Thậm chí đến cả quần áo German cũng không thèm cởi, chỉ đơn giản kéo khóa quần vừa đủ, không hề có màn dạo đầu, cả phản kháng cô cũng chưa kịp chuẩn bị thì hắn đã nâng eo cô lên, gấp gáp tiến vào...
Ở nơi chưa từng có ai đυ.ng chạm đến chặt chẽ bao lấy dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông, thật khiến cho hắn, có muốn tiến bước nữa cũng khó khăn.
Choáng váng hít một hơi thật sâu, sau khi phá tan tấm màng mỏng manh trở ngại kia, German không thể phủ nhận, nội tâm mình dâng lên một loại cảm xúc vui không tả nổi.
Người con gái này sạch sẽ đến quá mức quy định, cô vừa trắng tinh tựa tuyết, trong vắt tựa nước mùa thu, trong đến mức khiến hắn rất muốn...nhiễm bẩn cô! !
"Đừng, cầu xin anh, đừng động nữa!"
Hơi thở Lạc Khuynh Thành dần dần mỏng manh, cô thấp giọng gượng mình cầu xin German, đây là lần đầu tiên cô sống trên đời mặc kệ lòng tự tôn của mình mà hèn mòn cầu xin người khác...
Ngay thời khắc ngày, cô không màn đến cái gọi là tôn nghiêm và chí khí của mình nữa, cô chỉ hy vọng, hắn sẽ nương tay, khiến cho cô bớt đau đớn hơn.
Bởi vì, quá đau, thật sự, đau đến vô bờ bến! ! !
Nhưng trên thực tế, trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu...
"Tôi đã nói với em, bây giờ cầu xin tha thứ, đã muộn rồi!"
Cười lạnh, German nặng nề lên tiếng, vậy đối hồ lam sắc băng mắt trong, lại có màu đỏ tươi tại thiêu đốt, như hỏa diễm, càng ngày càng mãnh liệt, Lạc Khuynh Thành tự nhiên biết vậy là cái gì, vậy là nam nhân nhất nguyên thủy tham lam, giữ lấy, cùng với, điên cuồng!
"Em biết không, đã lâu tôi chưa nhìn thấy mình chảy máu, mà bây giờ chính em là người ban phát, cho nên để báo đáp món quà của em, cái tôi sẽ cho em sẽ là... sự đau đớn!"
To gan lắm, cũng dám cắn hắn đến chảy máu được? !
"Nhớ kỹ, đau đớn này là của German tôi cho em."
Đáy mắt nhiễm một lớp sương mù giá lạnh, gương mặt tuấn tú, điển trai mang theo vẻ đẹp hủy diệt thế giới, hơi thở đậm mùi sa đọa. Cả người như tản ra hơi thở nguy hiểm, mỗi bước như muốn tiến lên cắn nuốt con mồi, cho dù khẩu khí của hắn rõ ràng rất trầm tĩnh nhưng lại khiến cho Lạc Khuynh Thành sinh ra cảm giác hoảng sợ chưa từng có...
"Không, đừng!"
Bờ lưng tuyết trắng dính sát lên chiếc cửa kính lạnh như băng, Lạc Khuynh bị dọa sợ đến run lẩy bẩy, cô không ngừng lắc đầu cầu xin hắn dừng lại...
Nhưng mỗi một tiếng cầu xin, mỗi một tiếng nấc của cô, ngược lại khiến cho hắn càng thêm thô bạo và cuồng dã, lực nơi thắt lưng đưa đẩy ngày một nhanh hơn. Rồi bất ngờ, không để cô kịp chuẩn bị tâm lý, German dùng sức nhấn vào cơ thể cô!
"A!"
Đau đớn đến ngửa đầu, bị dươиɠ ѵậŧ to lớn của hắn đâm vào khiến Lạc Khuynh Thành có cảm giác như mình bị hắn xé rách thành hai nửa. Cô đau đến mức thét gào, quá chân thật, tất cả mọi sự đau đớn mà hắn mang cho cô, quá rõ ràng và khác thường.
Nước mắt lăn dài bên má, từng giọt từng giọt ướt đẫm khuôn mặt bất lực của cô, sắc mặt dần dần tái nhợt, mày nhíu chặt vì khó chịu. Cảm giác máu tanh từ giữa khe đùi chậm rãi chảy xuống, kết hợp với lớp mồ hôi mỏng, một hình ảnh thật tuyệt mỹ...
Có lẽ, hình ảnh đẹp nhất đối với một người đàn ông chinh phục phụ nữ, chính là được nhìn thấy máu trinh rực đỏ bám dính lên bộ đầm trắng của họ.
Không hề có chút dịu dàng và tiếc thương, sức lực to lớn, mạnh mẽ của người đàn ông khiến Lạc Khuynh Thành cảm giác như cả cơ thể mềm nhũn của mình bị người nào đó dữ tợn dùng dao đâm vào một nhát ngay tim!
Khít chặt như vậy khiến Lạc Khuynh Thành đau đến muốn ngất xỉu, cổ và gáy ngửa ra đằng sau tạo thành một đường cong tuyệt mỹ, trên gương mặt cô, một tia hy vọng cuối cùng, hoàn toàn bị German hung mãnh tước đoạt!
Lẽ ra cô sẽ không phải chịu đau đớn như vậy, nhưng vì đối phương là German, là người của địa ngục, là ác ma vô nhân tính, hắn không hề biết tiết chế du͙© vọиɠ, từng cú nhấp của mình, hắn sử dụng toàn lực, giống như một vị chiến thần cổ đại phi ngựa trên địa bàn vừa thắng trận, tay cầm gươm trực tiếp uy hϊếp đưa cô từng bước từng bước vào thế giới của hắn, thế giới của sự đen tối và khuất phục...
Người đàn ông này, rõ ràng là ác ma! ! !
Thật sự...hắn thật sự làm thế với cô, hắn thật sự cho cô nếm cảm giác đau đớn tựa ranh giới của sự sống và cái chết, nỗi đau khắc cốt ghi tâm!
Mà cô, cuối cùng cũng được chứng kiến rõ sức mạnh thật sự của hắn, sự đáng sợ của hắn, khiến cô hoảng hồn đến bực nào..
Lạc Khuynh Thành vừa đau, vừa hận!
Vì sao đôi mắt của hắn, cơ thể của hắn, và tâm của hắn, vì sao không thể đồng nhất với nhau?
Lẽ nào thượng đế thích trêu ngươi, muốn tạo ra một loại người có sở thích làm bạn với Satan? Không thể, nếu vậy thì còn phải tạo ra gương mặt điển trai và cao ngạo thế làm gì, hắn rất đẹp, nếu một ngày được nhìn một mặt dịu dàng không lạnh lùng của hắn thì gương mặt của hắn đủ tư cách so sánh với thiên sứ. Với gương mặt thiên sứ đó, với đôi mắt màu lam xinh đẹp đó, vì sao thượng đế còn ban cho hắn cái quyền được kiêu ngạo, được hành hung, được ức hϊếp và khống chế người khác! ?
Hận đời bất công, hai hàm răng cắn chặt cánh môi sưng đỏ, thậm chí có thể nhìn thấy rõ tơ máu. Lạc Khuynh Thành không hề tiếp tục cầu xin mà chỉ đơn giản trừng mắt nhìn German.
Cô gái, không, phải nói là người phụ nữ Lạc Khuynh Thành mới đúng, sở hữu con ngươi đen láy mà trong suốt, đôi khi lại sâu thẳm tựa như biển hồ không đáy, giờ đây lại run rẩy nhìn hắn, toàn bộ cảm xúc của cô, từ tức giận đến phẫn hận, đến căm ghét, thậm chí là có cả niềm kiêu hãnh còn sót lại...tất cả đều hiện hữu trong đôi mắt cô!
Có thể nói đó chính là điều làm nên vẻ đẹp độc nhất của cô, vừa mạnh mẽ nhưng có phần yếu đuối...
Bị đôi mắt của Lạc Khuynh Thành chiếu tướng khiến cho German có hơi thất thần. Chưa bao giờ hắn nhìn thấy một đôi mắt nào kiên cường và xinh đẹp như cô, cũng chưa bao giờ bị cái nhìn đó làm cho ngây người, hắn không rõ ràng vì sao, cho dù có bị hắn làm nhục từ thể xác đến tinh thần, nhưng người phụ nữ này lại không mảy may tỏ ra sợ hãi yếu thế?
Ngay từ đầu, cô đã không chịu đầu hàng hắn, luôn tìm mọi cách chống đối hắn thậm chí là chán ghét sự đυ.ng chạm của hắn. Một người phụ nữ yếu đuối như cô, trải qua bao nhiêu lần, cũng không bao giờ chịu từ bỏ, gắng gượng ngẩng cao đầu, thật sự là rất... đáng yêu quá mức cho phép!
Âm thanh rêи ɾỉ vang lên nhè nhẹ giữa bầu không khí yên tĩnh xen lẫn mùi thơm dịu của hoa, rồi từng giọt nước mắt tuyệt vọng vô thức lăn xuống, sau đó là sự kiên cường bất khuất thể hiện trong đôi mắt đẫm sương, toàn bộ quá trình đó, chẳng khác gì một phát súng chí mạng, khiến người khác phải... Tim đập chân run!
Cô nhóc này đúng là không đơn giản! German tin chắc rằng, một người mạnh mẽ sở hữu với dung nhan tuyệt đẹp như vậy, một khi nở rộ dưới thân hắn, sẽ là một bức tranh quyến rũ và gợi cảm đến nhường nào! Cả đời này, hắn sẽ không bao giờ quên!
"Không phục?"
Cong môi dụ hoặc cười, đôi mắt màu lam lạnh lẽo hiện ra một tia hưng phấn, lại bởi vì du͙© vọиɠ mà đỏ rực lên, German cúi đầu xuống, cắn nhẹ lên vành tai Lạc Khuynh Thành , không cho cô có cơ hội thích ứng, thắt lưng linh động nhấp thêm một cú, mãnh liệt tiến công...
Theo sự dẫn dắt của German, Lạc Khuynh Thành chỉ cảm thấy cả người mình như tan rã thành từng vụn mảnh nhỏ, mỗi một vụn đều thấm đẫm máu tươi, máu tươi, không ngừng chảy xuống...
Ngoài tiếng thét chói tai của mình ra thì cô không còn nghe bất cứ âm thanh nào khác, chỉ sợ bây giờ bị sự xỏ xuyên hung mãnh của hắn khiến cô không muốn phải nghe thêm bất cứ âm thanh ghê tởm nào của mình, nên đành cắn chặt răn, ngăn cho nước mắt không được rơi, ngoan cố nhìn chằm chằm vào con ngươi xanh lam cướp đoạt hồn người.
German không hiểu vì sao Lạc Khuynh Thành càng quật cường thì thằng nhóc dưới thân hắn lại như được cổ vũ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho hắn không ngừng đùa bỡn cô dưới thân mình!
"Em biết không, em cứ thế này thì tôi lại càng muốn làm em đến chết."
Hương vị của cô, thật sự rất ngọt, hắn cứ muốn như vậy mà.. làm cô tới chết mới buông tha! ! !
Hơi thở cuồng bạo của German như chứng tỏ sự kiềm chế của hắn khi ra vào cơ thể cô, mồ hôi tí tách rơi trên gương mặt Lạc Khuynh Thành, trông hắn có vẻ khó chịu.
Cả người cô co giật run lên, mắt nhìn xuống thì đột nhiên chứng kiến cảnh German đang chống đỡ eo cô, tay không an phận tùy tiện khuấy đảo nơi đó của cô.
German nhìn người con gái mê man dưới thân, lại nhẹ nhàng đυ.ng chạm vào làn da tuyết trắng của cô theo mỗi lần xâm nhập. Bộ dáng mị hoặc cùng đôi mắt còn đọng lệ kia đã cướp đi tâm trí hắn, khiến hắn mất bình tĩnh, muốn chọc hư cô. Còn Lac Khuynh Thành không ngừng xấu hổ với sự hạ lưu và lửa du͙© vọиɠ của hắn...
Thật mệt mỏi, thật đau đớn, cơ thể yếu ớt bị hắn tra tấn hòng thỏa mãn sinh lý hắn đã khiến cho toàn bộ lòng tự tôn của cô bị thiêu trụi, đã vậy hắn lại còn dùng những lời hạ lưu dơ bẩn mà nhục nhã cô!
"Đi ra, anh đi ra mau. . .a. . ."
Lạc Khuynh Thành yêu kiều thở dốc một cách mê loạn, cô liều mạng ngửa đầu ra sau, cổ và lưng cong lên một đường cong duyên dáng và tuyệt mỹ.
Cuối cùng, cô không thể chịu nổi sự mạnh mẽ của hắn, bèn tức giận mở miệng, hận bản thân mình không cắn chết hắn ngay lập tức!
[Thì rõ ràng cô đã "cắn chết" hắn ngay từ đầu còn gì... "cười da^ʍ tà"]
Bên trong lại không ngừng co thắt, bài xích vật to lớn giữa hai đùi cô ra ngoài, nhưng sự điên cuồng tựa ác ma của German làm sao dễ dàng để cô thoát khỏi hắn?
Không, hắn không những không muốn mà thậm chí còn muốn đâm vào sâu trong cơ thể cô, hung hăng chiếm đoạt cô ! ! !
"Rõ ràng căng như vậy, ngoài miệng còn giả vờ muốn tôi tha cho em, nói tôi biết, có phải em đang rất dễ chịu không?"
Hít một ngụm khí lạnh, hai bầu ngực căng tràn của Lạc Khuynh Thành nhẹ nhàng cọ sát vào l*иg ngực hắn, German nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, ánh mắt ánh lên vài tia máu mang theo hơi thở ham muốn nɧu͙© ɖu͙©. Rồi đột nhiên cảm giác sảng khoái mãnh liệt kia ập đến khiến cô như muốn nổ tung, phá hủy mọi giác quan cùng lý trí cô. Bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy đầu vai hắn, móng tay trên bàn tay mảnh khảnh cũng bấm thật sâu lên bả vai rắn chắc. Từng lỗ chân lông ngày càng mở rộng ra thừa nhận sự xâm lược của hắn, hơn nữa, những lời hắn nói, khiến cô không chỉ tức giận mà còn nảy sinh ra kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ lạ thường.
Lẽ nào, lẽ nào cô đang dần chìm đắm trong sự dẫn dắt của hắn, lẽ nào cô cũng biếи ŧɦái như hắn?
Không, cô không muốn, cô không cần!
Con ngươi phản chiếu nụ cười lạnh nhạt của ác ma, cánh môi mỏng vì chống cự mà lộ ra tơ máu, men theo khóe môi mà chảy xuống, Lạc Khuynh Thành cố nén kɧoáı ©ảʍ xa lạ đang dần sinh sôi trong cơ thể mình, bất chấp quay đầu sang một bên, không muốn đối diện với đôi mắt xinh đẹp cuồng dã của hắn, không muốn chứng kiến quá trình hắn xâm chiếm cô, trên gương mặt cố giấu đi sự đau đớn và nỗi bất an...
Cô gái này quá mức mạnh mẽ và kiên cường! Rõ ràng cơ thể đã không còn bài xích kích thước của hắn, đã bắt đầu đi theo du͙© vọиɠ của bản thân, thế nhưng còn không chịu biểu hiện ra ngoài?
Âm thanh rêи ɾỉ của cô ngọt ngào như vậy, nỉ non như vậy, yêu kiều như vậy khiến hắn cảm thấy êm tai vô cùng, cho nên hắn muốn nghe âm thanh đó nhiều hơn nữa....
"Lại đây, bảo bối, chúng ta chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút."
Cong khéo môi cười gian xảo, đáy mắt ánh lên ý cười hư hỏng, mạnh mẽ đâm sâu vào cô vài lần. Sau đó, German vỗ lên gương mặt Lạc Khuynh Thành, nói một câu mờ ám khó hiểu, sau đó bỗng cúi người bế cô lên, giống như bế một đứa trẻ sơ sinh, đi về hướng bên phải khu nhà kính trồng hoa...
Bị German đột ngột ôm lên, Lạc Khuynh Thành không tìm được điểm tựa, hốt hoảng vòng tay sau gáy hắn leo bám, cô biết hành động của mình đáng phỉ nhổ tới đâu, không dưng lại chủ động dâng thịt lên miệng sói, nhưng cô còn sự lựa chọn nào đâu, nếu không làm vậy cô sẽ ngã chết mất! Mà cô thì chưa muốn chết!
Đối với sự chủ động thân mật của Lạc Khuynh Thành, German khẽ cong môi cười hài lòng, lại thản nhiên bước đi, trong quá trình di chuyển, người đàn ông không hề có ý định cho cô gái đáng thương đó có cơ hội được nghỉ ngơi, mỗi bước đi lại dùng lực tại thắt lưng nhấc lên, sự va chạm khiến da đầu Lạc Khuynh Thành run lên, vùиɠ ҡíи không ngừng bị ma sát khiến cô khó chịu muốn chết.
Không biết phải nói gì nữa, tuy ban đầu đúng là có đau đến chết đi sống lại nhưng ngay giây phúc này cô mới có cảm giác như mình đang đứng trước ngưỡng cửa chờ Tử thần đến rước.
Đây mà là thứ của đàn ông sao?
Nó quá đáng sợ, Lạc Khuynh Thành sợ hãi vô cùng, cô không ngờ bản thân mình lại lâm vào tình cảnh này, càng khống chế hắn, cô lại càng không thể nào kháng cự du͙© vọиɠ hắn mang đến cho cô, cho dù có bất kỳ lý do gì đi chăng nữa, bây giờ cô buộc phải thừa nhận điều đó...
Hơn nữa bây giờ cô không rảnh đâu bận tâm đến chuyện đó, bởi thứ làm cô lo sợ hơn chính là mấy chữ hắn vừa nói "Chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút " !
Tên đại ác ma này lại muốn làm cái gì nữa đây? Lẽ nào hắn tra tấn cô còn chưa đủ sao? !
"Anh muốn làm cái gì? !"