Lưu Manh Đại Đế

Chương 141: Đả Đảo Võ Thiện Nhân

Chỉ trong vòng mười ngày, hai thầy trò Võ Thiện Nhân đã quét ngang khu vực động phủ hạ cấp.

Lúc này, số lượng nữ sinh ái mộ hắn đã lên đến hơn hai trăm và vẫn đang không ngừng tăng lên.

Hành động của Võ Thiện Nhân có vẻ đã động chạm vào lòng tự tôn của đám nam sinh, khiến cho bọn họ trở nên oán hận, bắt đầu có những lời bàn tán không hay về hắn.

“Võ Thiện Nhân muốn làm gì chứ? Chẳng lẽ hắn định cướp đoạt hết nữ sinh trên Hưng Yên Phong về động phủ của mình sao?”

“Con mẹ nó! Như Quỳnh yêu dấu của ta, mới hôm qua còn luôn miệng khen hắn đẹp trai, tốt bụng nữa.”

“Các ngươi biết Địch Phê ở động phủ chín trăm sáu mươi chín chứ? Nàng ta ngày nào cũng cố tình ăn mặc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, õng a õng ẹo tìm đến hắn.

Thật khiến cho người ta chướng tai gai mắt.”

“Hoá ra hắn không chỉ hám danh thích lợi mà còn là một tên sắc lang.

Ta phải gϊếŧ chết hắn!”

“Chúng ta không thể nhịn được nữa! Nếu cứ để hắn tiếp tục lộng hành chẳng phải biến chúng ta trở thành trò cười hay sao? Đến một ngày, mọi người sẽ nói trên Hưng Yên Phong chỉ có một mình Võ Thiện Nhân là nam nhân đó.”

“Đúng vậy! Võ Thiện Nhân thật quá đáng! Dù hắn có Châu đại trưởng lão chống lưng cũng không thể muốn làm gì thì làm.”

“Đả đảo Võ Thiện Nhân!”

“Đả đảo Võ Thiện Nhân!”

“…”

Chỉ trong một ngày, đám nam sinh đã thương nghị được đối sách, quyết định kết thúc bế quan, cùng nhau túa hết ra ngoài, nếu Võ Thiện Nhân còn không chịu ngừng lại thì sẽ tìm hắn nói chuyện phải quấy, thậm chí có người còn rục rịch soạn thảo một lá đơn dày chục trang nhằm tố giác lên Thánh Viện.

Tình hình có dấu hiệu vượt ngoài tầm kiểm soát, không ngờ chỉ chưa đầy một tháng, Võ Thiện Nhân từ vị trí anh hùng bỗng chốc biến thành tình địch trong mắt của đám nam sinh.

Nguồn tin tức này cũng may được Chu Bạch Cẩu kịp thời báo về cho Võ Thiện Nhân biết.

Nghe xong tin báo, Võ Thiện Nhân toát hết mồ hôi.

Hắn cảm thấy bản thân thực sự rất uỷ khuất.

Rõ ràng đây là bản lĩnh tán gái của hắn, nào có dùng mưu mẹo lừa lọc ai?

Trước làn sóng biểu tình phản đối, Võ Thiện Nhân đành buồn bã nhốt mình trong động phủ, không thò mặt ra ngoài nữa.

Qua thêm vài hôm, bỗng nhiên Võ Thiện Nhân nhận được một mệnh lệnh, là Thảo Linh đường chủ cho truyền gọi.

Võ Thiện Nhân có chút bất ngờ, không biết Thảo Linh đường chủ đột nhiên tìm mình là vì chuyện gì đây?

“Không lẽ đám nam sinh đã làm đơn tố cáo ta thật hay sao?”

Có điều, nghĩ đến mối quan hệ của mình và Thảo Linh đường chủ, Võ Thiện Nhân cảm thấy nhẹ nhõm hơn, không còn quá lo lắng nữa.

Địa điểm gặp mặt chính là động phủ của Thảo Linh đường chủ, thuộc phạm vi của Linh Bảo Phong.

Võ Thiện Nhân trước nay chưa từng đến Linh Bảo Phong nên không rành đường xá.

Cũng may là có Đỗ Quang đi trước dẫn đường, hắn chỉ việc nốt gót theo sau.

Dùng Dòng Chảy Thời Không truyền tống đến Linh Bảo Phong, hai người tiếp tục cưỡi linh bảo phi hành, bay thêm chừng nửa canh giờ.

Chẳng lâu sau, bất chợt trước mắt hiện ra một dải núi non xanh tươi, đẹp như tranh vẽ.

Võ Thiện Nhân chưa kịp nhìn ngắm, bên tai đã vang lên tiếng Đỗ Quang cười nói: “Thiện Nhân sư đệ, chúng ta đến nơi rồi.”

Nói đoạn, Đỗ Quang điều khiển linh bảo đáp xuống mặt đất.

Đợi cho Võ Thiện Nhân ổn định thân hình, hắn liền bảo: “Phía trước chính là động phủ của Thảo Linh đường chủ.

Thiện Nhân sư đệ hãy vào đi.”

Võ Thiện Nhân lấy làm lạ, liền hỏi: “Sư huynh không cùng đi với ta sao?”

Đỗ Quang vội lắc đầu đáp: “Đường chủ đã có lệnh chỉ truyền gọi một mình sư đệ.

Ta sẽ đứng đợi ở ngoài này.”

Võ Thiện Nhân bỗng có một dự cảm chẳng lành.

Hắn không hỏi nữa, liền theo hướng tay Đỗ Quang chỉ cất bước.

Đi thêm một đoạn, hắn phát hiện trước mắt là một khu vườn rộng lớn tràn ngập hoa thơm cỏ dại, muôn loại màu sắc, phân chia theo đường lối ngay ngắn, dường như chủ nhân nơi này rất để tâm vào việc chăm sóc chúng.

Không xa, có một toà động phủ khổng lồ làm bằng đá nguyên khối, kiến trúc đơn giản mà tinh tế, kết hợp với khung cảnh tuyệt vời nơi đây mang đến cho con người ta cảm giác như lạc vào xứ sở thần tiên.

Bên ngoài thạch động, xuất hiện một tầng kim quang nhàn nhạt, chính là cấm chế do chủ nhân nơi này kỳ công bày trí, nhằm mục đích ngăn cản người lạ tiến vào.

Cảm nhận luồng khí tức cường đại chập chờn ẩn hiện, Võ Thiện Nhân bất giác rùng mình.

So với nó thì màn bảo hộ động phủ một trăm năm mươi chín của hắn chẳng khác nào mớ giấy vụn.

Quan sát một lát, Võ Thiện Nhân liền lớn giọng hò hét: “Linh tỷ xinh đẹp ơi, đệ đã đến rồi đây.”

Hắn hét xong, đứng đợi một lúc lâu, vậy mà hoàn toàn không thấy động tĩnh gì hết.

Võ Thiện Nhân nghi hoặc bảo: “Không phải là Linh tỷ đã đi ra ngoài rồi đó chứ?”

Nghe ngóng thêm một hồi, hắn lại tiếp tục ngoác miệng thật to, hét: “Linh tỷ xinh đẹp ơi, đệ đã đến rồi đây.”

Lần này, không để hắn chờ đợi, chỉ qua vài hơi thở, tầng cấm chế bỗng nhiên biến mất, cánh cửa đá đồng thời mở ra.

Từ bên trong, một giọng nói mềm mại truyền tới: “Thiện Nhân sư đệ hãy vào đi.”

Đúng là giọng của Thảo Linh đường chủ rồi, Võ Thiện Nhân không nhanh không chậm di chuyển đôi chân.

Vừa bước vào trong, hắn liền nhìn thấy Thảo Linh đường chủ đang ngồi trên ghế, gương mặt trắng trẻo hồng hào, trên người thoang thoảng toả ra một mùi hương hoa nhè nhẹ, mái tóc đẹp buông rủ còn đọng cả hơi sương, thật khiến cho lòng người tan chảy.

Trong đầu Võ Thiện Nhân bỗng dâng lên ý nghĩ đen tối: “Định mệnh! Nhất định là Linh tỷ vừa mới tắm gội xong.

Biết vậy ta đã phá cửa xông vào từ sớm rồi.

Hắc hắc…”

Ngoài mặt, hắn tỏ vẻ thành thật chắp tay hành lễ: “Xin chào Linh tỷ! Lâu ngày không gặp, Linh tỷ vẫn xinh đẹp a.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Thảo Linh đường chủ ngước lên nhìn hắn, ánh mắt nàng lấp lánh những tia sáng mê hồn.

Lần đầu gặp Thảo Linh trong động phủ của mình, Võ Thiện Nhân từng bị đôi nhãn châu kia mê hoặc nên lúc này không dám chân chính đối diện, vội quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Trước biểu hiện khác lạ của hắn, Thảo Linh đường chủ mỉm cười bí hiểm, cố tình vặn hỏi: “Ngươi vừa gọi ta là Linh tỷ xinh đẹp, tại sao bây giờ lại không dám ngắm nhìn ta?”