn và Lục Khuynh Tâm gần như đồng thanh, máu vấy trên mũi thuyền còn có nước nước nhỏ, thêm việc tóc tự nhiên ướt, có thể hung khí lấy dưới nước lên.

"Bị ném dưới nước rồi."

Thành Kính chưa nói xong Thanh Hồn ý vị cười: "Thành công tử cẩn thận mái chèo không chừng đã bị vót nhọn."

Y nói như thế rõ ràng là đẩy nhiệm vụ vinh quang lặn mò mái chèo cho mình mà, Thành Kính hừ một tiếng tháo kiếm, ngọc bội, túi tiền bỏ lại lặn xuống dưới nước.

"Không có dấu vết giãy giụa, bị hạ thuốc mê rồi mới gϊếŧ."

"Có ý định gϊếŧ người từ đầu không phải nhất thời nổi giận, không có tiếp xúc thì khó nảy sinh hiềm khích. Nơi xảy ra án mạng là không gian nổi rời xa đất liền, phạm vi thu hẹp rất nhiều." Bạch Diệp quay đầu nhìn những người trên thuyền lớn: "Ai là người chèo thuyền này đến đây?"

Bên trên im phăng phắc không ai lên tiếng nhận, thuyền hoa có năm chiếc, lúc này chỉ có bốn tiểu nhị trên thuyền ngơ ngác nhìn nhau, một người ngập ngừng hỏi: "A Giáp đâu?"

Có người đáp: "A Giáp bệnh rồi, hôm nay không đến mà."

"Thế sao có thuyền hoa thứ năm chứ?"

Thành Kính nổi từ dưới nước lên, mái chèo này khi ném xuống đầu nhọn cắm dưới bùn không bị trôi đi mất.

"Ta đoán đại cũng đúng, hung thủ lực tay thật tốt mực nước đang thời điểm cao nhất mà vẫn ném xuống dưới đáy được, công sức của Thành công tử không bị bỏ phí." Thanh Hồn cầm hung khí đặt lên thuyền quan sát: "Vết thương trùng khớp."