Ngoài phòng khách loang lổ bóng cây, ánh trăng không thể len vào như ở bếp.
Trong bóng tối, một đôi mắt đột nhiên mở ra. Âm thanh va đập dưới bếp vang rõ bên tai.
Ánh mắt Trần Trản hơi lập loè, nghiêng người sang nhắm mắt trở lại.
【 Hệ thống: Không đi giúp sao? 】
Trần Trản: "Tôi đi chỉ kéo thêm phiền phức."
Chấp pháp giả một khi thấy cậu sẽ không nhượng bộ nữa, đến lúc đó nếu hệ thống hiện thân giúp đỡ thì sự tồn tại của nó cũng sẽ bại lộ với Ân Vinh Lan.
Mà đối với chuyện xuyên đến này, Trần Trản không muốn nói rõ toàn bộ.
Giữa lúc đất trời tĩnh lặng, bất kỳ tiếng động nào cũng được khuếch đại khôn cùng, không biết qua bao lâu, trận chiến dưới bếp rốt cuộc kết thúc.
Trần Trản cảm thấy sau lưng có người đang tiến từng bước về phía mình, biết Ân Vinh Lan đã giải quyết phiền phức xong.
Lực thân thể của chấp pháp giả cũng không mạnh, theo trình độ của đối phương, đối phó không thành vấn đề. Cậu chậm rãi ngồi dậy, mở đèn nhỏ bên cạnh.
Ân Vinh Lan dừng lại: "Đánh thức em rồi?"
Trần Trản cười cười: "Nghe tiếng gì loáng thoáng, tưởng có chuột."
Nụ cười lập tức bốc hơi ngay khi ngước đầu lên, bật người đứng dậy: "Mặt anh sao thế này?"
Xem bóng người phản chiếu trên màn hình TV, tuy mờ mờ ảo ảo nhưng vẫn thấy được đại khái dáng dấp, khổ nhục kế chính thức phá sản. Ân Vinh Lan tự biết nếu cố diễn tiếp chỉ ra làm màu, không thành yếu ớt đáng thương nổi.
"Bị chuột đá."
Sắc mặt y không hề thay đổi, nhưng giọng có hơi trầm xuống, hối hận không dứt khoát xử lý sinh vật không xác định kia. Vừa nãy đang muốn nhét sinh vật hình tròn vào tủ đông, nó đột nhiên bùng nổ sức mạnh siêu nhiên, tông thủng cửa sổ chạy mất.
Trần Trản: "Chuột biết bay?"
Ân Vinh Lan: "Đúng lúc anh đang khom lưng kiểm tra tủ."
Như thể bị thuyết phục, Trần Trản lấy hộp sơ cứu bôi thuốc, vắt thêm một cái khăn lạnh đắp cho y, ý cười trong mắt lại chẳng được bao nhiêu.
-- Còn dám đánh vào mặt! Sau này bắt được nhất định phải băm chấp pháp giả làm thịt hầm khoai tây.
Được bôi thuốc đúng lúc, hôm sau mặt Ân Vinh Lan đã hết sưng, nhưng vẫn còn sót lại ít xanh tím.
Nhân công quá chăm chỉ chưa chắc đã là việc tốt, y xuất phát rất sớm, nhưng thời điểm đến công ty vẫn chạm mặt không ít người chuẩn bị lên nhà ăn ăn sáng tại thang máy.
Nhân viên đang nói cười với đồng nghiệp, thấy Ân Vinh Lan mà ngạc nhiên đến há hốc mồm.
Người khác còn có thể giả thong manh, nhưng thân là trợ lý tổng giám đốc, nếu không nói lời nào lại có vẻ chột dạ, cấp dưới dốc sức nở nụ cười: "Mặt ngài..."
"Taxi thắng gấp, bất cẩn đập trúng khung xe."
Cấp dưới vô cùng chính trực: "Quá vô trách nhiệm, phải khiếu nại mới được."
Nhanh chóng có giọng phụ hoạ: "Lúc trước em đi taxi cũng bị thế, nhưng vì không thắt dây an toàn nên tài xế không chịu bồi thường."
"Giờ cao điểm buổi sáng thường phải thắng gấp lắm."
...
"Đinh."
Âm thanh thang máy đến, mọi người lại nghe như tiếng chuông cứu mạng.
Chờ người vào kha khá, số nhân viên còn lại tự động lùi về sau một bước, chờ cửa thang máy đóng lại, mới không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
"Đứng tim."
"May thang máy tới rồi, không thì tôi không cũng biết phải chém gì tiếp."
"Vết bầm trên mặt tổng giám đốc... là do bạo lực gia đình à?"
"Tự tin lên, bỏ trợ từ nghi vấn ra đi."
Tất cả mọi người đều đến tầng ăn uống, bao gồm Ân Vinh Lan.
Cấp dưới gắng gượng ngồi cạnh sếp, dè dặt hỏi: "Ngài muốn dời cuộc hẹn trưa nay đến cuối tuần không?"
Đem cái mặt này đi đàm phán, thật sự rất mất mặt.
"Có thể giả yếu thế." Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: "Mặt tôi không lành lặn, đối phương có thể sẽ cho rằng tôi yếu đuối dễ lừa."
"... Thế ạ?"
.
Vì ôm cây đợi thỏ, mấy ngày nay Trần Trản rất ít khi ra ngoài.
Nhưng bất kể chấp pháp giả hay An Lãnh, không một người chủ động tới gây sự, đến cả con chó ngoài sân cũng yên tĩnh khác thường.
Trên một số phương diện, Trần Trản có phương châm rất thống nhất với Ân Vinh Lan, đều muốn giả yếu nhử mồi. Thế nhưng dù cậu tung ra tin tức gì, vẫn không chút biến động.
【 Hệ thống: Có lẽ bọn họ tạm thời chùn bước rồi. 】
Trần Trản cau mày, như thể không ngờ chấp pháp giả nghe uy danh hiển hách thế, mà gan chỉ bằng thỏ đế.
"Không sao." Ánh mắt cậu trầm xuống.
Chấp pháp giả khó tìm, nhưng tìm một người sống lại không khó.
An Lãnh trăm phương nghìn kế muốn mình làm kẻ chết thay, món nợ này chẳng thể dễ dàng xí xoá được.
"Tôi sẽ nghĩ biện pháp đối phó An Lãnh, mi phụ trách lo chấp pháp giả."
【 Hệ thống: Em á? 】
Trần Trản: "Muốn tạo phản thì phải biết mưu lược, đây chính là một cơ hội thử sức."
Lòng tự mãn của hệ thống bị khơi mào, lập tức tuyên bố sẽ móc sạch não chấp pháp giả.
Mục đích đạt được, Trần Trản cổ vũ qua loa vài câu, trên thực tế cậu chỉ muốn có thêm thời gian viết lách.
"Ảnh hậu" đã trễ tiến độ, nếu cứ tiếp tục chậm chạp như thế, không biết đến tháng năm nào mới tung ra nổi bộ thứ ba.
Bận rộn không ngớt, thoắt cái đã vào tháng năm.
Hệ thống rốt cuộc phát hiện không đúng: 【 Không phải kí chủ đối phó An Lãnh sao, tại sao chỉ có mình em loay hoay? 】
Trần Trản: "Nếu ra tay đồng loạt, sẽ dễ át đi danh tiếng của mi."
Hệ thống tin lời đường mật của cậu.
Tiếng ve say giấc suốt mùa đông đã bừng tỉnh.
Thời tiết dần dần nóng lên, Trần Trản bung dù ngồi ngoài sân sáng tác, bị tiếng ồn làm đau cả đầu.
Điện thoại rung đã lâu, suýt bị nghe lầm thành tiếng ve, lướt thấy là số lạ, cậu chần chờ một chút mới bấm nhận.
"Xin hỏi có phải là cậu Trần Trản không?"
Ngỏ lời là một giọng nữ trầm, trong đó còn pha chút ngượng ngập. Như thể người đầu kia khá miễn cưỡng, nhưng vẫn không thể không gọi cho cậu.
"Tôi là trưởng phòng đào tạo của trường Trung học Số 42 ở thành phố Thiên Hải, họ Dương."
Trần Trản sửng sốt một chút, theo bản năng nghiêm túc lên: "Chào cô."
"Chuyện là thế này," Giọng đầu dây bên kia hơi ngại ngùng: "Một tháng nữa là thi đại học, nhà trường muốn mời cậu đến diễn thuyết."
Trung học Số 42 là trường cũ của nguyên thân, Trần Trản thẳng thắn nói: "Thành tích của em không có gì nổi trội, sợ rằng không truyền thụ được kinh nghiệm gì cho các em học sinh."
"Chủ yếu giao lưu kinh nghiệm trong việc sáng tác thôi." Đối phương thấy cậu không thẳng thừng từ chối, giọng thoải mái hơn rất nhiều: "Đề mẫu của thành phố kỳ này còn có nhắc tới "Sám Hối Lục" nữa đấy."
Nhà trường đương nhiên không kỳ vọng Trần Trản có thể chia sẻ phương pháp học tập gì, sở dĩ mời cậu là vì còn có thể tạo ra ảnh hưởng trên nhiều mặt khác.
Một là giúp học sinh thả lỏng đôi chút sau tuần thi thử; hai là muốn gián tiếp truyền đạt, thi cử cũng không phải là con đường duy nhất dẫn đến thành công, chỉ cần có năng khiếu thì sáng tác văn học, thi đấu e-sport, hay bán hàng online cũng đều có thể trở thành đại lộ. Tuyệt đối đừng tự trách mình vì thi cử không thuận lợi.
Ngoài ra chính Trần Trản cũng là một ví dụ biết sửa đổi bản thân, nếu có thể làm những học sinh lầm lỡ quay đầu lấy lại niềm tin vào cuộc sống, thì càng là chuyện tốt.
Trưởng phòng đào tạo nói rất chân thành, Trần Trản suy tư một chút rồi đồng ý: "Khi nào bắt đầu?"
"Chiều thứ sáu."
Trần Trản: "Dạ."
Tranh thủ thời gian viết một bài diễn thuyết, thứ sáu cất công về trường sớm.
Cổng có bảo vệ, Trần Trản gọi điện cho trưởng phòng đào tạo, bà đích thân ra dẫn cậu vào.
Lúc này đang giữa giờ nghỉ trưa, trong sân trường đầy học sinh tụm năm tụm ba, có một khoảnh khắc, Trần Trản bỗng không dám đối diện với bọn họ. Thời học sinh của cậu không tính tốt đẹp, mà bây giờ nhìn lại, trong lòng không khỏi trào dâng bùi ngùi.
Có đứa nhóc thấy cậu liền vội vàng châu đầu bàn tán với bạn mình, cũng có tốp tốp đứng xa xa nói cười gì đó.
Vì trưởng phòng đào tạo đang bên cạnh, chẳng mấy ai chủ động đến bắt chuyện.
"Thanh xuân thật đẹp." Trần Trản cảm thán một câu.
Vẻ mặt nghiêm khắc của trưởng phòng đào tạo cũng hiện lên một nụ cười: "Vẻ đẹp này chỉ những ai rời khỏi mái trường mới biết."
Trần Trản được dẫn tới giảng đường, trên cao còn treo một tấm băng rôn: Nhiệt liệt chào mừng cựu học sinh Trần Trản về thăm trường.
Chỉ mới nhìn thoáng qua, Trần Trản đã không nhịn được mà đỏ mặt, mà khi thấy ba chữ "cựu học sinh" lại có cảm giác rất thân thương.
Hôm nay đến nghe đều là học sinh cấp ba, có tụ với bạn cùng lớp cũng có đem theo bài tập, Trần Trản ngồi ở vị trí tương tự bục giảng, nhìn học sinh phía dưới rồi nở một nụ cười từ tận đáy lòng.
Bài diễn thuyết không dài, cũng từng trải qua thời học sinh, cậu biết thứ này chỉ khơi lên được xúc động nhất thời, khi bước ra khỏi đây sẽ lại về thói cũ.
Vì cố ý rút ngắn thời gian ở khâu này, phân đoạn giao lưu nhanh chóng đến.
Trần Trản chọn học sinh nữ giơ tay trước nhất.
Cô bé rất xinh, giọng thánh thót, cầm một bài thi trên tay: "Đề thi mẫu tuần trước có trích dẫn một đoạn văn của anh trong "Sám Hối Lục", đặt vấn đề là "Công tử nhà giàu đứng dưới tán ngô đồng, lúc này gió tuyết ngợp trời, đối diện là cao ốc chót vót. Ánh mắt công tử dừng trên dãy đèn nê ông hồi lâu, rồi mới chuyển sang thân ảnh nữ thần trên bảng quảng cáo bên cạnh quảng trường."
(1) Anh/chị hãy cho biết đoạn văn trên thể hiện tâm tư, tình cảm gì của tác giả?
(2) Vì sao công tử nhà giàu nhìn đèn nê ông trước rồi mới nhìn bảng quảng cáo?"
Nụ cười Trần Trản hơi sượng lại.
Tâm tư tình cảm gì?
Cậu chỉ dùng Lâm Trì Ngang để nhồi cho đủ chữ.
Khi trò chuyện với trưởng phòng đào tạo trên đường đến đây, biết bài thi còn chưa chấm xong, một khi trả lời không khớp với đán án chuẩn, chẳng phải sẽ thành trò cười sao?
Đắn đo mãi, âm thanh rất ngập ngừng: "Cảm xúc lúc đó đã quên rồi, nhưng anh có thể trả lời vấn đề thứ hai, ánh đèn nê ông tạo thành sự ấm áp giả tạo giữa cơn gió tuyết, nhưng ý chí của anh ta vô cùng kiên cường, bất kể đối mặt bao nhiêu gian nan trắc trở, nhất định vẫn luôn sóng vai với người mình yêu thương."
Cô bé nửa tin nửa ngờ ngồi xuống, có vết xe đổ, khi Trần Trản trả lời câu hỏi thứ hai, cậu chọn một cậu học sinh tóc tai phá cách, trông không giống loại thích học tập.
Học sinh thứ hai đứng dậy: "Cá nhân em thích bộ "Nam thần" hơn."
Dưới khán đài đồng loạt ồ lên.
Trần Trản thì lại thở phào một hơi, bây giờ thà trả lời câu hỏi đời tư còn hơn phân tích văn học.
""Khi anh nhìn tôi, trong con ngươi chẳng những đong đầy bóng hình tôi, mà còn bao lấy nội thất phía sau... Đến khoảnh khắc này tôi mới hiểu được, trong mắt anh, tôi chính gia đình trọn vẹn."
Em luôn cảm thấy câu này rất tình, muốn biết tác giả làm sao có thể nghĩ ra lời hay đến thế?"
Mí mắt Trần Trản giật lên, nội thất phía sau chính là giường... Lúc đó cậu đang định hỏi Ân Vinh Lan, có phải y muốn ngủ với mình không?!
"Tình cảm nồng nàn, ý thơ tự tới." Cười gượng mà văn vẻ.
"Bên đây, bên đây..." Một cậu học sinh cao to giơ tay rất nhiệt tình.
Trần Trản đã chết trong lòng nhiều chút, gật đầu mời: "Em muốn hỏi gì?"
"Em cũng là fan trung thành của "Nam thần" đó! Em thuộc nằm lòng rất nhiều câu kinh điển... Như là "Đêm dài lộng gió, tôi đắm mình giữa màn đêm thăm thẳm tịch liêu", câu này đúng là đầy chất thơ luôn anh!"
Trần Trản thầm than, thuộc đến nằm lòng... Vậy cứ để nó nằm đấy đi, đọc ra làm chi?
"Xin hỏi diễn biến tâm trạng của anh khi viết "Sám Hối Lục" là như thế nào?"
"Dùng ngôi thứ nhất có những ưu điểm gì?"
"..."
Từng vấn đề ùn ùn kéo đến, buổi giao lưu quay cuồng trong mơ hồ mà kế thúc.
Theo lễ nghĩa, Trần Trản và trưởng phòng đào tạo đi trước, học sinh mới lần lượt ra sau.
Lại được hít thở không khí trong lành, Trần Trản nhắm mắt thật lâu, khi bắt tay ngón tay run nhè nhẹ: "Em có thể quyên tiền cho nhà trường, có thể cấp học bổng, có thể chủ động tuyên truyền cho trường ta..."
Chỉ cần đừng diễn thuyết nữa, muốn gì cũng được hết.
---
Lời tác giả:
Vương Thành: Có video quay lại, anh lên hot search rồi!
Trần Trản: ...
Lời Không Cánh:
Nhớ vụ lila lila lila của bác Thanh Thảo ghê,
"Sướиɠ thì viết, thế thôi!" =)))