Bị mẹ cho ăn bơ, Lãnh Tư Khiêm cũng không nói gì nữa lập tức đi làm mà không ăn sáng hay uống cafe như mọi ngày. Thấy vậy Tô Tuyết Nhan cũng ngừng lại, môi nở nụ cười tươi như hoa nhìn Lãnh Dương.
- Chọc con trai chúng ta thật sự rất vui.
Lanh Dương dùng ánh mắt dịu dàng tràn đầy ý cười nhìn Tô Tuyết Nhan, ngón tay hất nhẹ mũi bà, nói:
- Vẫn tinh nghịch như xưa.
Hôm nay Nhược Y Mai dậy trễ hơn mọi ngày, may một cái là vẫn chưa muộn giờ đi làm không thì thôi rồi.
- Ba mẹ ơi con đi làm đây, hai người ở nhà nếu buồn chán thì nhớ ra ngoài chơi, buổi chiều gặp hai người ở nhà. Tạm biệt.
- Dù sao cũng là làm ở công ty của nhà, con cần gì chăm chỉ như vậy chứ!
- Cần chứ ạ, nếu cứ ở nhà ăn chơi cả ngày con sợ mình sẽ bị mọc rêu mất. Mặc dù tiền lương không nhiều nhưng con vẫn thích hơn xài tiền của anh ấy.
- Được vậy con đi sớm về sớm.
———Thiên Hoàng———
Giờ này đã gần trưa rồi mà chưa thấy Nhược Y Mai đến công ty làm việc. Cô ấy vốn là một người rất đúng giờ, hơn nữa từ sáng đến giờ tim của anh lâu lâu lại nhói lên, lòng thì nóng như lửa đốt. Lãnh Tư Khiêm liền lấy điện thoại gọi về nhà.
- Alo? Lãnh gia xin nghe.
Nhu Mĩ bắt máy.
- Thiếu phu nhân đã đi làm chưa?
- Thiếu gia, Thiếu phu nhân cô ấy…
Chưa kịp nói hết câu, Tô Tuyết Nhan đã kêu Nhu Mĩ chuyển máy cho mình.
- Sao vậy?
- Y Mai cô ấy đã dậy chưa ạ? Giờ này còn chưa xuất hiện ở công ty.
Nghe vậy Tô Tuyết Nhan vô cùng ngạc nhiên.
- Con ra ngoài được khoảng một tiếng thì tiểu Mai cũng đi luôn rồi mà. Đáng lẽ phải đến công ty từ sớm chứ. Sao lại…
- Để con gọi điện cho cô ấy.
Lãnh Tư Khiêm sốt ruột gọi cả chục cuộc điện thoại nhưng đáp lại anh chỉ có tiếng trả lời tự động từ tổng đài. Lúc này hắn gấp gáp hơn bất cứ khi nào.
- Mạc Duy? Kiểm tra các camera giao thông trên đường đến công ty, Nhược Y Mai mất tích rồi.
- Vâng.
Một lúc sau, Mạc Duy gọi lại báo rằng:
- Thiếu phu nhân bị một người bịt mặt bắt đi, có vẻ đã bị ngất do thuốc mê trên quãng đường K, biển số chiếc xe là 87658 nhưng có thể là biển số giả.
- Biết rồi. Kêu Lăng Dục với Tần Giai dựa vào đó tìm kiếm đi. Điện thoại của cô ấy có định vị.
- Vâng.
Chừng 15 phút sau, họ đã tìn thấy Nhược Y Mai, tuy là điện thoại một nơi người một nơi. Thật không hổ là người bên cạnh Lãnh Tư Khiêm năng lực đúng là giỏi nhất.
- Thiếu phu nhân đang ở xưởng dệt may bỏ hoang ngoại ô thành phố Z.
- Đến đó ngay.
Hắn lấy chiếc áo khoác ngoài rồi lái xe như bay đến địa điểm cô bị bắt. Ánh mắt vì lo lắng và tức giận mà trở nên đỏ ngầu trông vô cùng đáng sợ, bộ dạng này là đang muốn gϊếŧ người a.
Ở xưởng dệt may, Y Mai cũng mơ hồ tỉnh dậy nhưng trước mắt lại là một mảng đen thui, cả tay lẫn chân đều bị trói chặt. Hoảng sợ tột độ, người run lên từng đợt mạnh mẽ.
- Chị gái bị trói vậy nhìn thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ nha. Sao? Dạo này sống tốt chứ?
Y Mai nhận ra giọng nói này đó là Nhược Ý Lan.
- Cô bắt cóc tôi?
- Đúng vậy thì sao? Dựa vào đâu lúc nào chị cũng may mắn như vậy, lúc nhỏ gia cảnh tốt, lớn lên lại lấy được người đàn ông mà tất cả phụ nữ thèm muốn, bản thân tài giỏi, xinh đẹp hơn tôi. Chị xứng có được tất cả à?
- Đố kị tôi cô sống thoải mái không? Đâu phải sinh ra đều có tất cả, tôi cũng dựa vào bản thân mình thôi. Từ khi nhận nuôi cô, ba mẹ cho tôi cái gì liền cho cô cái đó. Đôi khi còn nhiều hơn cả tôi, cô mới là người dựa vào đâu lại trả ơn họ bằng cách tàn nhẫn nhất!
Nhược Y Mai lạnh lùng thốt ra từng chữ, sự tức giận được kìm nén nhanh chóng thoát ra.
- Ha! Họ đáng bị như vậy. Còn chị thì sống cũng tốt lắm nhỉ, hôm nay tôi mang đến cho chị một món quà. Để cô ta uống viên thuốc đó đi.
Nghe vậy Y Mai nhanh chóng ngậm chặt miệng, nhưng Ý Lan cô ta làm sao lại tha cho cô dễ dàng như thế.
- Bóp mũi chị ta.
Bị bóp mũi, cô không tài nào thở nổi. Miệng theo phản ứng mở ra để lấy dưỡng khí. Bọn chúng nhân cơ hội này nhét một viên thuốc rồi đổ tiếp chút nước vào miệng cô. Nhược Y Mai bị sặc ho dồn dập.
- Chị có biết tôi cho chị uống gì không? Là xuân dược đấy, một viên tác dụng cực mạnh. Tiếp theo tặng chị vài tên đàn ông để vui vẻ. Tạm biệt, chị gái!
Rất nhanh sau đó người cô trở nên nóng ran, đặc biệt ngứa ngáy khó chịu. Bỗng nhiên bên tai có một tiếng nói trầm đυ.c, đầy du͙© vọиɠ phát lên.
- Ngoan ngoãn một chút liền có thể thoải mái nha.
Khắp người cô bị sờ soạng, Y Mai có thể cảm nhận được xung quanh cô có rất nhiều đàn ông. Cô hoảng sợ, giãy giụa không ngừng, tay chân quơ loạn xạ lại trúng vào người một tên. Hắn đau điếng quát lên rồi tát cô một cái thật mạnh.
- Con khốn! "Chát"
Một bên má đỏ ửng, nhưng cô vẫn không ngừng phản kháng.
- Buông ra, các người buông tôi ra…buông ra…
"Xoẹt" áo cô bị xé nát, cô lại càng thêm hoảng loạn.
- Làm ơn…tha cho tôi, Lãnh Tư Khiêm…cứu…cứu em…