"Hoàng tộc Bắc Yến quyền thế tài phú quanh thân, tất nhiên là cầu trường thọ vĩnh hằng, nhưng đạo Sa Bà không chỉ có giới hạn trong Trường Sinh chi đạo. Trong giáo thuật pháp Sa Bà chia làm hai loại vừa là luyện đan chế dược, kéo dài tuổi thọ; một người theo đuổi tu hành chuốc khổ, theo đuổi sự đột phá giới hạn của thân thể, nhảy vào Tiên Giới tiếp xúc với tâm của Vũ Trụ, chuyện của người sống, chuyện của người chết. Là loại hiện nay được lưu truyền rộng rãi bậc nhất trong hoàng thất Bắc Yến, dễ dàng học nhưng khó tinh thông. Về phần loại thứ hai, đại bộ phận đều cho rằng phương pháp này cùng loại với khổ hạnh tăng tu hành trong Phật giáo, lấy bản thân thừa nhận các loại đau khổ để chuộc lại tội nghiệt đã gây ra, để sau này theo về Tây phương thế giới cực lạc, nhưng nếu như quý tần biết rõ ảo diệu trong đó, cái kia tại hạ cũng không giấu giếm nữa.
Loại thứ hai là lấy mình chuốc khổ mà tu hành, trên thực tế cũng không phải như đại đa số người lý giải tiến hành như vậy khổ tu, mà là luyện cổ. Cổ thuật tốn thời gian rất lâu, mạo hiểm cực độ, nhưng cổ Vương một khi luyện thành, lại có thể hiệu lệnh tất cả sâu độc ký sinh ở người, có thể hô phong hoán vũ. Đối với hoàng thất Bắc Yến mà nói, bọn họ đang ở Bắc Yến nay đã đạt đỉnh cao, hơn nữa trên đường luyện cổ rất dễ bị phản phệ, thành người thiên nan xuất kỳ nhất.Cho dù may mắn luyện thành, đó cũng là đả thương người khác một nghìn, tổn thương mình tám trăm, lớn thì tổn hao dương thọ, thực là phi thường không phù hợp, bởi vậy phần đông người học tập thuật luyện đan, người học cổ thuật lại không được bao nhiêu.
Chẳng qua là phương pháp này một khi thành công thì cực kỳ bá đạo, thế gian cũng không thiếu người có ý chí, bởi vậy hoàng thất Bắc Yến dứt khoát nghe sai đồn sai, nói dối dân chúng Bắc Yến thuật này nhất định phải kiềm chế nhân sinh thất tình lục dục dốc lòng khổ tu, chân chính biết được bí mật cùng hiểu được cổ thuật cho dù là Nhất Mạch thuật sư, số lượng cũng không nhiều."
"Ta nghe nói Trương thuật sư tại Bắc Yến cũng là thuật sư xuất chúng, đối với cổ thuật - Trương thuật sư chắc là tinh thông."
"Tinh thông không dám nhận, tại hạ may mắn biết được phương pháp tu luyện cổ thuật, nhưng thuật này quá mức hung hiểm, cũng chỉ là biết rõ mà thôi. Nếu không cũng không trở thành không chỗ dung thân, đành phải đến cậy nhờ Nam Đường, làm cái Am Chủ Trường Thọ am."
"Trương thuật sư, ta không có ý định mời ngươi thi cổ, ngươi không cần quá lo lắng. Ngươi chỉ cần đem phương pháp luyện cổ thuật truyền thụ cho ta là được, được hay không được do bản thân ta. Nếu như thành công, ta liền hiệu lệnh hậu cung độc chiếm sủng ái của bệ hạ, đến lúc đó ta liền ở chỗ bệ hạ, lập Sa Bà đạo làm quốc giáo Nam Đường, Trương thuật sư chính là đệ nhất thuật sư. Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, thiên địa khác biệt, Trương thuật sư từng trải, tất nhiên là hiểu rõ."
Trương Tích Xuân rủ xuống dưới mí mắt sóng mắt lập loè bất định. Không ai sẽ đối với phú quý quyền thế không động tâm, nhất là người từng có quyền thế phú quý. Hưởng thụ qua người người sùng kính ở Bắc Yến cho rằng sẽ có được địa vị cao quý ở Nam Đường, thế nhưng lại bị lạnh nhạt cùng đùa cợt, Trương Tích Xuân rất nhanh liền quyết định.
*"Cổ thuật" dựa vào nhiều loại sinh vật như rắn, ếch, chim, mèo...dùng để sai khiến, hạ độc, thậm chí hại chết người khác.
Trong đó, hai cách hạ "cổ" được biết tới nhiều hơn cả là sử dụng "cổ trùng". Loại trùng này thường mang trên mình độc dược cực mạnh, được nuôi dưỡng bởi các vu sư. Người xưa tạo "cổ trùng" bằng cách đem tất cả những loại côn trùng có độc, bỏ vào một cái vò, để cho chúng cắn xé lẫn nhau. Sau cùng sẽ chỉ còn lại một con sống sót thì lấy con côn trùng ấy làm "cổ".
Đọc qua mấy truyện đạo mộ ắt sẽ biết cổ vô cùng đáng sợ thậm chí là dung người để nuôi cổ, thật không nghĩ Hạ Nhược Khanh sẽ dùng cách này. *
Nhấc lên đệm chăn, gió lạnh từ gian ngoài lập tức chui vào bên trong chăn ấm cuốn đi sự ấm áp, Hạ Nhược Khanh cũng không thèm để ý, chỉ là vén lên ống tay áo lộ ra cánh tay phải trắng như tuyết, ngưng mắt nhìn một đạo vết thương trên cánh tay mình
Vết thương hiện lên một đường thẳng tắp, dài chừng nửa thước, rất nhỏ cực. Hôm nay trên vết thương đã kéo vảy, mặt ngoài ngưng lại một lớp vảy mỏng tối màu, nằm trên cánh tay nõn nà tinh tế tỉ mỉ nhu hòa như bạch ngọc, thít chặt một cách đáng sợ. Bên cạnh lớp vảy, dưới da thịt mơ hồ có thể thấy được mấy vệt đen dài ngắn khác nhau kích thước nhỏ như sợi tóc, đem da thịt có chút nhô lên vài tia nhỏ, đường mảnh nhỏ ẩn bên trong da thịt, không chú ý sẽ rất khó phát hiện
Ngón tay trái Hạ Nhược Khanh mơn trớn miệng vết thương, cảm giác được vết thương nổi lên từng trận ngứa. Đạo vết thương này là nàng dùng dao tơ vàng nước láng giềng cống nạp rạch lên, dao tơ vàng mỏng như cánh ve cực sắc bén, lưỡi đao rơi vào trên da thịt hầu như sẽ không lưu lại vết thương. Gần đây Nam Chiếu Đế tuyệt sẽ không gọi nàng thị tẩm, mà đợi đến lúc vảy tróc ra bất kể ai cũng sẽ không phát hiện trên cánh tay nàng đã từng có vết thương.
Lấy máu của bản thân, nuôi dưỡng cổ. Một khi cổ thành, thiên hạ ắt đến.
Khóe môi Hạ Nhược Khanh lộ ra nụ cười điên cuồng, Hạ Lan Phức tiến cung để làm dịu nguy cấp trước mắt, học cổ thuật mới là thủ đoạn cuối cùng nàng dùng để thắng. Chỉ cần phụ thân không chết, Hạ gia không chết, đối đãi các ngươi nàng dùng máu luyện thành cổ, Nam Chiếu Đế sớm muộn đều phải cúi đầu.
Đến lúc đó chẳng những là hậu cung Nam Đường, chính là thiên hạ Nam Đường, cũng là nàng định đoạt.
Hiện nay thiên hạ quần hùng cát cứ, Nam Đường lập quốc một trăm mười bảy năm, Hạ gia từ khi Nam Đường khai quốc đến nay liền luôn ở trong triều đình, trọng thần Tam Triều cư công chí vĩ, Nam Đường — có lẽ nên đổi chủ rồi!
An bài Hạ Lan Phức vào cung, cũng không có quá nhiều trắc trở.
Hạ gia gia đại nghiệp đại, Hạ Nhược Khanh có nhà mẹ đẻ chèo chống, của cải tất nhiên là không tệ, huống chi Hạ gia chưa định tội, nàng vẫn còn địa vị quý, có tiền có thể ma xui quỷ khiến, tăng thêm ba phần chút tình mọn trước kia còn sót lại, hết thảy công việc bất quá ba ngày liền đã chuẩn bị ổn thoả.
Trăng sáng nhô lên cao, bên tai đàn sáo du dương nhịp trống kích động, Hạ Nhược Khanh ngồi ở sườn ghế, ánh mắt chăm chú nhìn trong hồ. Trong hồ một người nhẹ nhàng nhảy múa, phiên như kinh hồng, uyển như du long, tựa như Lạc thần lăng ba, siêu phàm thoát tục, như không phải người trần thế.
Trong mắt Hạ Nhược Khanh tất cả đều là kinh diễm, nàng biết được kỹ thuật múa của Hạ Lan Phức vô cùng tốt, lại không nghĩ rằng lại đẹp đến mức như thế. Mỗi bước xoay tròn, mỗi một cái nhấc mi, rơi vào đều là xinh đẹp kinh tâm động phách cùng mị hoặc, khiến nàng tâm trì hoa mắt.
Mỗi một lần Hạ Lan Phức quay lại, Hạ Nhược Khanh đều có thể thấy cặp mắt kia ung dung nhìn mình chăm chú, bên trong là nhiệt tình khó có thể che giấu. Lòng dạ Hạ Nhược Khanh biết rõ, mỗi lần đối mặt đều sẽ quay về dáng tươi cười ôn nhu trước kia mỉm cười tán dương.
Khẽ múa xong, Hạ Nhược Khanh quay đầu nhìn Nam Chiếu Đế, quả nhiên thấy được trong mắt của nam nhân này tràn đầy thưởng thức.
"... Phong danh xưng Mỹ nhân cho Hạ Lan Phức, ban thưởng tước hiệu Lan, đã là hậu nhân Bắc Yến, lễ nghi vào cung... Giản lược đi... "
Thanh âm bình thản không gợn sóng, nhưng Hạ Nhược Khanh nghe lời nói này, tâm rốt cuộc hoàn toàn rơi xuống. Bất luận như thế nào, chuyện Hạ Lan Phức vào cung hôm nay đều đã chắc chắc rồi. Tin tưởng dung mạo khí chất cùng kỹ năng múa của Hạ Lan Phức, tấn chức bất quá chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhất thời không vội.
Hàm răng khẽ cắn, đầu ngón tay dùng hết sức xiết chặt vào lòng bàn tay, hốc mắt bởi vì đau đớn nổi lên một vòng vết đỏ, Hạ Nhược Khanh điềm đạm đáng yêu nhìn qua Hạ Lan Phức: "Lại để cho tỷ tỷ vì ta chịu ủy khuất rồi."
Nữ nhân bên cạnh nổi lên dáng cười ôn nhu không tương xứng với khuôn mặt lành lạnh: "Khanh Khanh chớ sợ, sau này có ta ở đây."
Lời ấy lọt vào tai, l*иg ngực có chút đau, áy náy cùng những toan tính chen chúc theo dòng nước mắt tuôn rơi, lướt qua ngón tay Hạ Lan Phức chậm rãi chảy xuống.
Hạ Lan Phức, cả đời này, ta phụ ngươi.
Trong bụng truyền đến tiếng vang ọt ọt ọt ọt, Mông Tranh nắm thật chặt gối ôm ấm áp mềm mại trong tay, không kiên nhẫn rầm rì vài tiếng, lại bị cơn đói trong bụng không thuận theo không buông tha co quắp ngọa nguậy giày vò đến không cam lòng mở to mắt.
Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh trắng xóa, theo tầm mắt di chuyển lên, là một bộ ngực đầy đặn cao ngất bị lớp vải vóc mỏng manh che lấp, Mông Tranh vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, ngây ngốc nhìn chằm chằm hồi lâu mới kêu "A" một tiếng, đẩy ra gối ôm hình người ấm áp đã ôm cả nửa ngày.
Bạch Tố Hà bị cái đẩy này làm cho tỉnh lại từu giấc ngủ say, cơn buồn ngủ mơ hồ, thanh âm vẫn còn mang theo chút giọng mũi: "Đã tỉnh ngủ?"
"Em... Chị... Chị..." Mông Tranh lúc này phát hiện quần áo toàn thân cao thấp trên người mình không cánh mà bay, nàng từ nhỏ đều là người dân đơn thuần chất phác trong núi, làm sao lại ở trước mặt người khác thân thể trần trui không che đậy như thế này bao giờ, khuôn mặt không khỏi xấu hổ đỏ bừng, hai cánh tay che được phía trên lại không che được phía dưới, đứng ở trên phiến đá muốn dậm chân lại sợ Bạch Tố Hà xưa nay độc đoán mà không dám lỗ mãng, nước mắt nhịn không được đầy ắp trong hốc mắt.
"Lửa nhỏ, quần áo còn chưa khô hết. Em trước nhắt một món ở gần ngọn lửa nhất mặc lên đi. Trong túi có thuốc cùng đồ ăn, tay chân bị thương đều đã được chị đổ bạch dược Vân Nam rồi, đừng có dùng lực lộn xộn miễn cho miệng vết thương lại hở ra." Bạch Tố Hà có chút phát sốt, hơn nữa vốn dĩ trước dính nội thương, toàn thân từ trong tới bên ngoài đau muốn chết, ngắn ngủn mấy câu cơ hồ đem khí lực nàng tích góp từng tí một tiêu hao hầu như không còn, nàng chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt lại dưỡng thần.
"A... A." Mông Tranh theo lời nhìn quần áo đắp bên cạnh bếp không khói, nhìn lại một chút ngón tay cùng đầu ngón chân được băng bó vải gạc cực kỳ chặt chẽ, lúc này mới lấy lại tinh thần, thấp giọng thì thào nói: "Cái kia, cảm ơn."
"Nên là chị cảm ơn em, em cảm ơn chị cái gì. Nếu không phải em cứu chị bằng không chị làm sao sống được đến bây giờ." Bạch Tố Hà nâng cằm: "Ăn no nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta trước bị kẹt ở chỗ này, chỉ có thể nhìn thử xem có người tới cứu chúng ta hay không."
"A... A? Không có đường sao?" Mông Tranh bọc một món nửa làm áo khoác ngồi ở bên cạnh bếp không khói, ngủ một giấc thức dậy tinh thần của nàng tốt hơn nhiều, đang cầm đồ ăn trong ba lô hướng miệng lớn nhét, nghe xong Bạch Tố Hà nói ánh mắt của nàng bất khả tư nghị trợn thật lớn, dù sao nhìn Bạch Tố Hà bình tĩnh như vậy, nàng còn tưởng rằng các nàng đã thoát hiểm nghỉ ngơi một chút có thể đi ra rồi!
Xem có người tới cứu chúng ta hay không? Nếu không có thì làm sao bây giờ!
Mông Tranh hé mở miệng túi thức ăn, trong đầu vừa hay hiện ra một cụm từ thịnh hành trên internet gần đây: Lừa bố mày!
"Ừ, chúng ta không chết đoán chừng Lam Túy mang theo Quân Y Hoàng cũng không chết được, ta như bây giờ không dùng được thuật pháp rồi, đành phải đợi cô ấy thôi." Bạch Tố Hà tuy rằng không khỏi không quá nguyện ý thân cận ưa thích Lam Túy, nhưng rất tin tưởng thực lực của cô. Dù sao lần trước cùng lần này xuống đất trên đường nguy cơ trùng trùng, nha đầu kia đều cùng con gián đánh không chết thật giống nhau. Càng nói cô vẫn mang theo một oán linh, nên nói tỷ lệ sống sót của cô là lớn nhất.
"...A." Bạch Tố Hà cũng không có cách, Mông Tranh lại càng không có rồi. Nhìn Bạch Tố Hà lãnh tĩnh như vậy, Mông Tranh vừa mới lòng tràn đầy hoảng loạn liền chậm rãi trở lại yên tĩnh ngồi dậy. Nuốt nước miếng đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, Mông Tranh bưng lấy đồ ăn vừa ăn bên cạnh ngẩn người.
Nàng vừa rồi.. Dường như mơ một giấc mộng dài, nữ nhân trong mộng đều mặc quần áo cổ trang giống với kịch trong truyền hình, từng người một lớn lên thật xinh đẹp.
Chỉ là người ở bên trong tựa hồ cũng không vui, bản thân trong mộng giống như mỗi ngày mỗi giây đều phải suy đoán người khác đang suy nghĩ gì, trôi qua quá mệt mỏi, nhất là khi mơ tới vị mỹ nữ gọi là Hạ Lan Phức kia, loại cảm giác lòng đau khó có thể giải trừ này, đến cùng là chuyện gì đã xảy ra...
Dựa vào góc tường vụиɠ ŧяộʍ giương mắt nhìn lén nửa thân thể được đắp quần áo lộ ra trắng như tuyết của Bạch Tố Hà, Mông Tranh hít hít mũi.
Lại nói tiếp, Bạch tỷ tỷ cũng thật xinh đẹp, hơn nữa cho nàng cảm giác thật giống với Hạ Lan Phức ở trong mộng.
Hơn nữa hơn nữa... Bạch tỷ tỷ không mặc quần áo càng đẹp mắt, thật nhớ thời điểm vừa rồi ôm vào thân thể vừa ấm vừa thật mềm...
Nhân trung có chút ngứa, Mông Tranh ngơ ngác nhìn bánh bích quy bị bản thân siết chặt lấy, phát hiện trên lớp gạo màu trắng của bánh bích quy bị cắn một nửa hơi nhiễm chút màu đỏ ửng, hơn nữa lại nhỏ xuống càng ngày càng nhiều.
Lấy mu bàn tay xoa mũi một cái, mu bàn tay đồng dạng dính phải một mảng máu đỏ, Mông Tranh lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện — nàng chảy máu mũi rồi.
P/S: Tháng này mình vướng thi cuối kỳ rồi, thật bận, sợ không ra được chương mới cho mọi người. Hãy thông cảm cho sự lười biếng của tôi nhé :(((
Muốn share mọi người nghe thử bài Túy thiên niên bản nữ nhé