Lúc Đổng Trọng tìm thấy đám người, nhìn tới đội ngũ này vừa chật vật lại vừa quỷ dị. Chiều cao của Bạch Tố Hà và Mông Tranh chênh lệch quá rõ ràng, khiến Mông Tranh phải cố hết sức mới cõng được cô, nhìn qua giống như tiểu cô nương đang cõng trên lưng một ngọn núi nhỏ vậy, từng bước từng bước nỗ lực tiến về phía trước. So với Mông Tranh thì tình huống bên Quân Y Hoàng có vẻ tốt hơn, sau khi ngã lên ngã xuống mấy lần, rốt cuộc Quân Y Hoàng cũng có thể thích ứng được với thể trọng của cơ thể. Nói nghe có vẻ tốt hơn một chút chứ thực chất hai chân vẫn đá trái đá phải, siêu siêu vẹo vẹo bước đi.
Dưới tình huống đi đứng cũng không tốt, Mông Tranh và Quân Y Hoàng cũng chỉ có thể tận lực cố gắng để không ngã sấp mặt mà làm bị thương người trong tay là may lắm rồi, căn bản không có hơi sức đâu mà xem xét đường đi nước bước phía trước.
Cho dù thân trong liệt hỏa, Đổng Trọng cũng phải đổ mồ hôi lạnh với đám người này, họ căn bản không để ý mình dẫm chân lên thứ gì, thường xuyên đạp lên những nhánh cây gỗ, phát ra âm thanh răng rắc. Nếu không phải đám côn trùng kim đậu kia đều chết gần hết, chỉ sợ các nàng chính là mục tiêu tuyêt vời nhất, thiếu điều đeo trước ngực tấm bảng 'mau tới ăn ta đi' thôi.
Bất quá lúc tầm mắt Đổng Trọng xẹt qua Quân Y Hoàng, tia bất đắc dĩ trong mắt lập tức sắc bén, bao năm trong nghề khiến ông không còn xa lạ với thi thể và bánh chưng. Đuôi lông mày cùng khóe mắt của Quân Y Hoàng để lộ ra tử khí dày đăc, tuy cước bộ không giống với bánh chưng, nhưng ở dưới đất luôn không thiếu chuyện quỷ dị, không thể chỉ nhìn bề ngoài mà đoán được.
Nhất là khi nhìn thấy người một thân huyết nhục Quân Y Hoàng đang đỡ lấy, ánh mắt Đổng Trọng lập tức đanh lại, quát: "Ngươi là ai? Tiểu Túy bị sao vậy!"
"Quân Y Hoàng" Ba chữ này gọn gàng đem không khí rơi vào trầm mặc.
Đổng Trọng ngẩn ra, chăm chú nhìn lại, mặc dù trâm cài tóc hỗn loạn, vạt áo không ngay ngắn, bên người ôm lấy Lam Túy, nhưng khí chất ung dung lãnh đạm này lại giống hệt. Đổng Trọng hoảng hốt, hai người với quần áo và khuôn mặt hoàn toàn khác biệt, nhưng lại là một sao.
Thế nhưng khí chất của một người thực không hể bắt chước.
Đổng Trọng thu lại địch ý, lại hỏi: "Tiểu Túy sao lại thành ra như vậy?! Có phải là do đám người Du Thần gây ra không?"
"Là ta." Quân Y Hoàng im lặng một lát, trả lời.
"Ngô, cô... Cái gì?!" Đầu óc Đổng Trọng thực nghĩ không thông, lập tức nhảy dựng.
"Ông muốn cùng ta bàn luận chuyện đó lúc này sao?" Đuôi lông mày Quân Y Hoàng nhướn lên, nhìn về bốn phía.
"Cô...! Con mẹ nó thực không hiểu nổi mấy người mà Lam Túy kết giao a!" Đổng Trọng nuốt xuống toàn bộ mấy lời chất vấn, bực bội than mấy câu, lại nói: "Đưa Tiểu Túy cho ta!"
Quân Y Hoàng không đáp lời, nắm chặt người trong tay, bước qua Đổng Trọng, tiến lên phía trước.
"Được lắm!" Bị người khác ngó lơ, Đổng Trọng nổi giận lôi đình, có điều tuy bề ngoài hào sảng song nội tâm lại cực cẩn thận, Quân Y Hoàng cùng Lam Túy một đường đến đây đều bảo hộ nhau, cho nên dù nghe được Quân Y Hoàng tự nhận đã làm Lam Túy bị thương, Đổng Trọng cũng đoán được là có ẩn tình khác.
Ông rời đi không được bao lâu, Quân Y Hoàng liền thay đổi thân thể diện mạo, có thể đoán hơn phân nửa vấn đề nằm ở đây.
Có điều hiện tại không phải lúc truy cứu trách nhiệm, ĐỔng Trọng lại mắng hai cây, hung tợn chuyển qua phía Mông Tranh: "Để ta cõng cô ấy!"
Mông Tranh vốn đang đứng một bên, nhìn thấy động tác của Đổng Trọng, do dự không tới một giây liền thuận theo thời thế mà đồng ý, đem Bạch Tố Hà không biết đã ngất xỉu từ bao giờ giao cho ĐỔng Trongj.
Có Đổng Trọng gia nhập, tốc độ của đội ngũ được gia tăng, đám kim đậu cũng không còn sót lại bao nhiêu, khi tới được ven hồ ngọc thạch thì không thấy tung tích Du Thần đâu.
Đổng Trọng cũng lười đi tìm người, ông liền lôi trong ngực ra một tấm vải bố lớn không thấm nước, tấm vải này đã được phủ một lớp xăng nồng đậm. Đổng Trọng đem tấm vải này phủ lêи đỉиɦ đầu, tùy ý lấy một cành cây châm lửa vào tấm vải bố, tấm vải lập tức bốc lửa tạo tành một hỏa cầu. Một loạt động tác lưu loát tựa như nước chảy mây bay, khiến Mông Tranh và Quân Y Hoàng bội phục không thôi. Có tầng lửa này thì đám kim đậu không thể tấn công họ, có thể thuận lợi vượt qua hồ ngọc.
Cả đoàn người nhanh chóng nối gót Đổng Trọng thuận lợi tới cửa động đen ngòm, mọi người theo cửa động bò lên trên, Mông Tranh đi cuối cùng đem cửa động lấp kín lại không để lại khe hở. Làm xong Đổng Trọng như trút được gánh nặng, vung tay về phía trước nói: "May mắn lão tử thông minh, đem đường ra dọn dẹp sạch, bằng không lúc các người chạy ra sẽ bị đám trùng đó cắn chết!"
Lời nói vừa xong Đổng Trọng nghĩ tới Lam Túy thân đầy thương tích cũng không đắc ý nổi nữa -- nếu ông không đi, nói không chừng Lam Túy sẽ không bị thương nặng như vậy!
Quân Y Hoàng cũng không biết ĐỔng Trọng đang tự trách. Lúc mới tới động cây, nàng ngay cả do dự cũng không cần đã đem vạt váy hạ Lan Phức kéo xuống một mảng lớn, quấn Lam Túy ở sau lưng. Cũng không quản hình tượng, tứ chi chạm đất kiên quyết bò lên trên, lúc nhìn thấy cửa ra phía trên khiến tâm tình nàng cuối cùng có thể buông lỏng. Nàng chưa từng nghĩ tới sau khi chết hàng ngàn năm, lại có một ngày có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời từng khiến nàng đau đớn.
"Lam Túy, ta đưa nàng ra ngoài." Quân Y Hoàng thấp giọng nỉ non. Giờ khắc này trong lòng Quân Y Hoàng vô cùng thư thái, chỉ cần có thể ra ngài, có thể tắm mình dưới ánh nắng chói chang, tất cả đều đáng giá.
"Ta biết." Lam Túy thế nhưng lại tỉnh, còn nghe được lời Quân Y Hoàng tự nói, đáp lời nàng. Bàn tay ôm lấy cổ Quân Y Hoàng, tiếp tục nói: "Để mọi người ra trước , chúng ta đợi trời tối đã."
Quân Y Hoàng "Ân" một tiếng đồng ý, nhưng tay chân không có ý ngừng lại, liên tục leo lên trước, càng leo lên đồng nghĩa với việc Lam Túy sẽ càng an toàn.
Lam Túy giãy dụa, với thương thế hiện tại thì vô lực ngăn cản Quân Y Hoàng.
Trên cửa động đã sớm có người đứng, nhìn thấy có người bò lên liền tới hỗ trợ, lại không nghĩ tới chạm vào lại lạnh như băng. Người làm nhịn không được toàn thân run rẩy, nhưng vẫn nhịn xuống không buông tay, sức kéo Quân Y Hoàng và Lam Túy lên.
Quân Y Hoàng theo phản xạ nhắm mắt lại, lại không thấy đau đớn như nàng tưởng, hai mắt mở bừng, lọt vào tầm mắt là ánh trời chiều. Cửa ra bị hai ngọn núi nhỏ vây bên trong, đồi núi hai bên đứng che khuất tầm mắt, chặn lại phần lớn ánh mặt trời. So với lúc mọi người đi xuống thì tuyết đã tan hơn phân nửa, chỉ còn lại một chút tuyết đọng lại trên cây cỏ. Cây cỏ cao bằng nửa thân người quật bị tuyết đè ép, nay tuyết đã tan liền hiên ngang mà đứng thẳng, đem theo những hạt tuyết còn đọng lại trên lá, nhẹ nhành đung đưa trong gió, sức sống dâng tràn.
Trong động truyền đến tiếng nói của Đổng Trọng, Quân Y Hoang tự giác dịch ra khỏi cửa động.
Lúc nàng bước ra liền thấy được dưới lớp tuyết che dấu cành cây kim sắc. Thứ này giống hệt với hoàng kim cây bên dưới mộ, chỉ là độ thô ráp không bằng, nhu nhược nằm trên mặt đất, với những phiến lá to nhỏ khac nhau, nỗ lực hướng về phía trước muốn hấp thu một chút ánh sáng nơi đồi núi. Ai cũng đều không nghĩ tới, mấy cành lá nhỏ bé này đang hấp thụ chất dinh dưỡng để nuôi sống cả một cây đại thụ đẹp đẽ tráng lệ dưới đất.
Đổng Trọng nương theo ánh sáng mặt trời thấy rõ thương tích trên người Lam Túy, đang được Quân Y Hoàng cẩn thận ôm trong lòng, khuôn mặt liền bạo nộ, một lượt đem ba mươi sáu đời tổ tông Quân Y Hoàng chửi tới không thiếu một vị. Quân Y Hoàng chỉ mím môi canh giữ bên người lam Túy, không nói câu gì, tùy ý Đổng Trong phát tiết.
Đoàn người Du Thần Lam Túy từ lúc đi xuống cho đến lúc này, thấm thoát đã tám ngày trôi qua. Người làm ở lại trông chừng sau một hôm đã thấy không an tâm, liền đem xe cùng lều trại toàn bộ chuyển tới lối bọn họ đã đi vào. Không nghĩ tới nơi đó cách vị trí hoàng kim cây không xa, cho nên Đổng Trọng có thể may mắn phát hiện đám côn trùng kia kịp lúc, liền đem tới trang bị đối phó đám bọ này, mà biện pháp cũng giống với suy nghĩ của Du Thần - hỏa công!
Càng may mắn là Đổng Trọng tìm thấy được trong xe một cây súng phun nước, Đổng Trọng linh cơ vừa động liền đem xăng cho vào trong súng nước, lại tìm tấm vải không thấm nước lớn đem đổ xăng lên trên để phòng đám kim đậu.
Xét thấy thương thế Lam Túy quá mức nghiêm trọng cùng Bạch Tố Hà hôn mê bất tỉnh, trên người Đổng Trọng và Mông tranh cũng có một ít thương tích vụn vặt, Đổng Trọng cũng không có tâm tư quản đám người lão Trần còn sót lại, để lại một chiếc xe và một túi thịt, cùng với người làm Lam gia thẳng hướng bệnh viện mà chạy.
Không khí trong xe yên tĩnh quỷ dị, Đổng Trọng một hồi lăn lộn dưới đất đã vô lực mắng chửi người, chỉ ngồi ở vị trí phó lái trừng mắt Quân Y Hoàng. Hai người một bị thương một hôn mê dựa vào Mông Tranh và Quân Y Hoàng ở hai bên, trăng đem nay đặc biệt sáng, hắt qua cửa kính xe chiếu lên bốn người. Theo chuyển động của xe, bóng dáng bốn người không ngừng thay đổi xen kẽ vào nhau, giống ý trời sắp đặt, khó có thể giải trừ quan hệ.