Chương 11: Khách không mời mà đến
Đi tới cầu thang, cô vừa liếc mắt liền nhìn thấy toàn bộ người nhà họ Ninh đang ở trong phòng khách chờ sự xuất hiện của mình. Khi bóng dáng Hoa Ngữ Nông xuất hiện trước mắt mọi người, toàn bộ ánh nhìn đều rơi xuống trên thân cô, giờ phút này Ngữ Nông cảm thấy được làn da toàn thân càng thêm ngứa ngáy.Cố nén sự khó chịu trên thân, cô tận lực để bản thân trở nên thong dong bình tĩnh, trong lòng cô vẫn còn nhớ rõ, Ninh Quân Hạo đã từng nói qua, anh không thích người phụ nữ không phóng khoáng. Mà giờ phút này, anh đang đứng nhìn cô từ phía xa, ánh mắt vô cùng chăm chú, còn mang theo nét cười thấp thoáng nữa.
Trong lúc cô bước xuống, Ninh Quân Hạo đã kịp thời đi tới chân cầu thang, vươn tay đón nàng.
Khi bàn tay cô nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay ấm áp to lớn của anh, ánh mắt Ninh Quân Hạo lơ đãng nhìn thấy làn da mơ hồ có chút ửng đỏ bên dưới.
Dưới sự dẫn đường của Ninh Quân Hạo, hai người song song bước đến trước mặt cha mẹ đã ngồi ngay ngắn trên ghế salon trong phòng khách từ sớm, sau đó dưới sự dẫn dắt của người điều khiển chương trình, nói những lời cát tường và cảm ơn, rồi quỳ xuống, kính trà, bái lạy.
“Con ngoan, sau này con chính là một thành viên của nhà họ Ninh rồi, nhất định phải giúp đỡ Quân Hạo thật tốt, trở thành một người vợ hiền, sớm ngày giúp Ninh gia chúng ta sinh con nối dõi, biết không?” Ninh Húc Đông đặt vào tay Hoa Ngữ Nông một bao lì xì thật to, giọng điệu hiền từ nói.
“Con đã biết, cảm ơn cha.” Hoa Ngữ Nông nhu thuận tiếp nhận bao lì xì, ấm giọng đáp.
Tiếp đó, Dương Thải Phân cũng cầm trên tay hai bao lì xì, đưa cho từng người rồi nói: “Những gì cần dặn dò, cha của hai đứa cũng đều đã nói hết, mẹ sẽ không dài dòng, từ nay về sau, các con chỉ cần vợ chồng hòa thuận, chung sống yên lành là được rồi.”
“Con biết, cám ơn mẹ.” Hoa Ngữ Nông nhận lấy bao lì xì, ngoan ngoãn nói.
“Mau lên, đi gặp qua những người lớn trong nhà, hôm qua trong hôn lễ có quá nhiều người, không có chào hỏi họ tử tế được.” Dương Thải Phân nói xong, cũng đứng lên, dẫn Ninh Quân Hạo và Hoa Ngữ Nông đến chỗ mấy người lớn tuổi giới thiệu qua một lần.
Đến khi Hoa Ngữ Nông vất vả gặp mặt hết được toàn bộ cô dì chú bác trong nhà họ Ninh, cô liền cảm thấy toàn thân càng lúc càng khó chịu, không sao nhịn được nữa, cơn ngứa ngáy khiến cô chỉ muốn vươn tay ra gãi cho bớt đi mà thôi.
Đúng lúc Hoa Ngữ Nông đang muốn kiếm cớ rút lui để cởi bỏ quần áo, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một cô gái có gương mặt thanh thuần động lòng người, mặc một bộ lễ phục màu vàng nhạt, tuổi vẫn còn khá trẻ. Dung mạo cô gái nháy mắt thu hút được không ít sự chú ý của mọi người.
“Chủ tịch, phu nhân, ngại quá, tuy rằng hôm nay là yến tiệc của người trong nhà, nhưng Nhược Hồng vẫn không mời mà đến.” Cô gái trẻ tuổi hào phóng đi tới trước mặt Ninh Húc Đông và Dương Thải Phân, mỉm cười nói với bọn họ.
“Cô đây là…” Ninh Húc Đông nhìn người phụ nữ trước mắt, có chút nghi ngờ hỏi.
“Cô ấy là bạn của con, cũng chính là trưởng phòng quản lí quan hệ xã hội Trần Nhược Hồng.” Ninh Quân Hạo nhanh chóng giới thiệu với mọi người vị khách không mời mà tới này.
“Ngại quá tổng tài, tuần trước lúc nhận được chỉ thị của anh, đáng lẽ em nên lập tức quay lại, nhưng mà lúc ấy vẫn còn có một số việc chưa hoàn thành xong, còn chưa bàn giao rõ ràng nên chưa kịp quay về. Ngày hôm qua bỏ lỡ mất hôn lễ của anh và phu nhân, cho nên ngày hôm nay em mạo muội đến đây xin bồi tội, hy vọng sẽ không quấy rầy đến mọi người. Đây là thủy tinh Urugoay em đặc biệt lấy làm lễ vật mừng ngày kết hôn của hai người, chúc hai người sống đến răng long đầu bạc, trăm năm hòa hợp.” Nói xong, Trần Nhược Hồng đưa chiếc hộp trong suốt trong tay đưa đến trước mặt Ninh Quân Hạo.
“Cám ơn.” Ninh Quân Hạo nhận lấy chiếc hộp, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua sau đó tùy tiện giao cho người trợ lý bên cạnh, rồi nói: “Nếu đã đến đây rồi, dùng cơm đã rồi hãy đi.”
“Em đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.” Trần Nhược Hồng nghe vậy, vô cùng lớn mật đáp ứng.
Mà lúc này Hoa Ngữ Nông đã sắp bị cơn dị ứng giày vò đến muốn phát điên rồi, trong lúc Ninh Quân Hạo và Trần Nhược Hồng nói chuyện, cố muốn lặng lẽ rời khỏi tầm mắt của mọi người, nhưng không ngờ, vừa mới đi được vài bước đã bị Trần Nhược Hồng đứng ở phía xa gọi lại.