Thôn Phệ Tinh Không

Chương 1220: Hành Lang Sinh Tử

Năm Vũ Trụ Chi Chủ trong đó đều có thực lực rất mạnh, Thần Nhãn Tộc ba người một lòng, Lộc Trùng Chi Chủ có chí bảo chí cường, Lưu Cửu Chi Chủ cũng là sinh mạng thực vật nhất khó gϊếŧ.

La Phong đưa mắt nhìn Đoạn Đông Hà. Đoạn Đông Hà lúc này vẫn nhắm hai mắt lẳng lặng đứng đó, làm La Phong vốn định mở lời lại không dám hỏi nữa.

- Lại chết một tên nữa.

Đoạn Đông Hà đột nhiên lên tiếng.

- Còn ba.

La Phong run lên.

Hành lang Sinh Tử này cũng quá nguy hiểm. Dám xông vào Khu Trong Vũ Trụ Chi Chủ, đều là những nhân vật lợi hại. Cho dù là Vũ Trụ Tối Cường Giả muốn gϊếŧ họ, đều không nhanh được như vậy. Đảo mắt khoảnh khắc đã chết hai vị.

"Lộc Trùng Chi Chủ mạnh nhất, Thần Nhãn Tộc ba người một lòng, Lưu Cửu Chi Chủ cũng là Vũ Trụ Chi Chủ bậc năm, lại là sinh mạng thực vật. So với họ, ta ngược lại là yếu nhất. Bây giờ họ đã chết mất hai. Nếu ta đi vào thì sao? " La Phong nhíu mày, trong lòng bắt đầu lo lắng.

Viêm Băng Vực, cửa khoang Mộ Lăng Chi Chu.

Lệ Hải Chi Chủ, Xích Liêu Chi Chủ, Nham Cự Chi Chủ đều đứng ở cửa vào, Lệ Hải Chi Chủ, Xích Liêu Chi Chủ cho hóa thân của mình đi thông bẩm, còn Nham Cự Chi Chủ cũng an bài hóa thân đi về phía thế lực của mình thông bẩm.

- Không…

Thân thể to lớn của Nham Cự Chi Chủ chợt run lên.

- Lưu Cửu!

Nham Cự Chi Chủ đột nhiên gào lên thống thiết, thanh âm điên cuồng đầy vẻ đau đớn.

Bành!

Hắn quỳ sập xuống, đầu gối nện vào sàn nhà dày cộp ở cửa khoang Mộ Lăng Chi Chu, hai tay nện xuống mặt đất, phát ra một tiếng gầm không cam lòng. Tiếng rống hoặc là cao vυ't, hoặc là thê lương, như một tên bệnh tâm thần, làm thần thể của Nham Cự Chi Chủ cũng run rẩy.

Việc này làm Lệ Hải Chi Chủ, Xích Liêu Chi Chủ bên cạnh đều cả kinh. Hai người bọn họ nhìn về phía Nham Cự Chi Chủ như điên dại, không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

- Lưu Cửu Chi Chủ xem ra chết rồi.

- Ừm, phỏng chừng là chết rồi. Nghe nói nơi nào có Lưu Cửu Chi Chủ là có Nham Cự Chi Chủ. Nham Cự Chi Chủ thời gian vô tận, gần ba thời đại luân hồi, một mực yên lặng đi theo Lưu Cửu Chi Chủ. Xem ra cảm tình đích xác rất sâu. Lưu Cửu Chi Chủ vừa chết, Nham Cự Chi Chủ lập tức điên loạn.

Hai người đứng bên cạnh nhìn có vẻ hơi hả hê. Hai người bọn họ không thể đi nhận truyền thừa, cho dù đi nhận truyền thừa thì đã sao? Không phải cũng chết à!

- A a a a a a!

Nham Cự Chi Chủ phát ra tiếng gầm điên cuồng, tám cánh tay đều vung lên, những quyền trùng điệp đập trên mặt đất

Bành bành bành bành bành bành!

Những tiếng đánh cực mạnh, làm mặt đất thoáng rung động, nhưng mặt sàn Mộ Lăng Chi Chu vô cùng chắc chắn, đến cả Vũ Trụ Tối Cường Giả công kích cũng không thể thương tổn, chứ đừng nói nắm tay của Nham Cự Chi Chủ.

Trọng quyền điên cuồng đập xuống, tám nắm tay bắt đầu vỡ nát.

- Truyền thừa!

- Truyền thừa đáng hận, truyền thừa ghê tởm, ta gϊếŧ ngươi.

- Báo thù, báo thù, báo thù!

Nham Cự Chi Chủ gào lên đau đớn.

- Ta muốn hủy diệt truyền thừa. Ta hủy diệt nó, gϊếŧ chết mọi người nhận truyền thừa, gϊếŧ chết Đoạn Đông Hà. Đoạn Đông Hà, đều là do ngươi, là do ngươi, là do ngươi! Ta muốn cho truyền thừa của ngươi đoạn tuyệt, đoạn tuyệt, báo thù cho Lưu Cửu!

Sau đó, Nham Cự Chi Chủ xoay phắt người lao thẳng về phía phòng điều khiển Mộ Lăng Chi Chu.

- Điên loạn.

- Sinh mạng loại đá điên rồi! Hắn bắt đầu phát cuồng rồi.

Lệ Hải Chi Chủ, Xích Liêu Chi Chủ đứng một bên cười lạnh nhìn cảnh này.

Chỉ một lát sau

Thân ảnh khổng lồ của Nham Cự Chi Chủ lại trở lại.

- Cản trở, cản trở mất rồi.

Nham Cự Chi Chủ lắc lắc đầu, trong mắt đầy vẻ bi ai đau đớn.

- Ta nói rồi, sẽ luôn đi theo ngươi… Đại hạn gần tới, ngươi lại chết trước ta… Lưu Cửu…

Nham Cự Chi Chủ than thở ngồi ở góc lối vào cửa khoang, cả người ngồi đó, dựa vào vách tường, không nói một tiếng.

Lệ Hải Chi Chủ, Xích Liêu Chi Chủ cũng hơi kiêng kỵ, liên tục đi xa một chút, đi đến tới một chỗ trong đại sảnh, không dám tùy tiện đến gần Nham Cự Chi Chủ.

Ngoài miệng hầm hành lang.

La Phong lặng lẽ đứng đó, thoáng có thể cảm giác được năng lượng chấn động, đột nhiên, năng lượng chấn động đình chỉ.

- Hả?

La Phong cảm thấy căng thẳng.

Đoạn Đông Hà luôn nhắm mắt, lúc này khẽ mở mắt, nhè nhẹ gật đầu:

- Cũng may, mới chết có hai người!

Lập tức quay đầu nhìn về phía La Phong.

- Ngươi, đi vào đi.

Theo thanh âm, miệng hầm to lớn dày cộp đang đóng lại cũng ầm ầm nâng lên, lộ ra thống đạo sâu thẳm. Cuối thông đạo không có bất kỳ một thân ảnh nào. Điều này làm cho La Phong càng thêm sợ hãi. Năm người cùng hành động đã chết hai người. Mình một mình hành động sẽ là phúc hay là họa?

- Bỏ qua, hay tiến bước.

Đoạn Đông Hà liếc mắt nhìn La Phong.

La Phong đưa mắt nhìn Đoạn Đông Hà, lập tức không chút do dự bay thẳng vào.

Ầm!

Miệng hầm khổng lồ phía sau ầm ầm hạ xuống, đã đóng chặt.

"Không còn cơ hội rút lui nữa. " La Phong liếc mắt nhìn miệng hầm phía sau, sau đó ngẩng đầu nhìn vào hành lang sâu thẳm: " Ta cũng muốn xem thử hành lang Sinh Tử rốt cuộc có thứ gì làm bọn họ năm người chết mất hai."

Vèo!

Hắn hóa thành lưu quang nhanh chóng di chuyển.

Hành lang sâu thẳm, thỉnh thoảng biến hóa. Thỉnh thoảng rộng ra, bay được một lát, phía trước càng thêm u ám. Trong thông đạo u ám mông lung, với thị lực của La Phong vẫn có thể thấy rõ ràng.

- Hả?

La Phong nhíu mày, đột nhiên lơ lửng giữa không trung.

Phía trước gần đó đang nằm một thân ảnh cao lớn. Nó có thân thể cùng loại với nhân loại, trên đầu có rất nhiều lông, tựa như sư tử, cổ thô chắc, đôi mắt khẽ nhắm, bên ngoài thần thể có một tầng chiến khải màu đen. Khi La Phong xuất hiện, thân ảnh cao lớn đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt mở bừng ra.

Đôi mắt ánh lên hồng quang bí ẩn, nhìn chằm chằm vào La Phong.

- Cái ngươi phải làm, chính là sống sót dưới tay Khuê Lạc.

Một luồng thanh âm lạnh giá vang lên bên tai, La Phong lập tức nhận ra, thanh âm đó chính là thanh âm của Đoạn Đông Hà.

- Đừng tránh trong chí bảo cung điện, như vậy chỉ có thể xem như ngươi bị đào thải, phải nghênh chiến. Ngoại trừ tránh trong cung điện, bất kỳ binh khí nào khác đều có thể dùng được. Lúc trước trong năm người có hai người đã chết trong tay Khuê Lạc, hy vọng ngươi có thể sống sót.

Ầm!

Thân ảnh cao lớn đang ngồi chợt đứng bật dậy. Hắn cao trên trăm km, đôi mắt lạnh giá u lãnh, tản ra khí tức hung hãn vô tận. Thông đạo nơi này rộng ước chừng sáu ngàn km, cũng đủ để chiến đấu.

"Phải nghênh chiến? " La Phong từ từ hạ xuống, hướng mắt nhìn Khuê Lạc kỳ dị." Đoạn Đông Hà gọi nó là Khuê Lạc? Vô tận kỷ nguyên mà có thể lưu lại đến giờ, nó hẳn không phải là sinh mạng."

- Rống…!

Quái vật Khuê Lạc gầm lên một tiếng, vọt nhanh tới

Xoát!

Nó hóa thành một luồng lưu quang thẳng tắp, bay tới trước mặt La Phong.

Còn La Phong cũng cơ hồ động thân lập tức. Quái vật Khuê Lạc do Đoạn Đông Hà lưu lại đã có thể đánh chết hai vị Vũ Trụ Chi Chủ, La Phong tự nhiên không dám sơ ý. Vừa xông tới, hắn đã tiến thẳng vào trạng thái Thú Thần Chi Tâm, rít lên rồi vọt tới trước, đồng thời tay phải hóa thành năm lưỡi dao khổng lồ kim sắc, rít lên bay tới.

Như năm thanh chiến đao đồng thời bổ tới!

Phong Ma Diệt Thần Giáp tầng thứ ba - Diệt Thần!

- Bành…

Đầu của con quái vật Khuê Lạc lập tức bị bổ trúng, cả người như bao cát bị bắn ra xa, văng ra phía sau, sau đó rơi sầm xuống đất, đập xuống nền hành lang chấn động rung lên.

La Phong nhất thời kinh ngạc, nhưng vẫn tiếp tục công kích.

"Cái gì!"

"Việc này… " La Phong sửng sốt." Đây là con vật có thể đánh chết hai vị Vũ Trụ Chi Chủ sao? " Nói đùa gì vậy. Năm vị đó ai nấy đều bất phàm. Muốn gϊếŧ chết hai trong năm người, tối thiểu cũng phải có chiến lực Vũ Trụ Tối Cường Giả! Còn mình vẻn vẹn chỉ là bậc bốn, do đó vừa vào, La Phong đã lập tức tính toán rất kỹ.

Vừa vào đã dùng tới tuyệt chiêu! Hơn nữa theo lực va chạm khi giao thủ, mượn lực dùng sức lập tức lùi phắt lại! Thông qua chiêu thứ nhất để phán định kỹ năng của đối phương, từ đó có được tính toán chi tiết.

Nhưng sự thật là, trước mặt một trảo của mình…

Quái vật Khuê Lạc đã bị giày xéo.

Không hề có sức phản kháng!

Làm La Phong vừa muốn mượn lực lùi lại cũng chỉ có thể sửng sờ đứng giữa không trung.

"Gì thế? Sao thực lực của nó kém như vậy, vừa rồi tiếp ta một trảo, biểu hiện ra thực lực của nó e rằng ngay cả một Vũ Trụ Chi Chủ cũng có thể giày xéo. " La Phong thầm nghi hoặc, rồi lập tức không còn do dự, lóe lên lao về phía Khuê Lạc.

Quái vật Khuê Lạc gầm gừ đứng lên, một lần nữa gầm lên:

- Chết, chết, chết!

Bành!

Một trảo như chớp, nhanh đáng sợ, quái vật Khuê Lạc căn bản không thể chống đỡ, bị một trảo đánh thẳng lên cái cổ, làm quái vật Khuê Lạc ngã ầm xuống, nện vào mặt đất.

"Sao thế? " La Phong liên tục đạp hai chân, ẩn chứa bí pháp tối cường Liệt Kim, giày chiến hóa thành hai luồng hào quang kim sắc chói mắt, liên tiếp đạp vào ót của quái vật Khuê Lạc, làm mặt nó lại một lần nữa đập xuống mặt đất, phát ra những thanh âm rầm rầm.

- Rống…

Quái vật Khuê Lạc hai tay thô to chộp xuống mặt đất, lập tức xoay người đứng lên.

La Phong đứng giữa không xa xa, nhíu mày: " Thân thể rất mạnh, công kích không lưu lại chút vết thương nào trên thân thể nó. Nhưng, thực lực cũng quá yếu. " Mặc dù không hiểu tại sao, nhưng đối thủ đã kém như vậy, vậy cứ giày xéo một phen đi. Chỉ thấy La Phong hóa thành lưu quang trong nháy mắt tới bên cạnh quái vật Khuê Lạc.

Quái vật Khuê Lạc gầm lên, vung nắm tay, nhưng trực tiếp bị La Phong bắt lấy, ném xuống mặt sàn.

Bành! Bành! Bành! Bành! Bành! Bành!

Giày xéo liên tiếp, làm quái vật Khuê Lạc trong chốc lát nằm bò trên mặt đất, trong chốc lát đã bị đạp trên vách tường hành lang, sau đó bộ lông trên đầu bị La Phong chộp lấy, nện vào trên vách tường hành lang. Nhất thời La Phong nhanh như thiểm điện, lần lượt giày xéo quái vật Khuê Lạc.

Mặc dù đang giày xéo, nhưng La Phong vẫn thời khắc nào cũng bảo trì cảnh giác, mỗi lần đều có thể tùy thời ứng đối với việc đối phương có khả năng bộc phát.

"Thực lực của hắn đang nâng lên."

"Rõ ràng đang nâng lên."

La Phong trong lúc giày xéo, dần dần cảm thấy không ổn.

Cảm giác quái vật Khuê Lạc biểu hiện ra thực lực từ mức Vũ Trụ Tôn Giả cao cấp không ngừng nâng lên. Vũ Trụ Chi Chủ bậc hai, Vũ Trụ Chi Chủ bậc ba, Vũ Trụ Chi Chủ bậc bốn. Thực lực theo thời gian không ngừng tăng vọt, La Phong lúc đầu giày xéo rất khoái ý thoải mái, bất kỳ càng lúc càng khó khăn.

Đặc biệt là lúc này, đến khi quái vật Khuê Lạc đạt tới gần như Vũ Trụ Chi Chủ bậc năm, La Phong và quái vật Khuê Lạc cũng đã chiến đấu ngang nhau.

Song, thực lực quái vật Khuê Lạc vẫn còn tăng vọt…

"Bành! " La Phong quay cuồng bị đánh va vào hành lang, sau đó trong nháy mắt đã biến mất.

Ầm!

Quái vật Khuê Lạc một cước đáng sợ đạp thẳng vào trên vách tường.

"Đã là bậc năm rồi. " La Phong chật vật vạn phần." Tăng vọt lên nữa, không phải là cấp sáu, Vũ Trụ Tối Cường Giả rồi sao?"

----- o O o -----