Trả Thù

Chương 7: Nhân vật sau màn (P2)

Mưa phùn, Sài Gòn lại đón nhận con mưa cuối thu, trong tòa biệt thự sang trọng màu trắng nằm tọa lạc ở quận 10, Lữ Gia. Một quý bà đang chống hai tay lên sàn, liếʍ mυ'ŧ thuần thục dươиɠ ѵậŧ to dài của gã đàn ông ngồi trên ghế, tay hắn cầm ly rượu vodka, cái máy Akai đang phát ra bản nhạc du dương khiến lòng người say đắm.

Bất ngờ thay, quý bà đang tận tình phục vụ gã đàn ông chính là Ánh Kim, vài tiếng trước còn đang sang trọng quý phái ngồi trên cuộc họp tập đoàn Đông Á. Giờ đây trông nàng thật dâʍ ɖu͙© tột độ, cái váy màu tím đã được cởi ra vứt qua một bên, áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ màu đen cũng bị cởi bỏ để bên cạnh, bên dưới nàng là hai cái dươиɠ ѵậŧ giả to dài màu đen không ngừng lắc lư cắm vào tiểu huyệt và lỗ hậu.

Cặρ √υ' to cỡ C của nàng đang nhịp nhàng lắc lư theo nhịp độ phun nuốt dươиɠ ѵậŧ, nhìn vào thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ. “Anh, để em dùng vυ' làm anh sướиɠ nha” Ánh Kim thả ra dươиɠ ѵậŧ trong miệng nói với người đàn ông đang ngồi.

“Hừ…quan trọng nhất là kế hoạch…làm không xong thì ….” Gã đàn ông uống vào hớp rượu nhìn xuống cặρ √υ' trắng to của Ánh Kim.

“Em biết mà….để em làm cho….vài ngày nữa em sẽ để anh gặp hoa hậu năm nay nha….một tay em đưa nó lên, điều kiện là làm theo em nói, hừ lần này nó không phục vụ anh chu đáo thì biết tay em” Ánh Kim nói với gã đàn ông như thể việc cô làm là đương nhiên và hạnh phúc.

Nói đoạn Ánh Kim dùng hai tay nâng hai bầu vυ' của mình lên trước dươиɠ ѵậŧ gã đàn ông, nang để dươиɠ ѵậŧ gã vào giữa rồi từ từ ép vào, sau đó lên xuống nhịp nhàng mang đến không ít kɧoáı ©ảʍ cho gã thanh niên.

“Quay lại đi, hôm nay anh phải chơi chết em mới được” Gã thanh niên ra lệnh cho Ánh Kim, một quý bà sang trọng giờ đây như một con cún, ngoan ngoan bò chống hai tay, chống mông lên cao như chờ đợi sự ban thưởng.

“Ót..Bạch….Bạch…” từng cú đâm của gã thanh niên vào âʍ ɦộ của Ánh Kim hòa chúng với tiếng nhạc du dương. “A…thật sướиɠ nha…..anh ơi…..em…..sướиɠ quá……a….sâu quá nha…….sâu….quá”

Từng cú chọc vào sâu tận hoa tâm của gã thanh niên như triệt để chinh phục Ánh Kim, đột nhiên gã thanh niên chồm dậy, chống hai chân ngang chân nàng, thực hiện những cú thọc trời giáng vào âm động Ánh Kim.

“A….sâu quá……sâu quá…..tử ©υиɠ em thủng …..thủng mất anh ơi……a…..sướиɠ sướиɠ quá……….anh làm em thủng bụng mất……a…….a…em muốn sinh con nha……..a….” Ánh Kim mơ màng rên lên những tiếng dâʍ ɖu͙©, nang đã đắm chìm trong nɧu͙© ɖu͙©.

“Haha, quý bà sang trọng nhất Sài thành đây sao, haha, chơi chết quý bà, đâm nát tử ©υиɠ của quý bà, haha, Văn Sơn, mày thèm nhỏ dãi nhưng không đυ.ng được vào còn tao thì triệt để huấn luyện thành nô ɭệ dưới háng, haha tao muốn thấy vẻ mặt cùa mày khi biết đấy, haha” Gã đàn ông lúc này khuôn mặt nhăn lại dữ tợn, đang điên cuồng nhấp vào âm động của Ánh Kim, vừa lên tiếng chửi rủa Văn Sơn và Văn Toàn.

Đột nhiên ánh mắt gã đàn ông lóe tia sáng “Ánh Kim, em bò tới lấy cho anh cây viết trên bàn nha”

“A…A….sao có thể nha…chúng ta đang …..đang như vậy mà” Ánh Kim vừa hít thở vừa cố gắng trả lời gã trước những cú thọc mạnh của gã.

“Lẽ nào em muốn anh không vui sao, hừ” Gã đàn ông trừng mắt nhìn nàng

“A….A…để em lấy….em lấy mà….a….” Ánh Kim dường như rất sợ gã giận, nàng cố gắng lê chân phải mình tới, đột nhiên gã thanh niên chọc một cú trời giáng vào hoa tâm nàng khi nàng vừa bước chân lên, làm cho khe hẹp co bóp đột ngột.

“A…..A…Em ra…..em chịu không…..nổi…..em….ra” Ánh Kim xuất khí ào ào, nàng chịu không nổi, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mỗi khi nàng sắp bước thành công một bước gã đàn ông lại nắc mạnh hết sức vào hoa tâm khiến nàng không thể chịu nôi kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

“Anh….dươиɠ ѵậŧ của anh còn……trong em…..còn….sâu quá….sao em đi được” Ánh Kim cắn môi xin xỏ gã đàn ông.

“Nhanh nào….hết bài nhạc mà không lấy được thì qua bài khác em phải đi lại từ đầu đó nha” Gã đàn ông mỉm cười thích thú, lâu rồi gã không chơi trò này, gã nhớ lần gần nhất là khi gã chơi Nguyễn Thị Cẩm Tú, vợ của Vân Sơn trong một spa làm đẹp mà Cẩm Tú ghé.

Trước da^ʍ uy của gã đàn ông, Ánh Kim bò từng bước nhỏ đến chiếc bàn, nàng phối hợp với gã, mỗi lúc bước một bước lại hểnh mông lên cao để đón nhận cú thọc của gã, eo nàng uốn éo liên tục dưới điệu nhạc chẳng khác nào điệu nhảy dâʍ ɖu͙© nhất thế gian.

“Bạch….bạch.,……bạch….” Từng tiếng nắc của gã đàn ông vang lên, gã đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm rồi, dươиɠ ѵậŧ gã đã phình to hết cỡ, trông như một cái dùi cui vậy

“A….sướиɠ nha……thật khít….thật nóng….haha sau từng ấy năm mà tiểu huyệt em vẫn còn rất sướиɠ nha….chơi em thật sướиɠ nhất đó…..haha…..a….để anh làm đầy tử ©υиɠ em nha….” Gã đàn ông sắp đạt cực khoái

“A….A…tiểu huyệt này, cơ thể này là của anh hết……….em sẽ cho anh hết……..thoải mái không anh…..chơi nát tiểu huyệt của em đi….”Ánh Kim lúc này mái tóc tán loạn,cặρ √υ' lắc lư khêu gợi, tiếng rêи ɾỉ nghe như tiếng nức nở có thể khơi dậy bất cứ con quỷ háo sắc nào.Âʍ ɦộ này giờ đây hoàn toàn bao bọc dươиɠ ѵậŧ gã đàn ông, nàng lắc hông, hẩy mông lên cao, náng muốn dươиɠ ѵậŧ gã vào thật sâu vào trong cơ thể mình.

Gã đàn ông không chịu thua, gã dùng hai tay nắm lấy hai tay nàng, bắt nàng quỳ lên, gà ở phía sau thọc những cú mạnh nhất vào âm động của nàng rồi rút ra, đi kèm theo là những dòng nước tinh khí của cả hai văng ra khắp căn phòng. Gã đàn ông điên cuống cắm dươиɠ ѵậŧ mình vào âm huyệt của nàng, sau đó gã để nàng đứng bằng một chân, một chân khác gác lên vai gã, gã đâm sâu dươиɠ ѵậŧ vào âm động nàng, nắc vài cái rồi gầm nhẹ, phóng toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của gã vào tử ©υиɠ của nàng.

Cơn mưa phùn đã tạnh, sương đọng lại trên những cành lá,bên trong căn phòng, gã đàn ông đã rời đi lúc nào không hay, chỉ còn lại Ánh Kim đang năm trên sàn nhà, nàng nhìn lên trần nhà, nơi có cái đèn chùm mà chính gã đã mua tặng nàng.

”Anh yên tâm, nhà họ Trần sẽ sống trong địa ngục, nhanh thôi”

Tiếng nói khe khẽ vang lên trong đêm tối !