Lưu Manh Đại Đế

Chương 137: Ta Muốn Song Tu

Xong một trận cười, Thích Thật Thà bỗng nói tiếp: “Theo ta dự đoán thì chỉ trong ngày một ngày hai, cái tên Võ Thiện Nhân ngươi sẽ nổi danh như cồn trên ngọn Hưng Yên Phong.

Ngươi đã có dự tính cho thời gian sắp tới chưa?”

Võ Thiện Nhân không chút giấu diếm, nói: “Không lâu nữa là kỳ Tân Vương, ta sẽ đăng ký tham gia.”

Dĩ nhiên Thích Thật Thà cũng biết đến sự kiện này nên không lấy làm lạ, liền cổ vũ bảo: “Đúng vậy, nhất định người anh em sẽ đạt được thành tích cao trong kỳ Tân Vương.

Ha ha…”

Khẽ lắc đầu, Võ Thiện Nhân trề môi nói: “Ta cảm nhận trên Hưng Yên Phong có không ít tân sinh tu vi cao hơn mình.

Bên cạnh đó, nhất định còn nhiều người ẩn tàng thực lực.

Kỳ Tân Vương này sẽ là thời cơ tốt để bọn chúng lộ diện.

Vậy nên muốn đạt được kết quả đứng đầu e rằng khó lắm!”

Ngồi nghe Võ Thiện Nhân phân tích, Thích Thật Thà gật đầu bảo: “Những lần tổ chức trước, người đoạt Tân Vương đều thuộc hàng Vương Cấp cường giả.

Trong lịch sử vạn năm của Thánh Viện hình như chưa từng xuất hiện qua Tân Vương hàng Tướng Cấp.

Cơ mà ta thấy thực lực của ngươi rất mạnh, không hẳn là không có cơ hội.

Huống hồ Tân Vương này không giống như thi đấu thông thường, ngoài thực lực còn dựa nhiều vào may mắn nữa đó.”

Thời gian vừa qua, sống bên trong Tây Nguyên, không chạy trốn, chém gϊếŧ thì đâm đầu vào tập luyện, tinh thần lúc nào cũng căng cứng như dây đàn, nào có thời gian dành cho bản thân, vì vậy, Võ Thiện Nhân không muốn nghĩ đến nữa, liền gạt đi: “Thôi, những chuyện đó bỏ qua một bên đi.

Hôm nay hai huynh đệ chúng ta không say không về.

Dzô!”

Thấy Võ Thiện Nhân hô hào, Thích Thật Thà tròn mắt hỏi: “Hả? Dzô? Cái gì Dzô?”

Võ Thiện Nhân quên khuấy nơi đây là trên Đông Hoà Tinh, rất nhiều thứ không giống với Địa Cầu, liền cười đáp: “Ha ha… Ở quê nhà của ta, khi uống rượu mọi người vẫn hô vang như vậy để cho có khí thế đó mà.”

Thích Thật Thà đập tay lên mặt bàn, giọng sang sảng nói: “Thú vị vậy sao? Được! Dzô thì Dzô! Đêm nay không say không về.

Ha ha…”

Mấy tháng không gặp nên có rất nhiều chuyện để nói, Võ Thiện Nhân hứng chí, liền lôi xác Tê Ngưu trong Ngũ Hành Giới Chỉ ra làm mồi nhắm, cùng Thích Thật Thà vừa đánh chén vừa vui vẻ tâm sự.

Thu Thảo ngồi bên cạnh, yên lặng rót rượu cho hai người.

Nhớ đến kiện áo giáp mua trong Kỳ Trân Các, Võ Thiện Nhân liền lấy ra đưa cho Thích Thật Thà.

Biết đây là thành ý của Võ Thiện Nhân, Thích Thật Thà bật cười ha hả, không từ chối, thuận tay thu lại.

Suốt một đêm say trong men rượu, sáng sớm hôm sau, Thích Thật Thà mới chịu đầu hàng xin tha, được Thu Thảo dìu về động phủ nghỉ ngơi.

Nhìn vẻ dấm dấm dúi dúi của hắn trước khi rời đi, Võ Thiện Nhân cả kinh: “Rượu nhập tâm, cυồиɠ ɖâʍ nổi dậy.

Không lẽ mới sáng ngày ra mà hắn đã “chào cờ”, muốn tiến hành “song tu” thần thánh sao?”

Võ Thiện Nhân từng đọc trong một cuốn điển tịch, có ghi chép, từ thuở sơ khai, vũ trụ vốn là một khối hỗn độn, trôi dạt vô định.

Sau đó, hai yếu tố Âm Dương xuất hiện, cùng với chuyển động càn khôn tạo ra ngũ hành, khởi nguồn của vạn vật trên đời.

Âm Dương vận hành theo nguyên lý Âm thu hút Dương, Dương thu hút Âm, Âm đẩy Âm, Dương đẩy Dương, trong Âm có Dương, trong Dương có Âm, cực Âm sinh Dương, cực Dương sinh Âm.

Đối với con người, nam giới là Dương, nữ giới là Âm, thể xác con người là Dương, tâm hồn là Âm.

Nam giới thường là những người mạnh mẽ, còn nữ giới là những người mềm yếu hơn.

Tuy nhiên, không phải nam giới lúc nào cũng có thể giữ vững sự mạnh mẽ của mình và nữ giới cũng sẽ có lúc không hề yếu đuối như vẻ ngoài.

Một mặt coi nam nữ tương hành giống như trời đất tương sinh.

Độc Dương không sinh, độc Âm không thành.

Mặt khác, coi hoạt động luyến ái như một thứ đạo mà con người phải tu luyện, người mất đạo thì sẽ chết non chết yểu.

Âm Dương giao hợp chính là đạo của trời đất.

Linh giả tu luyện thuận theo thiên đạo, vậy nên trong khía cạnh này Thánh Viện không hề can thiệp, không khuyến khích, cũng chẳng ngăn cản.

Chỉ cần không trái với luân thường đạo lý, hai bên đồng ý thuận tình, liền có thể tự do luyến ái, yêu đương.

Đặc biệt, trải qua nhiều năm nghiên cứu, giới linh giả đã sáng tạo ra vô số phương pháp song tu khác nhau, khi nam nữ luyến ái có thể đem ra sử dụng, rất có lợi trong việc tăng tiến tu vi cảnh giới.

Tuy nhiên, có một số kẻ tâm địa xấu xa, lại nghĩ ra những trò tà môn yêu ma, chuyên dùng biện pháp cực đoan cưỡng đoạt hút khí Âm hoặc Dương cho mình tu luyện.

Hậu quả là nạn nhân sẽ trở nên điên loạn, hoặc thành cái xác trống rỗng không hồn, hoặc nặng hơn thì lập tức mất mạng.

Quay trở lại câu chuyện, Võ Thiện Nhân là một thanh niên đang trong độ tuổi sung mãn, từng nếm trải qua tư vị hoan lạc cùng với Vũ Hà Kiều My, vừa nghĩ đến việc này, trong lòng hắn gào thét: “Con bà nó! Ta cũng muốn song tu!”

Ngẩn ngơ hồi lâu, Võ Thiện Nhân ấm ức quay trở vào động phủ, quyết định đánh một giấc thật no mắt.

Hai ngày sau, trên Hưng Yên Phong bỗng xảy ra một sự kiện gây chấn động giới tân sinh.

Không rõ vì nguyên nhân nào, đám thành viên Phục Minh Hội đột nhiên ngoan ngoãn mang hoàn trả lại số linh thạch đã cưỡng đoạt trước đó, còn công khai xin lỗi mọi người.

Đây là chiêu trò mới của bọn chúng chăng?

Đến khi hay tin trên Thông Thương Phong, có một môn sinh tên gọi Võ Thiện Nhân, một mình cân hết Phục Minh Hội, đánh cho bọn chúng một trận tơi bời hoa lá thì ai nấy đều trợn mắt kinh ngạc.

Nhưng chưa náo động bằng việc Châu đại trưởng lão đột nhiên xuất hiện, một chiêu đánh trọng thương Trần Mông đường chủ, sau đó cứu Võ Thiện Nhân mang đi.

Ban đầu, nhiều người nghi ngờ đây là chuyện bịa đặt nhưng hôm đó có không ít môn sinh tận mắt chứng kiến, vì vậy tính xác thực đã được khẳng định.

Nguồn tin tức giống như có chân, chẳng bao lâu đã chạy nhảy khắp mọi ngóc ngách trên Hưng Yên Phong, không ai là không nghe đến.

Hành động bất thường của đám thành viên Phục Minh Hội rốt cuộc đã có lời giải, nhất định là có liên quan đến Võ Thiện Nhân và Lê Châu đại trưởng lão rồi.

Chỉ trong đoạn thời gian ngắn, cái tên “Võ Thiện Nhân” đã nổi như cồn, không ai là không nhắc đến.