Tên Alpha Này Ngọt Chết Được

Chương 66: 66: Con Đang Đợi Bạn Trai Con

Bởi vì câu nói kia, cả đêm Hà Liêu Tinh đều không ngủ ngon giấc, lăn qua lộn lại nghĩ đến Bùi Túc mãi.

Y ở Hạ Thành gặp phải chuyện gì? Tại sao ngữ khí nghe vào trầm lặng như vậy? Y không vui à? Tại sao?

Áp lực thi cử quá lớn sao?

Bùi Túc sẽ không gặp cái vấn đề này nhỉ...

Bất kể là thi lớn thi nhỏ, đối với y mà nói cứ như là uống nước lã.

Vậy thì nhất định đã xảy ra chuyện còn nghiêm trọng hơn thi cử, đối với Bùi Túc mà nói là chuyện lớn.

Y đều đã nói là nhớ cậu rồi, hơn nữa ngày mai lại là sinh nhật y, cậu có thể ngồi chờ chết như thế à...

Hà Liêu Tinh cuộn chăn suy nghĩ cả nửa đêm, cuối cùng thực sự ngủ không được, dậy mơ mơ màng màng đặt vé máy bay.

Đợi đến hôm sau tỉnh lại, Hà Liêu Tinh bắt đầu đối mặt với một vấn đề rất nghiêm trọng —— làm sao qua mắt Sở Yên Hà Huy.

Lúc cậu xuống lầu ăn sáng, Sở Yên và Hà Huy hai người hôm trước mới cãi nhau xong, hôm nay còn chưa làm hòa, đang ở trạng thái không phản ứng lẫn nhau.

Vé máy bay Hà Liêu Tinh đặt là một giờ chiều.

Cậu ngồi cạnh bàn ăn màu trắng, từ từ cắn bánh mì, xoắn xuýt rốt cuộc làm sao có thể bàn giao không quá đột ngột mà không làm họ nghi ngờ.

Có mấy lần, cậu lấy dũng khí, chuẩn bị kĩ càng lời muốn nói, mà lâm thời liền sợ hãi, không thể làm gì khác hơn là dựa vào đồ ăn để che giấu nội tâm hoang mang.

Sở Yên cầm ly uống sữa tươi, thấy động tác ăn cơm của Hà Liêu Tinh chậm, thuận miệng nói: "Ăn nhanh lên, hôm nay chúng ta về quê một chuyến, thăm ông bà nội."

Mùa đông đã đến, mùa đông hằng năm họ đều sẽ định kỳ về về quê một lần, thăm hỏi các cụ, biếu quà chăm sức khỏe, hỗ trợ dọn dẹp vườn nhà.

"Hôm nay con không về được." Hà Liêu Tinh cắn răng một cái, nói thẳng, "Con muốn đi Hạ Thành."

Trên bàn ăn có mấy giây yên tĩnh, Sở Yên để ly xuống, hai tay khoanh lại thả trên bàn, nghiêm túc hỏi: "Tại sao?"

Bởi vì Bùi Túc bị bệnh nặng, không, cái này không được, Bùi Túc bị bệnh có cha mẹ y ở đó, cậu đi làm gì chứ.

Bởi vì cậu muốn đi chăm Bùi Túc thi cử, thế nhưng lỡ mà họ hỏi tại sao đột ngột như vậy cậu nên làm gì...

Bởi vì cậu nhớ Bùi Túc...!Lý do này quá nhõng nhẽo đi...!Không giống anh em bình thường.

Mấy giây ngắn ngủi, dài như là cả một thế kỷ.

Hà Liêu Tinh mấy lần há mồm rồi khép lại, liên tục nhiều lần, Sở Yên nhìn mà sốt ruột cho cậu: "...!Tinh?"

Hà Liêu Tinh căng thẳng đến mức bánh bao cũng nuốt không trôi, bật thốt lên: "Bởi vì Bùi Túc."

Về phần lý do, cậu còn chưa nghĩ ra, cậu chuẩn bị bị Sở Yên đặt ra câu hỏi lại câu hỏi thậm chí cưỡng chế không cho đi.

Dù sao thật sự rất lạ, nào có ai không nói một lời bỗng nhiên đáp máy bay đến xem bạn?

Nghe thấy là bởi vì Bùi Túc, Sở Yên thoáng chốc yên lòng: "Ồ, vậy con đi đi."

Đã biết Sở Yên sẽ không đồng ý, Hà Liêu Tinh bắt đầu ăn nói linh tinh: "Con biết mẹ sẽ không đồng ý, nhưng mà con rất muốn đến đó với cậu ấy, cậu ấy phải dọn nhà, một mình lẻ loi hiu quạnh không chỗ nương tựa..."

Sở Yên buồn bực cắt ngang cậu: "Mẹ nói là, đi đi."

Hà Liêu Tinh hơi ngơ ngác mà nhìn dì, còn chưa phản ứng lại được.

Sở Yên cảm thấy khá buồn cười, dì bỏ thêm cái trứng gà cho Hà Liêu Tinh: "Mấy đứa nhỏ tuổi các con, không phải muốn nhân lúc nghỉ đi ra ngoài một chút? Bùi Túc rất tốt, con ở cùng nó, thành tích cũng đổi tốt hơn, ngẫu nhiên ra ngoài chơi với nó cũng không sao."

Chuyện này rất là vi diệu.

Hà Liêu Tinh mãi đến tận lúc dọn đồ xong, buổi chiều một giờ ngồi trên máy bay rồi, vẫn cứ cảm thấy vô cùng mơ màng.

Cậu và Bùi Túc thoạt nhìn lẽ nào bình thường như thế, giống như anh em, cho nên cậu bỗng nhiên bay đi muốn tìm y, cha mẹ cậu còn vô cùng thoải mái, cảm thấy đây là tình hữu nghị phổ thông?

Vậy tương lai nếu có một ngày, họ phát hiện thật ra cậu và Bùi Túc sớm đã bắt đầu yêu đương...

Hà Liêu Tinh cuốn chặt cái chăn nhỏ tiếp viên hàng không đưa cho cậu, không dám nghĩ sâu.

Từ Xuân Thành đến Hạ Thành, cần bay một tiếng.

Sau khi máy bay hạ xuống, Hà Liêu Tinh đón xe đi khách sạn Hoàng Gia.

.

.

Tốt xấu cũng là thành phố đã ở ba năm, quyết định sau này không trở về nữa, có rất nhiều người cần tạm biệt, còn có rất nhiều thủ tục phải xử lý.

Tần Diệc và Bùi Thanh thương lượng qua, quyết định chọn một nhà hàng khách sạn tổ chức tiệc rượu cáo biệt, mời một ít bạn bè thân đến tham gia, cuối cùng lúc lựa khách sạn, chọn khách sạn Hoàng Gia.

Tần Diệc đã đặt trước, bác là khách hàng vip của nơi này, sau khi xác nhận thân phận, giám đốc đến vì bác phục vụ.

Đại thể thương thảo xong chi tiết khuôn khổ, Tần Diệc đạp giày cao gót chuẩn bị rời đi, mà trước khi đi, bác như nhớ đến cái gì, đôi mắt đẹp lưu chuyển, như lơ đãng nói: "Tôi nghe nói kỳ thi Vật Lý trong tỉnh tổ chức ở chỗ này của các anh?"

Tần Diệc khoác áo lông chồn màu trắng, bên trong là váy len cashmere, trong tay nhấc theo ví da kiểu mới màu đen, những lọn tóc dài gợn sóng xõa bên vai, khí chất cao quý mà tao nhã, khắp toàn thân không có thứ nào ít hơn bốn chữ số.

Lúc giám đốc nói chuyện với bác không tự chủ được hạ thấp âm lượng, như là sợ làm phiền đến bác: "Đúng, chị Tần, không chỉ có kỳ thi Vật Lý, một vài kỳ thi có giá trị cũng sẽ chọn chúng tôi làm địa điểm dự thi."

Nhớ đến hôm qua tan rã trong không vui, Tần Diệc ngừng mấy giây, chợt mở miệng nói: "Có thể làm phiền mang tôi đến xem một chút không?"

Khách hàng yêu cầu, giám đốc dĩ nhiên sẽ không từ chối.

Ông ta đưa tay làm dấu mời với bác: "Chị sang phía bên này với tôi."

Kỳ thi Vật Lý cử hành ở phòng hội nghị tại tầng chín khách sạn, đi ra khỏi thang máy, đèn chùm thủy tinh sang trọng thả ra một tầng ánh sáng ấm màu vàng, trên bốn cây cột điêu khắc rồng phượng, khí thế lộng lẫy, hai bên tất cả đều là bích họa, ở cuối phần bích họa kéo dài, để hai bình hoa lớn, hoa trà không một tiếng động lộ ra mùi thơm ngát.

Giám đốc một bên dẫn đường, một bên như nói chuyện phiếm mà mở miệng hỏi: "Con của chị đang tham gia kỳ thi?"

Tần Diệc không nhanh không chậm đi theo phía sau ông ta, bước đi thong dong, nghe vậy, bác nhẹ nhàng gật đầu.

"Chẳng trách." Giám đốc không lỡ cơ hội tán dương, "Hổ phụ không sinh khuyển tử, con của chị nhất định là giỏi giang như chị."

"Tham gia kỳ thi xem như là giỏi giang?" Tần Diệc không biết nên khóc hay cười mà lắc đầu một cái, chậm rãi nói, "Còn kém xa."

Giám đốc cười nói: "Rồi sẽ đến."

Xuyên qua hành lang dài yên tĩnh, liền đến phía ngoài phòng hội nghị, cửa lớn phòng hội nghị đóng chặt, trang nghiêm nghiêm túc, ở bên ngoài bố trí ghế tựa dài, dành cho người đi cùng thí sinh nghỉ ngơi, lúc này trên ghế dài lác đác không mấy ai.

Giám đốc sau khi đưa bác đến, nói một câu chị còn có yêu cầu hãy gọi tôi, sau đó liền rời đi.

Tần Diệc không quá thích sân khấu công cộng náo nhiệt, nơi này miễn cưỡng tính là thanh tịnh, bằng vào Bùi Túc thi ở đây, bác có thể chịu được.

Bác nhìn chung quanh khu ghế dài, vừa định chọn nơi xa nhất ngồi xuống, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy cái gì, bác dừng bước lại, không tự chủ được hướng bên đó nhìn sang.

Chỉ thấy trên ghế dài màu xám sắt, ngồi một cậu trai dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, cậu mặc một chiếc áo khoác đệm bông màu cà phê nhạt, dây kéo mở ra, lộ áo len màu trắng và cổ áo sơ mi bên trong, tông màu nhẹ nhàng lại ấm áp, tựa như cảm giác mà cậu tạo cho người khác.

Trước mặt cậu có một bé gái □□ tuổi đang đứng, bé gái bĩu môi, đắc ý mà cùng cậu chơi xoắn dây.

Bọn họ đại khái không quen biết, thông thường người xa lạ đối xử với trẻ nhỏ có rất ít nhẫn nại, có thể cho một cái mỉm cười là tốt lắm rồi, miễn cho rước họa vào thân, làm con trẻ nhà người khác sứt mẻ chỗ nào va chạm chỗ nào liền bị gây phiền phức tính toán.

Thế nhưng cậu trai không như thế, mắt cậu cong cong, bên môi là hai đồng điếu, một dáng vẻ hiền lành lại cực kỳ thân thiện, tính khí tốt mà cùng chơi đùa với bé.

Bé gái lại làm nũng bên cạnh cậu, cậu đưa tay xoa tóc bé, thấp giọng dỗ bé.

Người ngồi xung quanh không nhiều, nhưng luôn có người không nhịn được hướng tầm mắt về phía hai người họ, có vài người trời sinh sẽ tỏa sáng.

Tần Diệc hơi sững sờ, đứng ở đằng kia yên tĩnh vài giây.

...! Bác biết cậu, sau khi biết đến Bùi Túc thích người này, bác liền đi tìm tất cả tư liệu liên quan đến cậu, đương nhiên cũng biết dáng dấp cậu ra sao.

Chỉ là tại sao cậu lại xuất hiện ở đây? Cậu không phải nên ở Xuân Thành à?

Tần Diệc chậm rãi đi về phía thiếu niên, mỗi một bước đi, trong đầu hiện ra đánh giá ngày hôm qua của Bùi Túc về cậu —— đáng yêu, ấm áp, tỏa sáng lấp lánh.

Không thể phủ nhận, cậu trai xác thật có sức hấp dẫn này.

Khiến người ta liên tưởng đến xuân về hoa nở, bầu trời đầy nắng, suối nước róc rách, dường như tất cả những từ ngữ đẹp đẽ ấm áp đều có thể dùng trên người cậu.

Tần Diệc âm thầm lặng lẽ ngồi xuống bên người cậu trai.

Bé gái chơi xoắn dây xong, cảm thấy mệt mỏi, dựa vào trên người cậu trai muốn ngủ, cậu cũng thật sự dễ tính, không để ý chút nào, ngược lại là người lớn nhà đứa trẻ không nhìn nổi, vừa cười với cậu vừa túm đứa trẻ về.

Tần Diệc nơi khóe mắt luôn luôn quan sát cậu, cậu trai dường như hơi uể oải, sau khi bé gái rời đi, cậu duỗi dài chân, miễn cưỡng ngáp một cái, hình như hơi buồn ngủ.

Nhưng cậu dụi dụi mắt, lại không ngủ, mà là từ bên người lấy ra một cái hộp nhỏ nhỏ xinh, đó là hộp bánh, chẳng qua chỉ to bằng hai bàn tay, bên ngoài hộp bánh viết bốn chữ lớn bay bổng, sinh nhật vui vẻ.

Cậu trai hạ mắt nhìn hộp bánh, từng chút từng chút, ý cười từ từ tràn qua khóe mắt đuôi mày, dường như nghĩ đến một chuyện cực kỳ vui.

Ánh mắt Tần Diệc lắng lại, nhận ra cái bánh kem nhỏ này là vì Bùi Túc mà chuẩn bị.

Bác hơi ngơ ngác.

Ngàn dặm xa xôi chạy tới, chực chờ ngoài phòng thi, ôm bánh kem nhỏ, lại không cảm thấy mệt chút nào, trái lại thật vui vẻ.

Nó thích Bùi Túc, thích đến mức như vậy?

Tần Diệc hồi tưởng lại ngày hôm qua Bùi Túc vì cậu, công nhiên đối mặt với Bùi Thanh, sau đấy không chút e ngại rời đi.

Bác lúc đó không thể hiểu nổi, đến cùng là hạng người gì, có thể làm cho Bùi Túc luôn luôn lý trí bình tĩnh, mất khống chế đến vậy.

Dù sao thì ba miệng ăn nhà họ ở một trình độ nào đó mà nói đều là một loại người đồng nhất, sẽ tôn trọng lẫn nhau, hiếm thấy phát sinh tranh cãi.

Mà bây giờ, ở khoảng cách gần tiếp xúc với người ta, chẳng qua chỉ là ba năm phút đồng hồ, bác thật ra dường như hơi hiểu được.

Tần Diệc nắm chặt ví trong tay, nhẹ nhàng nghiêng đầu, trước tiên lộ ra một cái mỉm cười với cậu trai: "Con cũng ở đây chờ ai à?"

Hà Liêu Tinh sửng sốt một chút, mới chú ý tới người ngồi cạnh mình, cũng trả về một nụ cười: "Vâng ạ."

Cậu muộn màng phát giác, xung quanh hình như cũng là người lớn trong nhà, cùng một độ tuổi như cậu, chỉ có một mình cậu.

Hơi không bình thường đúng không? Người khác sẽ không cả nghĩ chứ?

Lúc ở nhà Hà Liêu Tinh như chim sợ cành cong, e sợ bị cha mẹ phát hiện mối tình này, còn lung ta lung tung suy nghĩ rất nhiều phân đoạn trong phim truyền hình để dọa chính mình, thế nhưng sau khi ra ngoài thì không như vậy.

Cậu đang ở Hạ Thành, không ai biết ai, nơi này hít thở cũng tràn ngập không khí tự do.

Hà Liêu Tinh nâng bánh kem, lớn mật bổ sung: "Con đang đợi bạn trai con."

Đây là lần đầu tiên ở trước mặt người ngoài gọi Bùi Túc là bạn trai, cảm giác hơi kỳ diệu...!như là thả một tia lửa lên dây thần kinh mẫn cảm nhất.

Ba phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ba phần thẹn thùng, bốn phần ngọt ngào.

Sau khi nói xong, cậu không nhìn phản ứng của người khác, ngược lại chính mình đỏ lỗ tai trước.

Tần Diệc mặc dù là làm nghiên cứu, nhưng giai đoạn thiếu nữ cũng là quý cô thượng lưu tiêu chuẩn, không biết đã gặp qua biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái, có đủ khả năng nhìn rõ lòng người.

Nhìn thấy cậu trai chỉ là nói hai câu liền bắt đầu xấu hổ, còn giả vờ bình tĩnh, cho là không ai phát hiện, Tần Diệc không khỏi rơi vào trầm tư:...

Thôi xong rồi, bác thế mà lại cảm thấy người ta hơi đáng yêu..