Thôn Phệ Tinh Không

Chương 1236: Chí Bảo Chí Cường?

Buồn Cười!

- Thỉnh cầu?

Các cường giả Thần Nhãn Tộc nhất mạch trong Băng Nhai Bảo ai nấy đều giận tới mức muốn ăn tươi nuốt sống tên bằng hữu của Đoạn Đông Hà!

Hận quá!

Thần Nhãn Tộc bảy đại Vũ Trụ Nhỏ,

Trong Vũ Trụ Nhỏ Thứ Nhất.

Bảy đại Chân Chủ tập hợp với nhau, thời khắc nào cũng chú ý tới sự phát triển của truyền thừa "Đoạn Đông Hà nhất mạch" lần này. Họ vì La Phong, Bích Huyết Tôn Giả quá chói mắt mà ghen ghét. Họ cũng không cam lòng vì tộc quần mình không có hậu tuyển giả tốt. Họ cũng cảm thấy may mắn khi vị Chi Chủ cuối cùng đột phá nút thắt thứ hai…

Nhưng khi họ còn đang vui mừng vì kỳ ngộ có thể siêu thoát Luân Hồi, thì Đoạn Đông Hà lại nói ' Thần Nhãn Tộc nhất mạch tất cả đều không có tư cách, rồi tất cả đều phải chết… " Lập tức làm bảy đại Chân Chủ ngẩn ra.

Cảnh cáo!

Tuyệt vọng!

Bảy đại Chân Chủ đều tràn đầy cảm giác tuyệt vọng và phẫn nộ. Vì sao đoạn tuyệt cơ hội Thần Nhãn Tộc siêu thoát Luân Hồi? Vì sao? Vì sao không công bình như vậy? Vì sao?

Bây giờ biết rồi. Lại là do thỉnh cầu của một vị bằng hữu của Đoạn Đông Hà. Chính là thỉnh cầu của một vị bằng hữu, làm Thần Nhãn Tộc họ mất đi cơ hội, thậm chí hai Vũ Trụ Tối Cường Giả và rất nhiều tinh anh đều phải chết!

- Nói xem!

- Rốt cuộc là ai!

- Bằng hữu của Đoạn Đông Hà, rốt cuộc là ai!

Đệ Nhất Chân Chủ phát ra tiếng gầm phẫn nộ. Nhất thời, cả Vũ Trụ Nhỏ Thứ Nhất đều thiên địa biến sắc, thoáng rung động.

- Là ai đoạn mất cơ hội của chúng ta!

- Là ai!

Các Chân Chủ các ai cũng đều đau đớn, vô cùng phẫn nộ.

Bên trong Băng Nhai Bảo, các hậu tuyển giả của Thần Nhãn Tộc nhất mạch đều cảm thấy tuyệt vọng, phẫn nộ, khó chịu, không cam lòng…

- Đoạn Đông Hà đại nhân!

Thanh âm của Đệ Nhị Chân Chủ truyền ra. Tuy phẫn nộ, nhưng vẫn tràn ngập lý trí.

- Lần này truyền thừa, Thần Nhãn Tộc ta dựa theo yêu cầu của ngươi, đã chống cự quái vật Khuê Lạc, giải cục Tê Hoàng Cục, chưa từng có hành vi phá hoại nào. Ngươi bây giờ lại chỉ vì một thỉnh cầu, lại muốn gϊếŧ cả Thần Nhãn Tộc nhất mạch chúng ta sao?

Đoạn Đông Hà nhìn xuống Băng Nhai Bảo phía dưới, lạnh lùng nói:

- Tiêu diệt các ngươi chỉ là việc nhỏ thuận tay thôi.

- Chẳng lẽ không lối thoát nào à?

Đệ Nhị Chân Chủ không cam lòng hỏi.

- Buồn cười.

Đoạn Đông Hà cười khẩy một tiếng.

Nghe tiếng cười khẩy này, Đệ Nhị Chân Chủ rốt cục cũng tuyệt vọng, phát ra tiếng gầm:

- Đoạn Đông Hà, ngươi là một lão gia hỏa đã chết không biết bao nhiêu thời đại luân hồi. Muốn diệt Thần Nhãn Tộc nhất mạch ta ư? Không dễ dàng vậy đâu. Ta cũng muốn xem, một tên gia hỏa đã chết, có thể có sức mạnh tới đâu.

Thanh âm Đệ Thất Chân Chủ cũng vang lên:

- Đoạn Đông Hà, bằng hữu của ngươi là ai? Ai muốn tiêu diệt Thần Nhãn Tộc nhất mạch ta?

- Là ai!

- Rốt cuộc là ai!

Mấy thanh âm phẫn nộ vang lên. Họ thật sự rất muốn biết rốt cuộc là tên khốn khϊếp nào làm Thần Nhãn Tộc rơi vào tuyệt địa như thế.

- Đừng nóng.

Đoạn Đông Hà nhìn xuống phía dưới.

- Sẽ cho các ngươi biết.

Lập tức đưa tay chỉ ra xa…

Rào!

Một bên vách tường điện sảnh đột nhiên dạt ra hai bên, lộ ra một đường thông đạo. Phần lớn các cường giả trong Vũ Trụ Hải đều nhìn qua. Họ đều rất muốn biết, rốt cuộc là nhân vật nào đã làm cho Thần Nhãn Tộc rơi vào hoàn cảnh như vậy.

- Hả?

La Phong cũng nhìn vào thông đạo. Thấp thoáng thấy một thân ảnh mơ hồ từ từ đi ra. Hắn có lân giáp ánh lên kim sắc, khi đứng thẳng có cùng hình thái với nhân loại, sau lưng có một đôi cánh kim sắc, không có ai dám can đảm nhìn thẳng vào hắn.

- Là hắn?

Thấy cường giả này xuất hiện, La Phong cũng kinh ngạc.

- Lôi Y Ma Thần?

Lôi Y Ma Thần, Vũ Trụ Tối Cường Giả Độc Hành của Thời Đại Luân Hồi Đệ Nhị, trong số các Vũ Trụ Tối Cường Giả cũng chỉ có thể xem là bình thường. Vì hắn căn bản không có chí bảo chí cường, mà chí bảo thành danh 'Lôi Y' cũng chỉ là loại bảo vật cùng loại với Phong Ma Diệt Thần Giáp thôi. Trong Vũ Trụ Hải xem như một nhân vật rất thấp.

- Lôi Y?

- Là hắn?

- Bằng hữu của Đoạn Đông Hà, Lôi Y Ma Thần?

Chẳng những La Phong giật mình, mà Đông Đế Thánh Địa, Tử Nguyệt Thánh Địa… Ba Thời Đại Luân Hồi khắp nơi đều giật mình. Lôi Y Ma Thần rất hạ mình, cơ hồ không có tin tức gì truyền ra, lại dính vào việc này.

- Lôi Y? Là ngươi bảo Đoạn Đông Hà đoạn tuyệt cơ hội của Thần Nhãn Tộc nhất mạch, còn tiêu diệt Thần Nhãn Tộc nhất mạch ta sao?

Đệ Nhị Chân Chủ vẫn không dám tin.

- Lôi Y? Là ngươi?

Đệ Thất Chân Chủ cũng không dám tin.

Lôi Y Ma Thần từ thông đạo đi ra, hắn vẻ mặt lúc thì dữ tợn, lúc thì cười to, có vẻ không khống chế được. Hắn ngẩng đầu cười to một lát, mới khẽ run người, nghiến răng nói:

- Đúng, là ta. Là Lôi Y ta. Là Lôi Y Ma Thần ta đứng sau lưng làm tất cả!

- Là ta đoạn tuyệt cơ hội của Thần Nhãn Tộc nhất mạch các ngươi. Là ta muốn tiêu diệt sạch các ngươi! Đệ Nhị Chân Chủ, Đệ Thất Chân Chủ. Ha ha, hơn mười Vũ Trụ Chi Chủ. Ha ha.

Lôi Y Ma Thần thanh âm cũng hơi run lên.

- Đáng chết!

Đệ Thất Chân Chủ gầm lên.

- Lôi Y Ma Thần ngươi đáng chết!

Đệ Nhị Chân Chủ cũng quát.

Băng Nhai Bảo dưới đại điện, liên tiếp phát ra những âm thanh.

Lôi Y Ma Thần đứng đó cười lạnh nhìn Băng Nhai Bảo:

- Đáng chết? Ta đáng chết? Là các ngươi đáng chết! Các ngươi tất cả Thần Nhãn Tộc đều đáng chết!

- Thần Nhãn Tộc chết tiệt!

- Khi các ngươi vì muốn đoạt được chí bảo chí cường, bảy đại Chân Chủ liên thủ vây công ta và Khổng Lạc. Thật là dữ dội. Khổng Lạc đã chết, còn ta lại phải trốn chạy…

Lôi Y Ma Thần nghiến răng.

- Ta và Khổng Lạc đích xác rất dễ bắt nạt, thực lực không đủ, không có chí bảo chí cường, đúng, là rất dễ bắt nạt…

- Thần Nhãn Tộc các ngươi thế lớn. Lướt mắt cả Vũ Trụ Hải, là thế lực duy nhất có thể sánh ngang hai Đại Thánh Địa Vũ Trụ. Ta chỉ là một tên gia hỏa, đến cả chí bảo chí cường cũng không hề có, làm sao đấu lại các ngươi? Trước mặt Thần Nhãn Tộc các ngươi, ta thế đơn lực bạc, đã thấm vào đâu?

Lôi Y lắc đầu, nở nụ cười, cười điên cuồng.

- Không ngờ chứ gì!

- Lần này chết trong tay ta!

Lôi Y Ma Thần nhìn chằm chằm vào Băng Nhai Bảo, đôi mắt tựa như bốc lửa phừng phừng.

- Không ngờ tên Lôi Y Ma Thần thế đơn lực bạc này cũng có thể làm cho Thần Nhãn Tộc các ngươi ăn quả đắng như vậy?

- Đoạn Đông Hà vì sao lại giúp ngươi!

Băng Nhai Bảo truyền ra thanh âm khàn khàn.

- Vì, ta mới là người đầu tiên tiến vào Mộ Lăng Chi Chu!

Lôi Y Ma Thần cười lạnh nói.

Một khoảng im lặng.

Đám người La Phong đều khϊếp sợ. Không phải họ là những người đầu tiên vào Mộ Lăng Chi Chu mà thật ra là Lôi Y Ma Thần? Nhưng bây giờ xem ra hẳn là như thế. Một đám cường giả mình vừa vào điện sảnh, còn Lôi Y Ma Thần đã sớm tới đây từ lâu rồi. Hơn nữa đã thành bằng hữu với Đoạn Đông Hà.

Lôi Y Ma Thần cười ha ha:

- Các ngươi nghĩ rằng, Mộ Lăng Chi Chu ở chỗ này à? Mộ Lăng Chi Chu căn bản là ở trong vùng trung tâm Thuyền Vũ Trụ. Vùng trung tâm, ngay cả Vũ Trụ Tối Cường Giả cũng không dám xông loạn. Nếu vẫn ở chỗ cũ, khi Mộ Lăng Chi Chu xuất hiện, các ngươi chẳng ai biết được. Nếu không có Vũ Trụ Tối Cường Giả ta, cuối cùng không có ai có thể nhận truyền thừa. Làm sao mà tìm được các ngươi? Do đó ta mới giao dịch với Đoạn Đông Hà.

- Nếu nói cẩn thận…

- Các ngươi đều phải cảm kích ta.

Lôi Y Ma Thần lướt mắt nhìn quanh, rồi nhìn vào La Phong.

- Đặc biệt là ngươi, nhân loại Ngân Hà, ngươi càng phải cảm kích ta.

La Phong mỉm cười.

Lôi Y Ma Thần cũng nở nụ cười:

- Ta cũng phải cảm kích ngươi. Cảm kích ngươi có thể biểu hiện tốt nhất, là người có tiềm lực cao nhất. Mà lại không bị Thần Nhãn Tộc chiếm mất vị trí thứ nhất.

Băng Nhai Bảo vô cùng yên tĩnh.

Họ đích xác không ngờ một Lôi Y Ma Thần nhỏ yếu căn bản không có sức uy hϊếp, đến cả chí bảo chí cường không hề có, lại làm cho Thần Nhãn Tộc chịu thiệt như vậy! Bình thường cho dù Ngũ Hồn Chi Chủ, Ảnh Ai Chi Chủ, Vu Lượng Chi Chủ cũng dám cứng chọi cứng với Lôi Y Ma Thần, nhiều nhất là rơi vào thế hạ phong thôi.

Nhưng lúc này họ cũng hiểu, tình huống không ổn thật rồi.

Lôi Y Ma Thần nói khẽ:

- Ta cho Thần Nhãn Tộc các ngươi có cơ hội đi vào.

- Cho các ngươi mừng rỡ như điên!

- Sau đó…

- Lúc các ngươi kích động nhất, làm cho các ngươi tuyệt vọng!

Lôi Y Ma Thần cười lạnh.

- Nếu Thần Nhãn Tộc các ngươi có ai có thể xếp hạng cao trong giải cục Tê Hoàng Cục, ta chắc sẽ rất đau đầu. Dù sao Đoạn Đông Hà tuyệt đối sẽ không cho ta gϊếŧ người có tiềm lực nhất. Nhưng Thần Nhãn Tộc các ngươi vô dụng, do đó nhất định phải toàn bộ chết hết!

- Chẳng lẽ ngươi không sợ Thần Nhãn Tộc chúng ta, có một ai có tiềm lực xếp hạng nhất à? Ngươi không phải muốn hại Thần Nhãn Tộc ta sao? Mà ngược lại giúp Thần Nhãn Tộc ta?

Đệ Nhị Chân Chủ trong Băng Nhai Bảo cười lạnh nói.

- Ha ha…

- Do ta không tin ba Thời Đại Luân Hồi, hai Đại Thánh Địa Vũ Trụ, lại để cho Thần Nhãn Tộc ngươi xếp hạng nhất.

Lôi Y Ma Thần cười khẩy.

- Thứ hai, ta đã chuẩn bị sẵn sàng. Nếu Thần Nhãn Tộc các ngươi thật đại vận, xuất hiện một cường giả tiềm lực vô hạn như vậy, ta thà chết đi cũng phải kéo hắn cùng chết!

Lôi Y Ma Thần quay đầu nhìn về phía Đoạn Đông Hà, khẽ khom người:

- Đoạn Đông Hà đại nhân, xin tha thứ cho ta bất kính.

- Ta có thể thông cảm.

Đoạn Đông Hà khẽ gật đầu.

- Đoạn Đông Hà đại nhân, thù hận của ta đã chôn tận đáy lòng từ lâu lắm rồi. Cuối cùng cũng đã nói ra.

Lôi Y Ma Thần nở nụ cười, cười rất thoải mái.

- Đoạn Đông Hà đại nhân, có thể động thủ với họ rồi.

- Được.

Đoạn Đông Hà gật đầu.

Động thủ?

Hai mươi tám cường giả Thần Nhãn Tộc nhất mạch bên trong Băng Nhai Bảo nhất thời hồi hộp.

- Lôi Y… Ngươi muốn tiêu diệt chúng ta, ta ngược lại muốn nhìn xem, một lão gia hỏa đã chết qua không biết bao nhiêu thời đại luân hồi, rốt cuộc có thể tiêu diệt được chúng ta không.

Đệ Nhị Chân Chủ gầm lên.

- Ngươi sẽ biết rất nhanh thôi.

Ánh mắt Lôi Y Ma Thần có vẻ hơi thương hại, rồi cười khẩy.

- Hơn nữa, đợi đến khi ngươi chết, chí bảo chí cường của các ngươi cũng sẽ thuộc về ta.

- Đến đây đi, đến đây đi, để ta xem, tên gia hỏa đã chết đó mạnh như thế nào!

Đệ Nhị Chân Chủ, Đệ Thất Chân Chủ đều phát ra tiếng gầm.

Ầm!

Băng Nhai Bảo đột nhiên hóa thành lưu quang, mang theo uy năng vô tận, lao thẳng về phía Lôi Y Ma Thần đập xuống.

- Định!

Đoạn Đông Hà nhìn xuống phía dưới, chỉ một ngón tay.

Rào…

Cả vách tường và mặt đất trong sảnh điện lập tức bắt đầu xuất hiện vô số hoa văn màu vàng kỳ bí. Vô số sợi tơ kim sắc giữa không trung ngưng kết, điên cuồng tràn vào Băng Nhai Bảo, như những sợi tơ tằm tầng tầng bao lấy Băng Nhai Bảo, trói chặt Băng Nhai Bảo.

- Ầm!

Băng Nhai Bảo điên cuồng giãy dụa, làm hư không chung quanh chấn động dữ dội.

Nhưng vô số sợi tơ kim quang điên cuồng bao quanh trói buộc làm Băng Nhai Bảo thật sự không thể thoát ra.

- Chỉ có thể trói buộc, không thể tiêu diệt.

Trong Băng Nhai Bảo truyền ra thanh âm.

- Chí bảo chí cường, dù sao cũng là chí bảo chí cường!

- Rõ là buồn cười.

Đoạn Đông Hà nhìn xuống phía dưới, nhè nhẹ chỉ xuống mặt đất. Mặt đất nhất thời tách ra, phân ra một cái vực sâu thẳm. Trong vực thoáng có những luồng khí tức đáng sợ tản ra ngoài. Chỉ thấy Băng Nhai Bảo bị vô số kim quang và sợi tơ trói buộc, thật sự chui vào vực sâu.

- Bí pháp lưu lại ở điện sảnh này tuy không thể tiêu diệt các ngươi, nhưng ta thiết lập truyền thừa, lưu lại những vùng nguy hiểm, chỗ đó có thể tiêu diệt các ngươi.

- Chí bảo chí cường? Buồn cười!

- Tại quê nhà ta, căn bản không có thuyết pháp chí bảo chí cường.

Đoạn Đông Hà lắc đầu cười khẩy.

Rào!

Băng Nhai Bảo điên cuồng giãy dụa. Bên trong Đệ Nhị Chân Chủ, Đệ Thất Chân Chủ gầm lên, nhưng vẫn bị vô số sợi tơ kim quang kéo rơi ầm vào vực sâu đáng sợ, sau đó soạt! Mặt đất vừa tách ra trong nháy mắt đã khép lại, tất cả đều khôi phục như cũ.

----- o O o -----