Cụm từ sát thủ tình yêu nghe nghiến răng nghiến lợi, như thể vang vọng trong tai.
Trần Trản liếc nhìn y một cái, chỉnh nhỏ âm lượng.
Ân Vinh Lan sờ sờ thành ly: "Bây giờ uống được rồi."
Trần Trản bưng lên nhấp một ngụm, hơi chần chờ hỏi: "Anh xem chương mới chưa?"
Ân Vinh Lan gật đầu.
Xác định không có vẻ gì khác thường, Trần Trản mới khẽ buông lỏng tâm tình.
Ân Vinh Lan như thể biết cậu nghĩ gì, nhàn nhạt nói: "Chúng ta đã là người yêu, anh không so đo với quá khứ của em."
Lời vừa ra làm bầu không khí dịu hẳn, Trần Trản thả lỏng gắp cải xanh đưa vào miệng: "Không sợ mai này gặp lại nhau giữa biển người nhân gian, thành tình cũ không rủ cũng tới à?"
Mắt Ân Vinh Lan không chớp lấy một cái: "Tối qua anh cho người điều tra suốt đêm, vừa báo đã tìm được tên móc túi đó. Đối phương còn từng xâm nhập gia cư bất hợp pháp và gây thương tích cho người khác, đang trong danh sách truy nã."
Trần Trản đặt đũa xuống, nhìn y đăm đăm.
Ân Vinh Lan: "Bây giờ đã bị còng đầu về đồn, bóc lịch ít nhất mười năm."
"... Làm sao tìm được?"
Ân Vinh Lan: "Có thưởng lớn tự động có người xông pha."
Lời này rất thực tế, chỉ cần có đủ tiền, ắt có người nguyện ý lên núi đao xuống biển lửa.
Trần Trản nuốt nước bọt: "Bảo sao anh không lo lắng chút nào." Dừng một chút lại nói: "Có tin tức gì mới về vụ phóng hoả không?"
Ân Vinh Lan lắc đầu, tìm một tên trộm không khó, cứ tiếp tục hành nghề thì sớm muộn cũng sẽ lòi đuôi, nhưng muốn tìm người đứng sau sai bảo lại không dễ dàng.
Trần Trản cười cười: "Xem ra chỉ có thể chờ tin của cảnh sát bên này."
Thấy cậu ăn uống xong xuôi, Ân Vinh Lan mới đứng dậy vào phòng làm việc lấy ra một chiếc USB, kết nối máy tính mở video, người trong màn ảnh dường như biết hướng nào có camera, chỉ để lộ một bóng lưng.
Trần Trản: "Đây là..."
"Camera an ninh ở nhà ăn," Ân Vinh Lan: "Hôm đó em đi không lâu thì gã này tới."
Trần Trản nhíu mày lại: "Ông chủ cũng chịu giao ra thứ này cho anh, dùng mỹ nam kế à?"
Ân Vinh Lan: "Là một chi nhánh của công ty con."
"..."
Trước sức mạnh của giai cấp tư sản, Trần Trản chỉ lặng lẽ xem kỹ, không thu được gì mới hỏi: "Xung quanh còn camera nào khác không?"
Ân Vinh Lan lắc đầu: "Tra hết từng cái cũng không thực tế."
Trần Trản nghĩ nghĩ: "Cũng đúng."
Bỏ tiền mua hàng loạt, người có tính cảnh giác cao không chừng còn nghĩ y có mưu đồ bất chính, trực tiếp báo cảnh sát.
Sau khi ăn xong, Ân Vinh Lan thuận tay thắp nén nhang cho một pho tượng đồng, chuẩn bị ra ngoài.
Trần Trản bình thường đều không nhìn không hỏi, hôm nay rốt cuộc không nhịn được: "Vì sao hôm qua vái Phật, hôm nay vái Quan Âm?"
Ân Vinh Lan bình tĩnh nói: "Xem ai linh hơn."
Nguồn gốc tượng đồng cũng rất thú vị, năm ngoái quyên góp cho chùa không ít tiền hương khói, trụ trì chủ động tặng một pho tượng Phật phù hộ bình an. Sau đó y lại ra ngoài mua về thêm một tượng.
Trần Trản: "Mê tín là không tốt."
Ân Vinh Lan: "Thành tâm sẽ linh."
Trần Trản nghiền ngẫm từ này một chút, đặt câu nghi vấn: "Anh có chắc là thành tâm không?"
Nghe ra lời nói có thâm ý, Ân Vinh Lan mặc quần áo phẳng phiu nhìn cậu.
Trần Trản: "Một tuần trước, em đổi tượng thành Quan Âm Cầu Tự, mà đến giờ anh vẫn chưa phát hiện."
Ngây ra vài giây, Ân Vinh Lan mới nhìn kỹ lại, tượng Phật vẫn trang nghiêm như trước, nhưng trước tượng Quan Âm chẳng biết lúc nào có thêm một hình hài nho nhỏ.
Trần Trản phân tích hành vi bằng lập luận vô cùng chặt chẽ: "Điều này chứng tỏ anh chẳng thành tâm chút nào, mỗi ngày còn không buồn nhìn rõ Bồ Tát; vả lại đúng là Người cũng không thể giúp anh thực hiện nguyện vọng."
Nói rồi ánh mắt quét về vùng bụng rắn chắc, tiến lên đưa tay sờ sờ, cơ bụng tám múi vẫn nguyên vẹn.
"..."
Ân Vinh Lan giật giật mi mắt, tức là cả tuần nay mình vái nhầm Quan Âm Cầu Tự?
Trần Trản mỉm cười phất tay một cái: "Sắp đến giờ làm rồi, công việc suôn sẻ."
Ân Vinh Lan nhìn cậu thật sâu, một hồi sau mới bật cười lắc đầu: "Trong tủ lạnh có bánh ngọt."
Trần Trản nhẹ nhàng vỗ vỗ múi bụng cách lớp quần áo: "Để bảo vệ vóc dáng của anh, em sẽ hi sinh xử lý hết."
Ân Vinh Lan nắm lấy bàn tay nghịch ngợm, nghiêm túc nói: "Nếu còn vậy nữa, hôm nay anh sẽ xin nghỉ làm."
Trần Trản thấy đủ thì thôi, giơ tay đầu hàng.
Khi y đi rồi, Trần Trản xem video thêm một lần nữa, bỗng nhiên bấm dừng một chỗ, ánh mắt hơi rục rịch: "Thuận tay trái?"
Từ khi theo Vương Thành tiếp xúc với giới thời trang, hiểu biết về hàng hiệu hơn trước rất nhiều, áo khoác đối phương mặc rõ ràng là hàng đắt tiền, trông còn khá quen mắt.
Trần Trản lên mạng tra tìm toàn bộ mẫu mới của những thương hiệu nổi tiếng, cuối cùng cũng thấy kiểu dáng tương tự.
Giá 6888 (~23tr), đã bán 502 cái, đáng tiếc chẳng được mấy người để lại feedback.
Cậu tài giỏi đến đâu cũng không thể hack vào hệ thống của nhãn hiệu để tra tin người mua, Ân Vinh Lan càng khỏi phải nói, không bàn tới có làm được hay không, đã thấy trái pháp luật trước.
Nhưng Trần Trản cũng không quá tiếc nuối, biết được tay thuận và gu ăm mặc của đối phương cũng xem như đã có thu hoạch.
Dọn dẹp mặt bàn chuẩn bị viết truyện, Vương Thành đột nhiên gọi đến: "Một vai nam phụ thứ năm, hoặc khách mời một kỳ game show, anh chọn đi."
Trần Trản không tính là diễn viên, không có tác phẩm nổi bật, mà số lần lên thảm đỏ nửa năm qua khá nhiều, may nhờ tiếng tăm vẫn không giảm, không thì rất dễ bị người khác lên án.
Vương Thành biểu đạt ý tưởng rất rõ ràng, khoảng thời gian tới sẽ tạm thời không để cậu tham gia các buổi sự kiện, nhưng tần suất xuất hiện vẫn phải duy trì.
Trần Trản cân nhắc một chút: "Quay phim ở đâu?"
Vương Thành: "Cách đây hai thành phố, không xa lắm."
Trần Trản: "Tôi đi game show."
Vương Thành trêu chọc: "Không nỡ xa người ấy?"
Trần Trản không phủ nhận.
Vương Thành sợ Ân Vinh Lan có ở đó, không dám đùa nhiều: "Khi nào rảnh, tôi đưa kịch bản cho anh."
Trần Trản: "Không phải quay game show thôi sao?"
Vương Thành: "Game show cũng không thể muốn gì làm nấy."
Trần Trản suy tư: "Cả ngày hôm nay tôi đều trống lịch."
Vương Thành do dự một chút, hỏi: "Anh ấy ấy nhà anh... có đó không?"
Trần Trản: "Ở công ty."
Vương Thành: "Tôi qua ngay."
Trên phương diện năng suất, người duy nhất có thể sánh ngang Trần Trản là Vương Thành, cách nhau hai quận, nhưng mới một tiếng gã đã đến nơi.
Vào cửa nhìn xung quanh, hơi chút thất thần.
Lúc đến đây lần trước, biệt thự làm người thấy lạnh như băng, mà bây giờ đã mọc thêm không ít chậu hoa tươi tắn.
Trần Trản gảy gảy hoa lá, mặt đầy thương cảm: "Tôi rất có duyên với chúng nó, không chừng đây chính là bọn trầu bà chết trong biển lửa đầu thai."
Vương Thành cười gượng, khom lưng đổi giày, lúc ngẩng đầu bỗng giật mình: "Trong nhà sao có Quan Âm Cầu Tự?"
Trần Trản sắc mặt bất biến: "Ân Vinh Lan thờ."
Vất vã hao hết sức lực mới có thể tiếp thu hiện thực mà vẫn giữ được nụ cười trên môi, Vương Thành ngồi xuống tìm cách gợi chuyện giấu đi lúng túng: "Chó ngoài sân sủa lớn quá, may mà biệt thự có cách âm."
Trần Trản: "Trước đây nó không ồn như thế."
Vương Thành: "Nó bệnh à?"
Trần Trản lắc đầu: "Đã đi khám, rất khoẻ mạnh." Mở tủ, quay đầu lại hỏi: "Trà hay cà phê?"
"Cà phê."
Pha cho gã một gói cà phê hoà tan, Trần Trản ngồi một bên: "Có thể là do nhìn thấy thứ gì lượn lờ."
"Khụ khụ!"
Vương Thành sặc đỏ mặt, lấy khăn giấy lau vết bẩn đầy miệng.
Trần Trản bắt chéo hai chân, thong thả ung dung như trước: "Không phải người ta hay nói chó có thể thấy ma sao?"
Lúc này nụ cười của Vương Thành đã hoàn toàn tắt lịm, cảm giác như có một luồng khí lạnh ùa lên.
Thấy vẻ mặt của gã, Trần Trản xin lỗi một tiếng: "Tôi không nên nói đến mấy thứ này."
Vương Thành cười khổ xua tay.
Trần Trản nghiêm túc nói: "Nhưng tư tưởng mê tín độc hại của anh phải được triệt tiêu."
Qua một cơn sóng gió trong lòng, Vương Thành cầm ly vẫn hơi lẩy bẩy, tự hỏi rốt cuộc Ân Vinh Lan thích người này ở điểm nào... Chẳng lẽ vì đối phương tin tưởng khoa học?
"Kịch bản." Trần Trản lặp lại hai lần, gã mới lấy lại tinh thần, đưa một tập giấy bìa trắng: "Đây là chương trình cụ thể."
Quét mắt đại khái, là một show tìm hiểu về cuộc sống đời thường của các ngôi sao.
"Bùi Ân Thu cũng tham gia, làm khách mời cố định." Vương Thành nói: "Số tiếp theo sẽ lấy danh nghĩa bạn bè mời anh."
Trần Trản nhíu mày: "Anh ta trước đây không nhận game show."
Vương Thành không mấy bất ngờ: "Hiển nhiên đã hưởng được mùi ngon của danh vọng. Muốn bay cao phải lấy đà, thời gian lặng thầm khi trước có thể làm cơ sở vững chắc cho anh ta bùng nổ."
Trần Trản ngẫm nghĩ, cảm thấy có thể hợp tác với người quen cũng không tồi.
Vương Thành đắn đo mãi, vẫn không nhịn được mà dặn: "Chỉ quay chung thôi, anh đừng gây chuyện."
Trần Trản khép kịch bản lại: "Anh hiểu lầm tôi rồi."
Khước từ nghe lời bào chữa suông, Vương Thành đứng lên, chắp tay trước ngực vái mấy cái: "Nhớ bàn với Bùi Ân Thu trước, xem muốn thể hiện hình tượng thế nào với khán giả."
Nói xong là đi ngay, ngang qua sân thấy con chó còn đang sủa ầm, quấn chặt quần áo bước lật đật.
Trần Trản rửa sạch ly, đổ thức ăn chó đem ra sân.
Chó ta cúi đầu ngửi ngửi, mới ăn một miếng đã đẩy ra, ghét bỏ quay đi sủa tiếp.
Trần Trản phỏng đoán nguyên nhân: "Không thích ăn?"
Chó không thể trả lời, nghĩ thấy đi mua cũng không mất bao nhiêu thời gian, quyết định ra siêu thị một chuyến rồi về viết truyện sau.
Ra đường vào giờ hành chính rất thông thuận, siêu thị vắng khách, có thể thoải mái dạo loanh quanh.
Trần Trản cũng không biết con chó kia thích vị gì, lấy bừa vài bao thức ăn nhãn hiệu khác nhau, đang định lượn sang khu thực phẩm tươi sống, đột nhiên nghe có người gọi tên cậu, giọng hơi hơi ngập ngừng.
Quay đầu lại thấy hai nữ sinh, mắt đầy vui sướиɠ nhìn cậu, hô khẽ quá may mắn.
"Khương Dĩnh bên kia kìa anh." Một cô bé hưng phấn nói.
Khương Dĩnh?
Trần Trản nhìn theo hướng cô bé chỉ, người bên kia nghe tiếng cũng trông lại.
Ánh mắt ba người hội tụ giữa không trung, sắc mặt Trần Trản hơi phức tạp... Hay thật, thế này mà cũng gặp được.
Ý nghĩ tương tự cũng hiện lên trong đầu Lâm Trì Ngang, anh và Khương Dĩnh chỉ là đột nhiên nổi hứng muốn dạo siêu thị, nào ngờ còn tình cờ gặp được người không muốn thấy nhất.
Ánh mắt chếch đi, mặt mày nghiêm túc, cân nhắc có cần giả vờ không thấy hay không.
Khương Dĩnh nhẹ giọng hỏi: "Anh chột dạ cái gì?"
Lâm Trì Ngang: "Sợ kích hoạt thuật triệu hồi."
Theo kinh nghiệm xương máu, phàm cứ gặp Trần Trản hai lần, nhất định sẽ kích hoạt một tình tiết đáng sợ nào đó.
Khoé mắt lướt qua hai cô bé đang phấn khởi, tiện đường liếc về hôn thê đang ôm tay mình, Lâm Trì Ngang do dự giữa bước lên và lùi lại.
Niệm tình mặt mũi, rốt cuộc anh vẫn tiến tới một bước: "Lâu rồi không gặp."
Trần Trản vốn muốn lủi đi, thấy người đi tới không khỏi than thở: "Tôi đã cho anh cơ hội thoát thân."
Cách đây không lâu đã chạm mặt ở tiệc đóng máy, bây giờ gặp lại lần nữa, khá là chắc kèo rằng sắp có biến.
---
Lời tác giả:
Lâm Trì Ngang: Năm gì mà đen đủi.
Ân Vinh Lan: Cung phụng Bồ Tát nhiều chút.
Lâm Trì Ngang: Có hiệu quả?
Ân Vinh Lan: Không biết, tượng tôi thờ đã bị đổi trắng thay đen.
Một đêm nọ, Trần Trản nói mớ: Em muốn viết một bộ truyện, công sinh con,
rồi dùng hệ thống đưa đôi ta vào trong đó...
Ân Vinh Lan: Mau dừng lại!
Lời Không Cánh:
Bụng TÁM múi!!??? ƠAƠ