EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: LIÊN
- o0o-
Nhà Sesshoumaru nằm ở phía Bắc, đó là một cung điện rộng mênh mang, là quà cưới ba hắn Inutaishou tặng cho mẹ hắn là Inukimi, chẳng qua chỉ là cảnh còn người mất, mười sáu năm sau, ông ta đặt toàn bộ tâm tư của mình lên người nhân loại kia, tình cảm vợ chồng sắt son cuối cùng cũng bị tình yêu đích thực đánh vỡ.
Inukimi cũng là một người kiên cường, thống trị vương quốc đây, diện mạo Sesshoumaru rất giống mẹ mình, yêu văn màu tím và cả huyết thống tôn quý, yêu lực hoàn hảo, đây là thứ mà các bán yêu khác vĩnh viễn không bao giờ có được.
Nhờ có Armand, nên tốc độ di chuyển của mấy người bọn họ di chuyển cực nhanh, chỉ mất mấy ngày đã đến biên giới, từ nơi này nhìn ra, thứ bắt mắt nhất chính là tòa cung điện hoàng kim lộng lẫy nơi ngọn núi xa kia, chìm trong mây mù, giống như đang ở trên cung đình, tuy rằng ba quỷ hút máu thấy qua không biết bao nhiêu thứ, nhưng cũng không chịu nổi mà ngớ ra trước cảnh tượng này.
Mới đến biên giới không bao lâu, người hầu trung thành nhất, quản gia, vệ sĩ (tự phong), đầu bếp và cả bà mối (????) của Sesshoumaru đã chạy ra nghênh đón.
Thấy ngoại trừ chủ nhân mình ra còn mấy tên khách quái dị nào đó, gã treo nụ cười lễ phép lên mặt, tuy cái chuông trong lòng đã vang lên ngay sau khi thấy trong nhóm có một nữ nhân (Armand ý mà), nhưng thân là một quản gia xuất sắc, dù trời có sập cũng tuyệt không biến sắc. Jaken cảm thấy mình làm rất tốt, nếu vứt cái thứ hai đầu có thể phun lửa dài cả mét kia
Đến đây rồi, khắp nơi đều là yêu quá lớn nhỏ khác nhau, hình dạng màu sắc rất phong phú đa dạng. Sau khi nhìn thấy Sesshoumaru xuất hiện, toàn bộ các nữ yêu quái đều hưng phấn, xô đẩy mong được nhìn thấy hắn, đáng tiếc Jaken và A-Un cũng chẳng phải người vô hình, nên chỉ có thể vây xem từ xa chứ chẳng lại gần được.
"Em được hoan nghênh quá làm tôi cảm thấy áp lực gấp đôi a, nếu mấy cổ biết em đã thuộc về tôi, chắc sẽ hận tôi chết mất." Carlisle nhìn dàn fan hâm mộ rầm rỗ của Sesshoumaru, có một giọng nói vang lên trong lòng, mấy nữ yêu quái đó cũng không phải dễ xơi.
"Ngươi sợ?" Nghe xong lời này, Sesshoumaru hỏi ngược lại. Tuy thế, nhưng đôi chân luôn bước phía trước chậm lại, sóng vai cùng đi với Carlisle.
"Đương nhiên là không, nếu run sợ dễ dàng như thế, vậy tôi làm sao có tư cách ở bên em." Nhờ ơn cái áo choàng rộng rãi, Carlisle nắm chặt tay Sesshoumaru, giống như lời mình nói, tuyệt không buông ra.
Muốn nói người khổ nhất khi thấy nhiều yêu quái như vậu phải kể đến Edward, lúc trước cậu không nghe được suy nghĩ Sesshoumaru là vì yêu lực của hắn ta quá mạnh, sau khi biến thành người thường cũng vì tôn trọng nên không nghe.
Nhưng mà! Ai có thể nói cho cậu biết mấy con yêu quái lớn lớn nhỏ nhỏ này không rụt rè chút nào hết thế, cậu trước khi đến đây đã tìm hiểu qua, nghe nói Nhật Bản là một quốc gia tương đối e thẹn mà, thế e thẹn đâu, rụt rè gì gì đó nữa!
Trong lòng đám này ai cũng muốn sinh khỉ con cho Sesshoumaru, người làm sao có thể sinh khỉ hả, dù cho có là yêu quái cũng không có khả năng, Edward bất đắc dĩ gào thét trong lòng, không chỉ thế còn nỗ lực xem nhẹ mớ suy nghĩ hỗn tạp xung quanh. Nhưng mà, sao tự nhiên đồng cảm với Carlisle thế này!
Loại rầm rộ này chỉ kéo dài đến trước cửa cung điện, so với cái chợ ồn ào kia, thì xung quanh cung điện có chút quạnh quẽ, này có lẽ liên quan đến Inukimi.
Dưới sự dẫn dắt của người hầu, bọn họ vào được tẩm cung bên trong cung điện, nơi đây không khác toà lâu đài bọn họ nhìn thấy từ vác núi là bao, toàn bộ tẩm cung đều được xây dựng từ ngọc lưu li, lúc này đang hoàng hôn, màu của nước biển và cả ánh nắng hoà trộn lại, khiến cho tẩm cung càng thêm mỹ lệ, giống như đang bước chân vào thế giới trong truyện cổ tích vậy.
Nơi này là do Sesshoumaru vừa mới sắp xếp, do nhớ đến cái biệt thự sâu trong rừng của Carlisle. Quỷ hút máu dường như rất thích những nơi tràn ngập ánh sáng, có thể nhìn thấy cả thế giới, cho nên Sesshoumaru nghĩ chắc chắc bọn họ sẽ thích nơi này,
Quả nhiên, cả Edward và Armand đều thích nơi này, một người là thiếu niên mãi không lớn, một cái là thiếu nữ không tuổi phúc hắc, Edward đang chìm đắm trong cảnh đẹp vô thức bị Armand kéo đi rồi.
Edward và Armand lợi dụng cảnh quan để xác định nơi ở của mình, đối với Armand trước nay đều lúc gần lúc xa mình, Edward lúc đầu ôm thái độ bàng quan. Đến sau khi biết anh ta đến từ Volturi lại bắt đầu hoài nghi mục đích tiếp cận Cullen của anh ta, dù sao mơ ước của Volturi với Cullen luôn rất rõ ràng. . Cập nhật truyện nhanh tại ( trùmtr uyện. co m )
Nhưng dần dà về sau, có một thứ nào đó cậu không biết được nổi lên, càng quan trọng hơn là cậu không thể biết được Armand đang nghĩ gì trong đầu. Đến tận bây giờ cậu vẫn chưa tiếp nhận được sự thật rằng cái năng lực khiến cậu khốn đốn mất đi tác dụng, làm cậu lần đầu tiên có loại cảm giác sự tình vượt quá tầm tay mình.
Loại cảm giác này ngày càng rõ hơn khi bước chân đến cái thế giới xa lạ này, Armand ngày càng biểu hiện nhiều loại, thái độ ái muội hơn, trong thế giới xa lạ, cảm giác bản thân mình thật vô dụng. Tất cả chồng chất lên nhau, khiến cậu cảm thấy như mình đang đứng trên một cái ranh giới nào đó, một bước nữa thôi, là bùng nổ.
Sesshoumaru nhìn Carlisle chẳng có phản ứng gì mấy, khó hiểu hỏi: "Ngươi không thích?"
Carlisle lắc đầu, mái tóc vàng kim dưới ánh hoàng hôn như một tấm lụa loá mắt, y nhìn Sesshoumaru, sau khi đến đây, yêu lực hắn khôi phục, bây giờ hắn như hợp thành một thể với nơi đây, biến thành một bức tranh cổ chỉ có thể nhìn chứ không thể động vào.
Nghĩ như vậy, lòng y đột nhiên quặn một chút, nếu trước kia mình không gặp được Sesshoumaru, chưa từng yêu hắn, thế hiện tại mình sẽ thế nào nhỉ? Có lẽ bị hoàn cảnh ảnh hưởng, Carlisle đột nhiên đau lòng, ôm Sesshoumaru vào lòng, hai người chỉ im lặng ôm nhau như thế, cảm nhận yên tĩnh khó có được vào lúc chiều tà.
Từ ngày Sesshoumaru biến mất, bà đã cho hỏi thăm khắp nơi, thật ra bà muốn tự mình đi tìm hơn, nhưng bà trừ bỏ cái vương quốc này vẫn còn Minh Quốc cần mình, cho nên không thể rời đi. Cũng bởi vì có sự tồn tại của Minh giới, nên bà mới biết con trai mình vẫn còn sống.
Qủa nhiên, bà nhận được tin tức Sesshoumaru trở lại, trong lúc sốt ruột chạy đến cũng không chú ý đến việc ở đây còn có người khác, cho nên vậy mới đến gần Sesshoumaru, đã thấy một màn kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng.
Bé con tự hứa rằng sẽ không bao giờ cho người khác đến gần mình sau khi thành niên, cho rằng chỉ có kẻ yếu mới để lộ biểu cảm trên mặt, bây giờ cư nhiên mặt ôn nhu bị một tên lông vàng ôm vào lòng! Nếu tên lông vàng kia mạnh không nói, dù sao tên nhóc kia rất thích mấy người mạnh mẽ, nhưng vấn đề là trong người tên đàn ông kia không có chút yêu lực nào, nhất thời, Inukimi hụt hẫng vô cùng.
Cho nên, Inukimi bắt đầu rối rắm với vấn đề người ôm con trai mình, như mọi người đã thấy đấy, hoàn toàn sai trọng điểm òi, sợ con trai mình sau này sẽ hối hận, nhưng đáng tiếc rằng trước nay chưa từng có người nào có thể lay chuyển quyết định của con trai bà.
HẾT CHƯƠNG 25