Bạch Nguyệt Quang Năm Ấy Đã Chôn Vùi Theo Mùa Hoa Đỗ Nhược

Chương 31: Gió Tháng Ba, Xuân Hoa Rực Rỡ (4)

Sau khi tắm sạch bùn dơ trên người, Lục Khuynh Tâm giúp y lau mớ tóc đen: "Ngươi không đi xem thi thể thật à?"

Thanh Hồn uống bát canh nóng không có hứng thú trả lời.

Loay hoay bên ngoài nấu nước tắm rửa, nấu canh, lúc này bình minh đã bắt đầu lên rồi, Thanh Hồn cúi đầu thổi canh nhìn ôn hòa như gió xuân, hắn bất giác nói: "Ngươi rất giống người quen của ta." Một người mà ta rất quý trọng, yêu thương, lời còn chưa nói đã rời xa ta mãi mãi, ánh trăng này ta vẫn để trong lòng, lưu giữ một tia sáng sạch sẽ nhất thế gian này.

Y nâng bát canh lại uống thêm một ngụm che giấu khóe môi cười: "Ta nghĩ, ta biết người đó là ai."

Vậy sao, mưa gió bão táp năm đó vẫn rơi vào tim, l*иg ngực hắn lạnh dần đi. Ánh sáng le lói rọi vào phòng, thứ ánh ban mai êm dịu đó có một mầm non đang lú dần lên, bừng nở: "Thanh Hồn, cùng ta đến Dao Sơn đi."

Thanh Hồn ngẩng đầu, ánh mắt mông lung sâu thẳm, ngưng tụ lại thành thứ gì đó rất mơ hồ, trên đời này chỉ có mình y biết đó là gì, và cả đời này e là chẳng bao giờ có cơ hội nói ra.

Thời tiết mùa xuân tươi đẹp dễ chịu, trong phòng cũng rất ấm cúng, Thanh Hồn đặt chén canh xuống bàn: "Được."

Đưa linh cửu người mất kia về Dao Sơn phải đi ngang qua thành Thời Cảnh, nhà của Lục Khuynh Tâm ở trong thành này, đoàn người chọn nơi này làm nơi nghỉ chân. Thanh Hồn xoay xoay nhành liễu trong tay chỉ về hướng hoa viên: "Ta chọn một phòng ở trong hoa viên nhé?"

Hắn nghiêng đầu ý vị nói: "Không ở với ta sao?"

Thanh Hồn cười cười: "Cũng được."

"Vào thăm hỏi song thân ta đã... "

Thành Kính ở phía sau, vuốt cằm nhẵn nhụi: "Sao ta lại thấy câu nói này có dụng ý khác."

Chu Nhuận Thành cười tủm tỉm: "Không chỉ mình tứ ca thấy thế."

Lục phủ hằng ngày yên tĩnh, có tiếp khách cũng là những người thư hương kiếm khách nho nhã, hiếm khi được cười nói như vậy, sau một hồi tay bắt mặt mừng Triêu Xuân Đào mới hướng về y hỏi thăm: "Vị công tử này... "

Thanh Hồn bỏ lọng che, kính cẩn: "Vãn bối, Thanh Hồn đến từ núi Điệp Phù tham kiến Lục phu nhân."

Triêu Xuân Đào nhìn thấy y hơi luống cuống, vội thu lại sắc mặt nâng tách trà: "Núi Điệp Phù sao, vậy chính là thần y trong truyền thuyết rồi. Song thân ngươi chắc tự hào về ngươi lắm, không biết là con cháu nhà nào..."

"Điềm Y Y là mẫu thân của vãn bối." Y không có ý định nói đến phụ thân mình.

Bàn tay bà ta run run, tách trà rơi xuống phát ra tiếng loảng xoảng, Lục Khuynh Tâm đỡ cánh tay bà: "Mẫu thân?"

"Không sao... không sao, trà hơi nóng nên run tay."

****

Lục Khuynh Tâm ở trong phòng xoa bóp vai cho mẫu thân, do dự mấy lần muốn hỏi han nhưng lại không dám, Triêu Xuân Đào tay đỡ trán nhiều chuyện đau lòng chất chứa, khẽ nói: "Trong gương y phục của ta có một chiếc hộp gấm, con mang nó ra đây."

Lục Khuynh Tâm mang nó ra, khẽ vuốt rồi cẩn thận mở hộp, bên trong là một nửa mảnh ngọc bội bạch ngọc. Bề mặt ngọc đã bị bào mòn do được vuốt ve lâu ngày, mẫu thân nâng niu như vậy xem ra rất quý nó.

"Đây là... do phụ thân tặng cho người sao?" Phụ thân tặng mẫu thân rất nhiều món quà nhỏ nhưng mà ngọc bội này hắn chưa từng thấy bao giờ: "Rất đẹp, hình như là làm thủ công."

Triêu Xuân Đào trầm ngâm giây lát rồi nói: "Đúng là do phụ thân con tặng nhưng không phải cho ta."

Lục Khuynh Tâm hơi ngẩn ra, không nói.

"Đó là chuyện rất lâu rất lâu rồi, ta, Y Y, Lục Tụ và Nghê Thường là bạn từ nhỏ với nhau, ta thích thêu thùa, Lục Tụ thích chế hương, Nghê Thường múa rất đẹp, còn Y Y lại thích thổi sáo. Một hôm Y Y ngồi trên xích đu hoa thổi sáo, hoàng hôn khuất xa hắt bóng người xuống những khóm hoa. Y Y có mái tóc rất đẹp, không cài nhiều trâm hoa, bình thường rất thích dùng liễu vấn tóc, gió thổi tùy hứng bung xõa, đẹp mê hồn. Hôm đó phụ thân con đã bắt gặp cô ấy thổi sáo bên triền núi đã đem lòng si mê."

Hắn đã dự cảm không lành, quả nhiên, tình cảm đôi lúc chớm nở một cách âm thầm lặng lẽ như thế. Khi nhận ra đã thành rễ bám sâu dưới đất, một khi rời xa, sẽ chết.

"Khi đó, ta lại rất thích phụ thân con, ông ấy hào hoa phong nhã. Đi đến đâu cũng khiến vạn vật bừng sáng, nhiều lần ta trộm nghĩ tại sao lại là Y Y mà không phải ta... ý nghĩ càng ngày càng lớn, rõ ràng đó là tỷ muội của ta, ta lại nảy sinh ghen tỵ."

Lục Khuynh Tâm thấy mẫu thân kích động, hốc mắt cũng đỏ lên, vội nói: "Mẫu thân người mệt rồi hay là nghỉ ngơi trước." Hắn cũng sợ mình sẽ biết được một sự thật nào đó, hoặc là nhớ đến một chuyện mà hắn luôn muốn quên.

Triêu Xuân Đào tuy mệt lữ vẫn xua tay: "Y Y lúc đó không rõ là có thích phụ thân con hay không, ta lại sợ không tranh lại muội ấy... " Bà ấy ngước mắt lên trần nhà hoài niệm, ngăn nước mắt chảy xuống: "Khi đó phụ thân con đưa ta miếng ngọc bội này bảo ta đưa cho Y Y, hẹn người ra bờ sông gặp mặt. Ta không thèm suy nghĩ giấu nó đi, hôm sau liền nói Y Y đã từ chối rồi."

Lục Khuynh Tâm im lặng, ngón tay mấp máy.

"Không lâu sau đó Y Y rời đi theo một người đại phu họ Nguyên, ta vẫn không nói cho muội ấy biết chuyện này, ở cạnh phụ thân con an ủi vỗ về ông ấy. Ta và phụ thân con kết lương duyên sau khi sinh con ra, không lâu sau Y Y trở về, bế theo một đứa bé còn nhỏ. Lúc đó muội ấy tiều tụy xanh xao, phụ thân con thường xuyên thăm hỏi, ta ngày đêm lo sợ. Một hôm ta đến tìm muội ấy, khi đó Y Y ngồi bên ngọn nến cắt tim, tóc xõa tuỳ ý, gương mặt được ánh nến làm ửng đỏ ta vẫn thấy muội ấy rất nhợt nhạt. Ta khẽ thăm dò" phu quân ta yêu mến muội muốn lập muội làm thϊếp, như vậy tỷ muội chúng ta... " ta chưa nói hết muội ấy đã lắc đầu, ta rất vui."

Triêu Xuân Đào xoa l*иg ngực mình, giống như rất nhiều năm rồi vẫn cảm thấy hạnh phúc vì cái lắc đầu ấy, rưng rưng: "Muội ấy nói với ta "xin lỗi, muội không nên về đây." Ta cảm thấy rất không lành, muội ấy nói thêm "khi đó tỷ đi ra bờ sông vội không mang theo đèn, muội đã cầm l*иg đèn đuổi theo…" Hóa ra từ lâu muội ấy đã biết rồi, trong lòng ta vô cùng hổ thẹn. Hôm sau muội ấy để lại thư rồi biến mất, ta còn nhớ rõ trong thư muội thứ viết "thứ tỷ thích muội sẽ không bao giờ giành với tỷ", rất nhiều năm ta vẫn nhớ mãi câu đó."

"Ta biết muội ấy không có nơi để về, ta biết tha hương cùng đứa trẻ rất khó khăn, nhưng ta không giữ muội ấy lại. Bởi ta nhận ra trong thư muội ấy cũng có ý với phụ thân con, ta sợ ngày nào đó muội ấy cũng sẽ gật đầu. Ai biết được đó là lần gặp gỡ sau cùng, về sau ta nghe tin, muội ấy đã chết rất thảm, đứa bé thì không biết đi về đâu. Người muội muội lớn lên cùng ta, yêu thương như tỷ muội ruột, vì ta mà tha phương chết nơi quê người." Bà ấy ôm mặt rưng rưng: "Thanh Hồn thật giống muội ấy... đứa trẻ này đã trưởng thành rồi, là hình bóng lưu lại của Y Y nhưng mà... ta cả nhìn cũng không dám."

"Mẫu thân..."

"Đứa trẻ đó lớn rồi, ta cũng mong nó một đời này vô ưu vô lo, như vậy Y Y nơi chính suối cũng thấy vui vẻ."

Gió đêm bên ngoài miên man…

Hắn kéo chăn phủ lên người mẫu thân, ở bên cạnh đến khi bà ấy ngủ thϊếp đi.

Lục Khuynh Tâm chậm rãi đi ra khỏi phòng khép cửa lại, lối đi không có trăng sáng, cõi lòng hắn mờ tối trong lòng ngực cứ mắc nghẹn một khúc xương. Rất nhiều năm hắn gần như đã quên đứa bé nằm trong tã ấy. Khi đó hắn còn rất nhỏ nhìn đứa bé đó chẳng khác gì một món đồ chơi mềm mại, trắng như tuyết, sờ vào rất ấm. Mỗi ngày đều theo phụ thân đến chọc mặt nó, nhiều lúc còn xem nó như miếng đậu phụ mềm muốn cắn một cái.

Thật sự là một đứa bé đáng yêu.

Mà đứa bé này còn hay khóc, phụ thân nói đứa bé không có cảm giác an toàn với người lạ, lúc đó hắn không hiểu.

Thiếu cảm giác an toàn, chỉ là một đứa trẻ thôi phải chịu nhiều kinh hãi. Gặp người lạ là phát khóc, lớn lên đến ngày hôm nay không dễ dàng gì.

Ta biết nàng ta gả đi cho kẻ thù ta, ta biết mình có thể ngăn cản, nhưng ta vẫn im lặng.

Ta biết muội ấy không có nơi để về, ta biết tha hương mang theo một đứa trẻ rất khó khăn, nhưng ta vẫn không giữ muội ấy lại.

Đều là bất đắc dĩ sao?

Hắn nói với Thanh Hồn, ít nhất ta sẽ không để bản thân rơi vào bước đường này. Vậy, khi đó mẫu thân ra khỏi phòng, hắn chạy vào đã nói với Điềm Y Y cái gì, hắn cũng không còn nhớ rõ. Bước chân hắn dừng lại ở trước cửa phòng rất lâu, đến khi một con bồ câu đậu trên vai hắn mới sực tỉnh, lần trước nhờ đại ca hỏi thăm chuyện Oanh Tử, thông tin rất ít hắn cũng hy vọng nhiều là tìm ra được manh mối.

Bên trong chỉ có mấy chữ ngắn gọn: Oanh Tử gả cho Giang Khách làm thϊếp.

Rốt cuộc Thanh Hồn tiếp cận Giang Khách là có ý đồ, hay là chỉ là bịa chuyện lừa hắn đây?

Bây giờ hắn rất rối không có tâm tư suy nghĩ gì cả.

Đèn bên trong vẫn sáng, Lục Khuynh Tâm đẩy cửa vào Thanh Hồn ngồi bên bàn cắt tim đèn. Gương mặt bị ánh nến làm cho ửng đỏ, nhưng hắn vẫn thấy mông lung mơ hồ có gì đó nhợt nhạt của bi thương. Liệu có giống khi đó hắn chạy vào phòng Điềm Y Y, nhìn thấy bóng người thiếu phụ lặng lẽ rơi nước mắt trong đêm? Bàn tay y run run cầm kéo cắt ngọn tim đèn, hắn nói: "Tay ngươi bị thương thì đừng có động đậy nhiều chứ."

Y ngồi ngay ngắn nói: "Ta cắt bằng tay trái mà."

"Thanh Hồn, sao ngươi lại theo ta về nhà?"

"Sao ta nghe ra có ý tứ khác? Ta không phải bỏ nhà theo trai đâu nhé."

"Ta không giỡn."

"À, Không phải là công tử mời ta về nhà sao? Ta cảm thấy tiết kiệm được một mớ tiền nên theo thôi. Nhờ ơn công tử mà thương tích của ta càng lúc càng nặng, người cũng nên chịu trách nhiệm một chút đi chứ, bây giờ người có đuổi ta cũng không đi, đường tới Dao Sơn xa xôi ta chỉ còn một chút tiền này thôi."

"Lần trước ta nói ngươi giống một người quen của ta, ngươi nói biết người đó là ai, có phải ngươi đã biết... "

Thanh Hồn gật gù: "Đúng vậy, dù ta nhìn cũng thấy không giống lắm, tên đó còn béo hơn ta một chút, cao lớn hơn ta một chút duy chỉ không khôi ngô bằng ta thôi."

"Hả?" Hắn cảm thấy có gì đó không đúng.

"Lúc dọn đến phòng khách điếm của công tử, ta đã nhìn thấy bức tranh đó." Y nhớ đến bài thơ đề trên tranh vẽ: "Liễu rũ tháng ba trời xanh biếc, chần chừ quay gót chờ người đến thăm."

Thanh Hồn cười đầy ẩn ý: "Ta cứ cảm thấy lạ kỳ sao công tử tốt với ta như thế, hóa ra vì ta giống điều thích liễu như lục đệ công tử."

"Ngươi không giống... chỉ là nhìn ngươi ta lại nhớ đến đệ ấy." Y vẫn luôn cố tìm kiếm hình bóng người xưa trong Thanh Hồn, nhưng mà giả tức là giả có tìm cũng vô ích.

Ta chỉ biết mịt mờ tìm kiếm thôi.