Nhận được lợi ích bất ngờ, Võ Thiện Nhân không than ngắn thở dài nữa mà toàn tâm toàn ý bước nốt một ngàn bậc thang còn lại.
Đánh vật gần nửa buổi, rốt cuộc Võ Thiện Nhân cũng thành công vượt qua chướng ngại. Hắn bệt mông ngồi xuống đất, há miệng thở phì phò.
“Hộc… Hộc… Con bà nó! Mệt chết ta mất.”
Đợi thêm một lúc lâu sau, toàn bộ hơn hai ngàn tân sinh đều chính thức đặt chân lêи đỉиɦ.
Qua một vạn bậc thang đau khổ, tình cảnh đám tân sinh trông có phần chật vật, đầu tóc rối bù. Có người đầu gối mềm nhũn như con chi chi, run lên bần bật.
Cũng may, trên đây địa hình bằng phẳng, mặt đất trải đá hoa cương, dưới ánh nắng hắt lên từng tia sáng muôn màu rực rỡ.
Nghỉ ngơi chốc lát, đoàn người lại tiếp tục hành trình. Theo chân Đỗ Quang, An Bình, chẳng bao lâu trước mắt mọi người hiện ra một hành lang uốn khúc, phù điêu hoa văn trông giống một con rồng khổng lồ, thân hình uốn lượn chạy thẳng lên chín tầng trời.
Võ Thiện Nhân còn đang mải mê ngắm nhìn thì bên tai chợt vang lên những tràng than thở của đám tân sinh.
“Ôi mẹ ơi! Nơi này không phải cũng sẽ giống như vạn bậc thang kia đó chứ?”
“Mệt quá! Ta không đi nổi nữa.”
“Chân ta sưng hết lên rồi đây này.”
“Đây chẳng phải là muốn gϊếŧ người hay sao?”
“…”
Ở đây, tuy nói đều là hàng ngũ tinh anh nhưng có không ít cậu ấm cô chiêu. Bình thường ở nhà có người hầu kẻ hạ, cơm bưng nước rót dâng đến tận miệng. Vậy nên bây giờ mới động chân động tay một chút liền kêu oai oái.
Thanh âm hỗn loạn lọt vào tai Đỗ Quang. Hắn bực bội, không khách khí mà quát lớn: “Câm miệng hết lại cho ta. Nếu không phục có thể lập tức rời khỏi nội viện. Cút!”
Mấy người vừa lên tiếng bị doạ cho chết khϊếp, vội thành thật im lặng, giữ nguyên đội hình tiếp tục tiến lên.
May mắn đoạn đường lần này lại bình yên vô sự, không gặp trở ngại gì nên ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Thấp thoáng trông xa, đập vào mắt toàn bộ tân sinh là bóng dáng vô số điện đài, lầu các, được xây dựng với quy mô rất lớn.
Trên không trung, thỉnh thoảng xuất hiện một vài thân ảnh bay qua bay lại khiến ai cũng trợn tròn mắt hâm mộ.
“Lăng không phi hành.”
“Là cường giả Vương Cấp.”
“Các ngươi xem. Bên kia cũng có một cường giả Vương Cấp đang bay qua.”
Vương Cấp, loại cấp bậc này đặt ra ngoài đại lục cũng được coi là cường giả cát cứ một phương. Dấu hiệu dễ dàng nhận ra nhất chính là khi linh giả đạt đến Vương Cấp sẽ có khả năng lăng không phi hành, không cần sử dụng đến linh bảo.
Trong khi mọi người xôn xao bàn tán, chỉ riêng có Võ Thiện Nhân là trong lòng đầy bi phẫn: “Vũ Hà Kiều My! Nàng cũng là Vương Cấp sơ kỳ. Vậy mà lại “cưỡng bức” một người thiện lương như ta.”
Vượt qua đoạn đường này. Đi thêm một lúc mới trông thấy điểm cuối. Hiện lên trước mặt mọi người một quảng trường rộng mênh mang, nền được lát bằng đá bạch ngọc, tỏa ánh sáng lấp lánh, hằn dấu vết loang lổ của năm tháng.
Chung quanh đều là mây mù mờ nhạt, núi non trùng điệp vẽ nên đường chân trời, mang hơi thở bàng bạc.
Đứng trên sân, gió thổi l*иg lộng, mây trắng bồng bềnh uốn lượn vờn quanh, quấn quýt bám lấy chân người, khiến tâm hồn thư thái tựa như lạc vào xứ sở thần tiên.
Võ Thiện Nhân trong lòng cảm khái, nhớ về cảnh tượng ngày xưa trên núi Yên Tử, tuy có điểm giống nhau nhưng lại nằm ở hai thế giới hoàn toàn xa lạ.
Chính giữa quảng trường, cách nhau một khoảng có đặt những bức thạch điêu, kích thước cực lớn, mô phỏng hình dáng của bốn con vật: Long, lân, quy, phụng.
Long uốn lượn uy vũ.
Lân há miệng gầm oai vệ.
Quy nằm chiễm chệ khoan thai.
Phụng sải cánh bay cao.
Tất cả đều hiện lên sống động như thật.
Cuối cùng, là một toà kiến trúc cung điện khổng lồ, mái ngọc cong cong, rêu phong cổ kính.
Giữa khung cảnh bao la trời đất, tòa đại điện mang dáng dấp của một vị thần cổ xưa, toát lên dáng vẻ vừa oai nghiêm, vừa hùng vĩ. Thi thoảng vài cánh hạc bay qua, lượn vòng tròn trên không, khiến ai nấy đều say đắm ngắm nhìn, trong lòng bất chợt sinh ra sự kính ngưỡng khôn xiết.
Sau chút ngỡ ngàng, đoàn người tiếp tục tiến về phía trước, đã thấy cánh cửa mở rộng, bên trong ngập tràn ánh sáng, thấp thoáng nhiều bóng người. Truyện Võng Du
Đỗ Quang thần sái sùng bái, cất giọng nghiêm trọng cảnh báo: “Đây chính là Thánh Điện. Tất cả không được làm loạn, phải luôn chú ý hành vi của mình.”
Ngay phía sau, mọi người im ắng kết thành hàng ngũ chỉnh tề, theo chân hai người Đỗ Quang và An Bình.
Vừa bước vào trong, đã thấy trên đại điện có khoảng trăm người, nam có nữ có, khí thế đều bất phàm.
Ngay tại chính điện, có một ông lão đang ngồi trên ghế, râu tóc bạc phơ, thân mặc hoàng bào.
Đoàn người bước cả vào trong. Nhân số trên dưới hai ngàn nhưng không gian đại điện cực kỳ rộng lớn, không vì vậy mà khiến con người ta cảm giác chật chội. Trái lại, trước khí tức của gần trăm vị cường giả, ai nấy đều cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé.
Sắp xếp mọi chuyện ổn thoả, Đỗ Quang và An Bình vội tiến đến, khấu đầu hành lễ nói: “Bẩm Viện Chủ và các đại trưởng lão. Chúng đệ tử đã đưa tân sinh đến đầy đủ.”
Lão nhân mặc hoàng bào, ngồi vị trí trung tâm chính là viện chủ Lý Phong tiếng tăm lừng lẫy.
Lão viện chủ phất tay ra hiệu cho hai người Đỗ Quang, An Bình lui xuống. Đôi mắt sáng như đuốc, quét về phía đám thanh thiếu niên bên dưới.
Đứng ở gần cuối, Võ Thiện Nhân thò đầu len lén nhìn, thấy ngồi ngang hàng cùng lão viện chủ có bốn người. Trong số đó, hắn nhận ra một người quen. Núi thịt bên trái viện chủ chính là Lê Châu đại trưởng lão, vị sư phụ từ trên trời rơi xuống. Ba người còn lại, bao gồm hai nam tử trung niên và một nữ nhân có dung nhan sắc sảo.
Một lát, viện chủ Lý Phong chậm rãi nói: “Xin chào các tân sinh! Ta chính là viện chủ của Thánh Viện. Bên cạnh đây là bốn đại trưởng lão cùng đại bộ phận chư vị trưởng lão, đường chủ và hộ pháp của bản viện.”
Dù đã đoán biết trước tình huống nhưng khi nghe xong, tất cả môn sinh vẫn không giấu được rung động, đồng thanh lên tiếng: "Chúng đệ tử bái kiến viện chủ.”
Đứng trước mặt bọn họ lúc này là những cường giả đích thực, xếp hàng đỉnh cấp của An Ký Tây đại lục.
Cũng may chư vị cao tầng Thánh Viện đều thu lại khí tức, nếu họ thở ra một hơi nhẹ thì đám nhóc con Nhân Vực, Tướng Cấp này chỉ có nước nằm phủ phục xuống mà lắng nghe.