Lưu Manh Đại Đế

Chương 196: Nàng Là Nữ Nhân Của Ta

Sau một chiêu Loạn Tiễn Xuyên Tâm khuấy động càn khôn, Hoàng Yến đảo tay thu lại Nỏ Liên Châu.

Sắc mặt nàng cắt không còn giọt máu, chân linh khí trong đan điền hoàn toàn khô cạn khiến toàn thân vô lực, thả tự do đáp bịch xuống đất.

Đôi mắt nàng bất chợt trở nên nặng trĩu, sau quá nhiều chống đỡ có vẻ đã không kiên trì nổi nữa rồi, sắp sửa rơi vào trạng thái hôn mê.

Những tưởng mọi chuyện đến đây đã là kết thúc, không ngờ đột nhiên bên tai nàng chợt vang lên một đoạn âm thanh ngắt quãng: “Khụ… Khụ… Con tiện nhân… Ta… phải gϊếŧ… chết ngươi…”

Theo đó, thân thể máu me đầm đìa của Nguỵ Triệu Vinh lại động đậy.

Tình trạng hắn vào lúc này trông vô cùng thê thảm, khắp mình mẩy chi chít những vết thương.

Trên khuôn mặt, con mắt bên trái bị mũi tên từ Nỏ Liên Châu phế bỏ, máu vẫn đang chảy ròng ròng.

Nghĩ đến tình huống thập tử nhất sinh vừa trải qua, Nguỵ Triệu Vinh trong lòng lạnh toát.

Vào thời khắc nguy kịch cuối cùng, hắn liền quyết đoán dùng toàn bộ tinh huyết thi triển bí pháp bảo mệnh, nhờ đó những vị trí yếu hại trên người được che chắn kỹ lưỡng, may mắn thoát chết trong gang tấc.

Chỉ có điều, cái giá mà Nguỵ Triệu Vinh phải trả không hề nhỏ, ngoài việc tuổi thọ bị hao tổn mấy mươi năm thì tu vi hiện nay đã bị thụt lùi hai cấp, rớt xuống Vương Cấp sơ kỳ.

Theo Nguỵ Triệu Vinh quan sát, Nguyễn Hoàng Yến sau khi thi triển một chiêu Loạn Tiễn Xuyên Tâm thì tinh thần và sức lực đã tiêu hao hết.

Trong đầu hắn liền nảy ra ý nghĩ gϊếŧ người đoạt bảo, muốn nhân cơ hội này cướp đoạt Nỏ Liên Châu.

Một con mắt trái đổi lấy một kiện linh bảo thượng đẳng, cái giá này xem ra quá rẻ rồi.

Nghĩ đến đó, Nguỵ Triệu Vinh liền quyết tâm hành động.

Mặc dù cử động rất khó khăn nhưng hắn rốt cuộc cũng bò dậy.

Bao nhiêu linh lực còn sót lại trong người túa cả ra đôi bàn tay, chưởng ấn hình tam giác có con mắt rắn lại một lần nữa ngưng tụ.

Theo đó, chưởng ấn mang theo những luồng khí tức âm độc vọt thẳng về phía trước.

Thời khắc này, Nguyễn Hoàng Yến lâm vào cảnh sức cùng lực kiệt, làm sao còn khả năng né tránh.

Cảm nhận cỗ hơi thở tử vong thổi đến, ánh mắt nàng trở nên tuyệt vọng, trong lòng hoàn toàn buông bỏ ý chí cầu sinh.

Bỗng nhiên nàng gắng gượng ngoái đầu về phía Võ Thiện Nhân, đôi môi mấp máy ba chữ: “Mau chạy đi!”

Nhưng chính ngay lúc đó, không gian trước mặt nàng đột nhiên lay động, trong chớp mắt đã hiện lên một bóng lưng cao lớn, cùng lúc bên tai nghe được một câu nói: “Muốn gϊếŧ nàng thì hãy bước qua xác của ta!” Trạng thái của nàng nửa tỉnh nửa mê, chỉ duy trì được đến đây thì đã ngất lịm đi, không còn nhận biết được điều gì nữa.

Diễn biến hiện tại, người đứng che chắn trước Hoàng Yến không ai khác ngoài Võ Thiện Nhân.

Không lâu trước đó, vào lúc Võ Thiện Nhân tập kích Nguỵ Triệu Vinh thất bại thì đột nhiên trong đầu vang lên truyền âm của Hoàng Yến, muốn hắn giúp nàng đánh lạc hướng Nguỵ Triệu Vinh.

Tiếp theo đó đúng như những gì mọi người đã thấy, Võ Thiện Nhân cố tình tìm đủ mọi cách chọc giận khiến cho Nguỵ Triệu Vinh điên tiết phải liên tiếp hai lần thi triển Quần Xà Loạn Vũ.

Mặc dù có chút ồn ào nhưng rốt cuộc thì hắn cũng đã thành công trong việc câu kéo thời gian.

Đến đoạn Hoàng Yến lấy ra Nỏ Liên Châu thi triển Loạn Tiễn Xuyên Tâm, chứng kiến cảnh ấy làm cho Võ Thiện Nhân sững sờ.

Nhưng thật không ngờ là Nguỵ Triệu Vinh lại sống dai như đỉa, có thể may mắn thoát khỏi cái chết.

Võ Thiện Nhân vô cùng hoảng loạn! Hắn muốn chạy trốn thật nhanh nhưng chợt nghĩ nếu mình bỏ đi thì Hoàng Yến chắc chắn sẽ phải nhận kết cục thê thảm.

Trông thấy Nguỵ Triệu Vinh thi triển Độc Nhãn Công Tâm, trong đầu Võ Thiện Nhân giằng co dữ dội lắm, cuối cùng, khi nhìn vào ánh mắt tuyệt vọng của Nguyễn Hoàng Yến, hắn đã có quyết định của mình.

Trong tình huống cấp bách Võ Thiện Nhân liền lao đến quát lớn: “Muốn gϊếŧ nàng thì hãy bước qua xác của ta!” Đồng thời trong lòng cũng gầm vang một tiếng: “Hàng Long Biến Thân.”

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ cơ thể Võ Thiện Nhân bỗng mọc ra một lớp vảy rồng lấp lánh màu hoàng kim sắc, trên trán một chiếc sừng bén nhọn nhô lên, phía sau là đuôi rồng vươn dài.

Khi Võ Thiện Nhân vừa kịp long biến thì Độc Nhãn Công Tâm chuẩn xác nện thẳng tới thân thể hắn.

Ngay lập tức một cỗ năng lượng thô bạo xồng xộc xông vào hệ thống kinh mạch và đan điền, khiến cho chân linh khí bị hỗn loạn.

Đối diện, Nguỵ Triệu Vinh chứng kiến cảnh tượng Võ Thiện Nhân long biến thì kinh ngạc vô cùng.

Bên ngoài thân thể đối phương hắn còn cảm nhận được một luồng bá khí cực kỳ cuồng bạo, dường như chỉ có ở một đầu tuyệt thế hung thú.

Nguỵ Triệu Vinh chưa kịp định thần thì bất chợt phát hiện trên người Võ Thiện Nhân một cỗ năng lượng có chút quen thuộc bắn ngược trở ra, trực tiếp nhắm vào thân thể mình.

“Bồng.”

Diến biễn xảy ra quá nhanh, Nguỵ Triệu Vinh hoàn toàn lâm vào thế bị động, cứ như vậy mà hứng trọn uy lực Độc Nhãn Công Tâm do chính mình thi triển.

Lập tức thân thể hắn bắn bổng về sau, lăn lông lốc mấy vòng trên mặt đất.

“Hự.”

Sau khi thi triển bí pháp bảo mệnh thì sinh cơ trên người Nguỵ Triệu Vinh đã trở nên yếu ớt dị thường.

Bên cạnh đó, thương thế do Nỏ Liên Châu gây nên rất nghiêm trọng, bây giờ lại gặp tình huống gậy ông đập lưng ông khiến cho khí huyết càng thêm rối loạn.

Nhưng chưa dừng lại, Nguỵ Triệu Vinh kinh hoảng phát hiện trên cổ mình có một cái đuôi rồng nhanh chóng quấn lấy, nhấc bổng thân mình lên.

Trước mắt hắn lúc này rõ ràng là một thân thể con người nhưng bên ngoài lại là tầng tầng lớp lớp lân phiến vàng choé.

Nhất là đôi mắt kia trông cực kỳ máu lạnh, con ngươi màu đen nhỏ xíu hoàn toàn bị màu trắng che giấu, không hề chứa bất kỳ một tia cảm xúc nào.

Nguỵ Triệu Vinh tu vi đã bị phong bế, chân linh khí trong khoảng thời gian ngắn không cách nào điều động.

Tình huống hiện thời hắn chẳng khác nào một phàm nhân yếu đuối, vội rướn cổ kêu gào: “Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn gϊếŧ ta? Trên người ta có rất nhiều tài nguyên tu luyện, chỉ cần ngươi muốn ta có thể đưa hết cho ngươi.”

Đáp lại hắn là một sự im lặng đáng sợ, đuôi rồng càng lúc càng siết chặt.

Nguỵ Triệu Vinh muốn tìm cách thoát ra nhưng không thể.

Hơi thở càng ngày càng yếu đi.

Trong lúc vùng vẫy hắn chợt lướt qua thân thể Hoàng Yến đang nằm hôn mê ở nơi xa, giật mình nói: “Khụ khụ… Hai người… các ngươi quen nhau?”

Không để hắn phải chờ đợi, âm thanh lạnh lùng của Võ Thiện Nhân cất lên: “Nàng là nữ nhân của ta!”