Thượng Hạ Kỳ Duyên

Chương 16

Tiêu Tuyết ngồi dậy trên chiếc giường, cô đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng. Mạc Lăng đã rời đi từ lúc nào. Tiêu Tuyết với lấy chiếc điện thoại, cô mở vào thư mục ảnh để xem. Cảm giác hạnh phúc trong cô từ đêm qua vẫn còn nguyên. Thật sự rất hạnh phúc...

Ánh ban mai chiếu rọi vào khung cửa sổ, soi sáng cả căn phòng. Tiêu Tuyết vươn vai sau đó bước xuống giường đi vào phòng tắm sửa soạn rồi đi ra ngắm nhìn phong cảnh sớm mai.

Cũng lâu lắm không lên mạng xã hội nhân dịp tới Nhật cũng nên đăng vài kiểu. Vừa ấn vào web chợt một suy nghĩ bừng lên trong đầu cô. Tiêu Tuyết vội gõ "Hàn Diệu Nhi"

Trên trang mạn hiện ra một loạt của cô ta.

Cô gái chụp ảnh với những nơi sang trọng, được nhiều người quan tâm và yêu mến. Cuộc sống của một nàng công chúa đang vô cùng hạnh phúc.

Bức ảnh gần đây của cô ấy đăng là về gia đình...

Đây không phải là cha của cô sao?

Tiêu Tuyết siết chặt tay. Trái tim cô đau nhói.

Bọn họ đi ăn với nhau trong nhà hàng. Cha cô đang ngồi cạnh người phụ nữ ấy.

Thật kinh khủng.

Người ta nói đúng những thứ ta nhìn thấy hay ta nghĩ đều chỉ là một phía. Chả ai có thể biết người ta đang nghĩ gì. Đây là thứ mà cha cô nói là không còn quan hệ gì sao? Thật nực cười.

Có lẽ người khác nghĩ rằng cô đang ghen tị với Diệu Nhi nhưng cũng đúng thôi. Cô đang ghen tị. Một cuộc sống hạnh phúc, không phải lo đến cái ăn cái mặc như cô. Được sống như một người nổi tiếng trong khi cô đang lờ mờ giữa cuộc đời. Người cha là của cô giờ cũng đang dần về bên họ. Thật đáng để ghen tị ấy chứ.

- Mẹ à, chắc mẹ tổn thương nhiều lắm... tại sao phải dấu hết nỗi đau ấy ở trong lòng chứ?

Tiêu Tuyết ngồi gục xuống, hai hàng nước mắt không ngừng rơi. Chỉ cần nghĩ tới mẹ cô đang phải chịu đựng nỗi đau ấy một mình khiến cô không thể chịu nổi.

Cảm giác cô đơn và lạc lõng lại tiếp tục bao vây cô.

"Tiêu Tuyết, Mạc tổng nói tôi mang cơm cho cô" Hàm Quang mở cánh cửa bước vào.

Tiêu Tuyết đang ngồi dưới sàn, đưa mắt nhìn anh.

"Này ! Cô không sao đấy chứ?" Hàm Quang có vẻ lo lắng bèn chạy tới trước mặt cô.

"Tôi không sao" Cô nhẹ nhàng đáp.

"Có chuyện gì thế? Mau nói cho tôi đi"

Tiêu Tuyết đứng dậy, cô đi tới chiếc giường rồi ngồi xuống, cô nhìn Hàm Quang mỉm cười nói.

"Anh còn chuyện phải làm mà đi đi, tôi tự chăm sóc mình được"

Cô nhóc ngốc nghếch này thật khiến người ta lo lắng. Hàm Quang nhìn cô suy nghĩ.

"Không phải Mạc tổng nói mạng của tôi là của anh ấy sao, tôi sẽ không làm hại bản thân đâu" Cô thản nhiên nói.

Hàm Quang thở dài, câu nói cũng khiến anh đỡ lo hơn một chút. Anh đưa hộp cơm trước mặt cô rồi nói :

"Yên tâm, Mạc tổng sẽ về sớm thôi"

Tiêu Tuyết gật đầu sau đó cầm lấy. Hàm Quang cũng rời khỏi luôn.

Cạch - Mạc Lăng đặt chén trà xuống bàn. Anh lặng nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đó có một mái tóc màu đen vuốt ngược ra sau, một người đàn ông Nhật Bản. Trên người mặc một bộ Kimono đen.

"Mạc tiên sinh, nếu cậu không làm theo lời tôi thì tôi e cậu không thể rời khỏi Nhật Bản được đâu" (tiếng Nhật)

Mạc Lăng đan hai tay vào nhau "Ngài Rentoku, ngài nghĩ ngài có thể sao. Tốt hơn là ngài nên giao nó ra đây" ( tiếng Nhật)

Người đàn ông đó cười lớn. Ông ta vỗ đùi sau đó đưa ánh mắt ranh ma nhìn Mạc Lăng.

"Tôi không thể với cậu nhưng cô bé đó thì tôi không chắc"

Nghe tới đây chợt ánh mắt của Mạc Lăng trở nên sắc lạnh, anh đặt tay xuống bàn nhìn ông ta :

"Thử đυ.ng tới cô ấy xem"

Giọng nói đầy sự đe doạ.

Người đàn ông này lặng im không nói gì. Mạc Lăng đứng dậy:

"Nếu ngài không chịu giao ra thứ đó thì tôi sẽ tự mình lấy nó, bảo trọng"

Mạc Lăng nói xong sau đó rời đi.

Người đàn ông này tựa ra sau, ông ta nhắm mắt lại.

- Bằng mọi giá tôi sẽ không để cậu tìm ra nó.

Mạc Lăng ngồi trên xe, dù lặng im như trong lòng có chút tức giận. Anh đưa tay kéo chiếc cà vạt sau đó vứt qua một bên rồi tựa ra sau.

Hàm Quang vừa lái xe vừa nhìn qua gương sau đó nói.

"Chắc chắn mấy kẻ đằng sau đều đang muốn gϊếŧ cậu, cậu nên thật trọng. Đêm qua thì gϊếŧ chết Kasa không biết bọn chúng đang âm mưu gì"

"Lũ chuột nhắt. Phía Đặng Ân thế nào rồi?" Mạc Lăng lạnh lùng hỏi.

"Vẫn đang hôn mê chưa tỉnh"

Mạc Lăng không nói gì. Anh cau mày. Cho dù là ai, một khi đã đυ.ng vào người của Mạc Lăng này đều phải chết.

...

Mạc Lăng mở cửa căn phòng, Tiêu Tuyết đang nằm trên giường. Cô đã thiết đi từ lúc nào, trên gương mặt những hàng nước mắt đã khô đọc lại. Chỗ gối cô nằm cũng ướt.

Mạc Lăng nhẹ nhàng đưa tay vén mái tóc cho cô.

Ánh mắt anh sắc lạnh.

Điều gì khiến người phụ nữ của anh phải buồn như vậy chứ. Anh rút điện thoại gọi cho đầu dây bên kia.

"Tôi muốn công ty của Hàn Trọng biến mất"

Nói xong anh tắt máy.

Tiêu Tuyết đưa tay sờ lên đầu chợt cô chạm phải tay của Mạc Lăng. Cô từ từ mở mắt sau đó ngồi dậy.

"Anh đã về rồi"

Mạc Lăng không nói gì chỉ lặng nhìn cô.

Tiêu Tuyết giơ điện thoại ra trước mặt anh.

"Mạc tổng, tôi xem về Nhật thấy bảo tháng bảy sẽ tổ chức lễ hội Gion. Anh có thể dẫn tôi đi không? Nghe nói nó sẽ kéo dài trong cả tháng đấy"

"Không được" Tên Rentoku đó đã để mắt tới Tiêu Tuyết... lỡ như...

Chợt Tiêu Tuyết nắm lấy tay anh, đôi mắt cô long lanh.

"Tôi cầu xin anh"

Điều này... Mạc Lăng nhắm mắt lại anh thở dài.

"Được thôi, đi một chút"

"Tuyệt quá! Tôi đi thay đồ" Nói xong cô vui vẻ chạy tới chỗ vali chọn đồ.

Lễ hội Gion ở Kyoto là một trong ba lễ hội lớn nhất tại Nhật. Lễ hội diễn ra từ đầu tháng 7 và kéo dài 1 tháng, thu hút rất nhiều người từ khắp thế giới.

Ban ngày tổ chức diễu hành, còn ban đêm thì người ta treo những chiếc đèn l*иg lên khiến khu phố trở nên sáng bừng hẳn, tạo cảm giác Tokyo thời xưa, không chỉ đẹp mà còn rất đặc biệt.

Tiêu Tuyết vô cùng phấn khích cô đưa mắt nhìn xung quanh. Những chiếc đèn l*иg vừa lớn lại vừa sáng.

Mùi đồ ăn hấp phản phất khắp nơi, những người dân Nhật mặc những bộ Kimono đi lại.

Tiêu Tuyết kéo tay Mạc Lăng tới gian hàng đồ lưu niệm.

"Mạc tổng, anh xem này..."

"Cô thích gì thì mua"

Cô chưa nói xong Mạc Lăng đã ngắt lời cô.

Tiêu Tuyết đưa tay lấy chiếc mặt nạ sau đó đeo cho anh nhưng Mạc Lăng vội né, anh đẩy tay cô ra.

"Anh đeo thử một chút thôi"

"Không" Mạc Lăng lạnh lùng nói.

Tiêu Tuyết đặt chiếc mặt nạ xuống. Chợt một chiếc vòng cổ khiến cô bị thu hút. Tiêu Tuyết định đưa tay lấy thì Mạc Lăng đã kéo tay cô lôi đi.

"Toàn mấy đồ vớ vẩn"

Tiêu Tuyết vội kéo lại "Nhưng mà tôi thích"

Mạc Lăng quay người lại nói với cô.

"Nếu cô thích vòng tôi sẽ sai người thiết kế riêng cho cô"

"Thôi, tôi không cần anh phải thiết kế đồ riêng cho tôi nữa đâu " Cô dựt tay lại sau đó bước đi tiếp.

Thái độ đó là gì chứ? Mạc Lăng đút tay vào túi quần sau đó bước sau cô.

Tiêu Tuyết không ngừng quay ngang quay ngửa. Xung quanh đều khiến cô bị thu hút.

Bụp

Đột nhiên một người nào đó khuých phải cô khiến Tiêu Tuyết xén chút ngã ra sau nhưng Mạc Lăng đã đỡ được cô. Người đấy vội bỏ đi luôn.

Mạc Lăng đưa mắt nhìn theo bóng lưng người đó.

Cảm giác của anh chợt mách bảo sắp sửa có chuyện gì đó không lành.

Chưa kịp nói gì thì Tiêu Tuyết đã rời khỏi người Mạc Lăng cô đi tới một gian hàng đồ ăn bên đường.

"Mạc tổng, tôi muốn ăn thử món này"

Mạc Lăng bước tới đưa mắt nhìn những món ăn. Rốt cuộc đây là mấy thứ gì chứ? Đồ chiên ngập dầu mỡ lại bày bán ngoài trời. Mấy đồ này có tẩm hoá học không vậy.

Không cần biết Mạc Lăng đang nghĩ gì. Tiêu Tuyết đã cầm lấy một xiên lên ăn thử.

"Này ai cho cô ăn" Mạc Lăng kéo tay Tiêu Tuyết lại.

"Mạc tổng, tôi thật sự đói lắm rồi" Tiêu Tuyết phụng phịu nói.

"Vậy đi vào nhà hàng..."

Anh chưa nói xong đã bị cô nhét một miếng vào mồm.

"Anh thấy thế nào? Ngon đúng không?"

Cái con ngốc này...

Tiêu Tuyết ôm bụng cười "Mạc tổng, anh đừng phản ứng như trong mấy bộ phim nha"

Mạc Lăng đưa tay véo mũi cô "Cô nghĩ gì mà dám cho tôi ăn mấy thứ này chứ?"

Tiêu Tuyết kéo tay ra sau đó thản nhiên ăn.

"Tôi thấy ngon lắm mà"

Ánh mắt như lửa đốt, Mạc Lăng đi tới nhấc bổng cô lên vác lên vai sau đó đặt tờ tiền xuống bàn rồi đưa đi.

"Ơ tôi chưa ăn no mà" Tiêu Tuyết đưa tay với về phía gian hàng.

"Tôi đưa cô đi ăn"

"Mạc tổng, tại sao anh không giống mấy người tổng tài khác vậy" Tiêu Tuyết nói lớn.

Mạc Lăng đặt cô xuống đất.

"Tại vì tôi là Mạc Lăng"

Tiêu Tuyết khoanh hai tay vào nhau. Cô bĩu môi.

"Ấu trĩ"

Bùm!

Chợt một tiếng súng bắn lên khiến mọi người vô cùng hoảng hốt, ai nấy đều bỏ chạy loạn.

Theo phản xạ Tiêu Tuyết đưa tay lên ôm đầu, cô hơi co người. Còn Mạc Lăng thì lại kéo cô vào lòng. Anh đưa mắt nhìn về hướng phát ra tiếng súng.

Một người con trai cao lớn đeo một chiếc mặt nạ màu đỏ có mấy nét vẽ hoa văn ngoằn nghèo màu đen.

"Có chuyện gì thế?" Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn xung quanh nói.

Mạc Lăng kéo tay cô đi.

"Đi thôi"

Vụt...

Từ ngay trước mặt anh, một đường kiếm chém xuống cắt ngang. Mạc Lăng vội lùi ra sau. Toàn thân Tiêu Tuyết đập vào người anh.

Tên này cầm một thanh katana, hắn đeo chiếc mặt nạ màu trắng.

Bùm... Bùm...

"Có người chết rồi!!!"

Tiếng hét vang lên. Dòng người lại tiếp tục náo loạn, ai đấy cũng xô nhau bỏ chạy...

Một khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Một đám người với với những chiếc mặt nạ kì quái.

Vụt... vụt...

Lưỡi kiếm nhuốm máu tanh...

"Á...á....!"