Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An

Chương 105: Dụ bắt Lý tứ lang

Mặc dù đã khai chiến với binh của Triệu Vương nhưng ở thành Trường An thì nên sống thế nào người ta vẫn sống thế đấy.

Liễu đã nhú mầm, cỏ cũng xanh biếc, các loài chim ríu ra ríu rít, một mùa xuân nữa đã lại đến. Các quý nhân tổ chức đủ loại yến tiệc mừng xuân, sênh tiêu đàn sáo, mỹ nhân ca múa; dân chúng bình thường thì hái rau dại trộn nhân bánh gói hoành thánh, ăn đĩa xuân; các tiến sĩ tân khoa cưỡi ngựa ngắm Trường An; các cô nương mặc áo xuân trên đường vừa liếc mắt, lang quân trẻ tuổi đối diện đã không dời nổi mắt…

Thế này là còn chưa tới Tết Thượng Tị đâu, tới Tết Thượng Tị còn náo nhiệt hơn nữa kìa.

Cấm quân cũng không cấm được cái này, cuộc sống như vậy, phong tục như vậy mà. Thực ra thì cấm quân, võ hầu và phường đinh đều đã mệt mỏi cả rồi, lỡ như phạm nhân đã chạy thoát lâu rồi thì sao?

Trong một ngôi nhà ở phường Thăng Bình, mấy người nô bộc cản trước cửa viện, chắp tay cầu khẩn: “Tứ lang, ngươi vẫn nên ít ra ngoài thì hơn. Mặc dù bây giờ bên ngoài kiểm tra không nghiêm, nhưng trên đường vẫn còn dán cáo thị vẽ hình ngươi.”

Lý Vực đưa tay chỉ lên mặt mình: “Ta như thế này rồi mà vẫn còn nhìn ra được sao?”

Đám nô bộc nhìn thư sinh ốm yếu với khuôn mặt vàng vọt, hàng mày chữ bát và chòm râu loàm ngoàm trước mặt mình, đưa mắt nhìn nhau vẻ khó xử, tứ lang luôn rất coi trọng dung mạo của mình, bây giờ đã “tự bôi nhọ” như thế này cũng chả dễ dàng gì, nhưng…

Người cầm đầu trong số đó nói: “Tứ lang, Nhậm giáo úy đi nghe ngóng tin tức đã sắp về rồi, ngươi chờ hắn một lúc rồi lại đi được không?”

Lý Vực lại càng không vui: “Nhậm Phụng hắn mà cũng xứng để ta chờ sao?”

Nhậm Phụng nằm vùng ở thành Trường An đã nhiều năm, miệng lưỡi trơn tru, nhưng Lý Vực cũng không phải kẻ ngu si, có thể nhìn ra được hắn là người của Kiều Hợi. Cái kiểu miệng lưỡi trơn tru lại qua quýt như hắn còn khiến người ta ghét hơn cả kiểu bảo thủ như Kiều Hợi.

Trước lúc mưu sát hoàng đế, Kiều Hợi bày ra bộ dạng trung thần, trịnh trọng dập đầu tạ tội, cầu xin Lý Vực tránh tạm đi, nói gì mà tứ lang thân phận tôn quý, nếu có gì sơ suất thì hắn muôn lần chết cũng không thể chuộc tội, mặc dù Lý Vực cảm thấy Kiều lão tẩu quá mức cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng, chịu để cho Nhậm Phụng đưa tới nơi khác ẩn náu một thời gian.

Về sau mưu sát thất bại thật, Lý Vực không phải không ngạc nhiên, cũng thật sự hơi cảm tạ Kiều Hợi, may mà lão giã này khôn khéo cẩn thận…

Nhưng bây giờ bị nhốt trong cái nhà nhỏ này cả ngày không thấy ánh mặt trời, mà quan trọng hơn là chẳng biết cuộc sống như thế này sẽ phải kéo dài tới ngày nào, Lý Vực thực sự thấy sốt ruột. Nhậm Phụng nói hiện giờ đã bắt đầu đánh nhau rồi, nhớ tới áo mũ hoàng đế đã làm xong ở nhà, không biết a gia có thể đăng cơ không? Để ổn định lòng dân, có thể nào hắn sẽ lập tam lang làm thái tử? Hoặc thậm chí là thả nhị lang ra? Trước kia hắn cũng rất thương nhị lang…

Lý Vực kiên quyết muốn ra ngoài, đám nô bộc không ngăn lại được.

Sợ khiến người ta chú ý, hắn chỉ dẫn theo hai hộ vệ bên cạnh, đều là người mang từ phủ Triệu Vương tới, võ công cao cường, ít nói, coi hắn như mạng. Trên đường đi, ban đầu Lý Vực còn hơi run sợ, nhưng lúc ra tới cửa phường, tên phường đinh cũng chỉ liếc nhìn bọn họ qua loa rồi thôi, trên đường còn gặp mấy vị cấm quân cũng không xảy ra việc gì, thế là dũng khí của hắn liền tăng lên.

Lý Vực cũng không phải lần đầu ra ngoài, hắn biết, muốn tìm hiểu tin tức thì có hai nơi để tới, một là quán rượu quán cơm, hai là Tần lâu Sở quán. Rượu vào rồi, có mỹ nhân trong ngực, cái gì cũng nói ra miệng được. Nghĩ tới quán rượu thì nhớ ngay tới Thẩm Ký, Lý Vực nhếch môi, đi thẳng tới phường Bình Khang.

Vào phường Bình Khang, tiếng đàn sáo văng vẳng bên tai, mỹ nhân thướt tha trước mắt, Lý Vực nhẹ nhõm hẳn, đây mới là cuộc sống của con người.

Tìm một viện không mấy nổi bật nhưng khá thoải mái lịch sự, Lý Vực đi vào, ngồi ở trong góc, gọi đồ uống và bánh ngọt, nghe một kỹ nữ gảy tỳ bà hát khúc.

“… Một nhánh hồng tươi, móc đọng sương; mây mưa Vu giúp uổng sầu thương…*” Khúc đang hát là Thanh bình điệu của Lý Bạch.

* Bản dịch của Trần Trọng San.

Ngưng giữa đoạn, có người nói: “Có cái gì mới mẻ không hả? Cả ngày nghe mãi cái này phát ngán rồi.”

Kỹ nữ nhẹ nhàng cúi chào: “Các tiến sĩ tân khoa đỗ đạt, khoảng này các năm trước là nhiều từ khúc nhất, nhưng từ khúc năm nay lại… hơi hùng tráng, sợ là không thích hợp cho các lang quân nghe trong lúc uống rượu.”

Bởi vì trận chiến với Triệu Vương, cũng có thể là vì không ít sĩ tử từng gặp sự kiện mưu sát ở quán rượu Thẩm Ký và “tiệc lòng son” sau đó, cho nên thơ từ của các tiến sĩ tân khoa năm nay bớt đi chút hương diễm lại thêm chút hùng hồn bi tráng. Thơ từ như vậy thực sự không thích hợp để hát vào lúc này, hơn nữa người có thể hát cho hay chỉ là số ít.

Kỹ nữ cười nói: “Nhi đây thì cũng có một khúc từ mới, nghe nói là của một danh kỹ nào đó ở phương bắc viết cùng một lang quân thế gia.”

Đám khách nhân cười nói: “Công tử mỹ nhân, cái này hay! Hát cái này đi!”

Kỹ nữ lại khách khí, nói là còn chưa luyện kĩ, mong các lang quân chớ chê cười.

“Không cười, không cười, cứ hát thoải mái! Vân nương dù chỉ hừ hừ thôi thì cũng hay rồi.” Một vị khách trêu đùa.

Kỹ nữ cười, khẽ mắng người kia một tiếng, chỉnh dây đàn, bắt đầu hát.

“Tà dương ngô đồng lá rụng, quân lên đường đi xa…”

Trong lòng Lý Vực chấn động.

“… Tiệc đêm bến Hàm Dương, đêm xuân say giấc muộn. Cánh tay còn vết son hồng, lòng nhớ thương chàng khôn nguôi…”

Đây rõ ràng là cảnh lúc trước khi mình và Phượng nương ly biệt! Phượng nương tên Phượng, cho nên viện của nàng gọi là viện Bích Đồng*, hắn rời khỏi Bắc Đô giữa lúc lá ngô đồng rơi, ý thu nồng đậm. Lúc chia tay với Phượng nương nàng đã dặn chớ trầm mê ở Trường An mà quên mất cố nhân.

* Phượng đồng là tên một loài cây với những bông hoa màu đỏ nhạt, trông giống như con chim phượng hoàng nằm trên cây, được xem như một điềm lành.

Lý Vực căng thẳng trong lòng, có lẽ đây chỉ là do hắn nghĩ nhiều, dù sao ý thu và ngô đồng cũng thường được đưa vào thơ ca, nữ tử thương nhớ cố nhân cũng là chuyện thường tình, nhưng như thế này có phải là quá trùng hợp rồi không? Một danh kỹ ở phương bắc…

Nếu là cố ý hát cho hắn nghe thì người đứng phía sau là ai? Đương nhiên không phải là Phượng nương, có thể nào là người trong nhà tới đón hắn không? Người nhà hiểu rất rõ tính hắn, ở nơi thế này, hát khúc hát ướŧ áŧ thế này là khó khiến người ta nghi ngờ nhất, lời ca lại đầy lòng mong mỏi chờ người về.

Nhưng có thể đây là cái bẫy do cấm quân bày ra thì sao? Nhưng sao bọn họ biết là hắn sẽ tới nơi này? Lại còn biết Phượng nương và viện Bích Đồng?

Lý Vực suy đi ngẫm lại những khả năng này, trái tim đập thình thịch, muốn đánh cuộc một phen nhưng lại sợ thua.

Mấy người khách khác thì nghe khúc xong rồi lại gọi người đưa rượu và đồ nhắm lên, mỗi người ôm một nương tử chúc rượu, bắt đầu ăn uống.

“Phương bắc đã bắt đầu chiến tranh rồi, không biết sau này có còn được yên ổn vui vẻ ăn uống thế này nữa không.”

“Xì… Lo thừa.”

Người trước lo lắng: “Nghe nói binh mã Bắc Đô mạnh lắm.”

“Mạnh thì thế nào chứ? Ngươi không nghe nói Triệu Vương bị bệnh sao? Bọn họ ám sát muốn gϊếŧ thánh thượng là vì cái gì chứ, chẳng phải chính là vì cái ghế kia sao? Triệu Vương đã già thế rồi, bây giờ bệnh một cái…”

“Sao ta không nghe ai nói Triệu Vương bị bệnh?”

“Ngươi chỉ mải mê với Như phu nhân* mới nạp của ngươi, sao biết được chứ?”

* Như phu nhân chỉ tiểu thϊếp, xem chú thích chương 39.

Xung quanh vang lên tiếng cười ầm vang.

Lý Vực nghĩ ngợi một chút, không yên tâm, dẫn hai tên nô bộc đổi sang một viện khác, quả nhiên lại nghe được khúc hát mới của “danh kỹ phương bắc”, cũng lần nữa xác nhận tin phụ thân bị bệnh.

Lý Vực thật sự không chờ nổi nữa, gọi người hát khúc kia tới gian riêng chậm rãi hát cho hắn nghe.

“Không biết khúc hát này là ai dạy cho cô nương? Rất giống đang hát chuyện về một người bằng hữu của ta.”

“Bài từ này là do hai vị lang quân dạy cho nô, bảo là nữ lang nhà họ rất nhớ nhung vị lang quân này, nên đã cho người tới kinh tìm kiếm.” Kỹ nữ cười đáp.

Kỹ nữ hiểu rõ, cái gọi là “bằng hữu” hơn phân nửa chính là bản thân vị lang quân này. Nhìn con ma bệnh trước mặt, trong lòng kỹ nữ vô cùng thất vọng, còn tưởng là một lang quân tuấn tú khôi ngô cơ chứ. Thật là thơ từ của đám văn nhân hát thì hay thế thôi chứ không thể tin được.

Lý Vực nhíu mày, nhìn nàng ta: “Bọn họ có nói là bọn họ đang ở đâu không?”

“Nói là ở đạo quán Thanh Vân trong phường Trường Hưng.”

Lý Vực gật đầu, cười, bảo nô bộc cho người kỹ nữ này chút bạc rồi chắp tay đi ra.

Kỹ nữ ước chừng số bạc, nhớ lại nụ cười vừa rồi của hắn và cả dáng người lẫn dáng đi, tính ra thì cũng có nét phong lưu. Ở nơi này đã quen thấy nhiều người lạ chuyện lạ, kỹ nữ chỉ bĩu môi, cho tiền vào trong hầu bao rồi lại đi hát khúc tiếp.

Lúc Lý Vực quay trở lại chỗ ở thì Nhậm Phụng đang sốt ruột đến phát cáu. Thấy hắn đã về thì rốt cuộc cũng yên lòng, đang định khuyên thì lại nghe Lý Vực hỏi: “Tại sao ngươi không nói cho ta biết phụ thân ta bị bệnh?”

Nhậm Phụng cười lấy lòng: “Tin tức này còn chưa chứng thực, nói cho tứ lang cũng chỉ có thể lo lắng suông.”

Lý Vực nhìn bản mặt không thành thật kia, đột nhiên suy đoán, có thể nào hắn ta là người của tam lang không? Chỉ cần ta còn ở lại đây… Lại lập tức khuyên mình nên buông nỗi lo ngại này, Kiều lão tẩu là người một lòng vì a gia, tam lang và Kiều Hợi… không thể nào.

Lý Vực dịu lại, nói với Nhậm Phụng về chuyện hôm nay.

Nhậm Phụng nhíu mày, vậy tại sao bọn họ không liên lạc với hắn? Mà nghĩ cũng phải, những nơi thuộc về phủ Triệu Vương trước kia đều đã bị cấm quân lật tung lên cả, chỗ này là nhà riêng của hắn. Cấm quân không tìm được mấy người bọn hắn thì người của phủ Triệu Vương cũng không tìm được.

Nhậm Phụng nghe xong lời Lý Vực nói thì cũng giống hắn, vừa động lòng lại vừa ngờ vực.

Ngẫm nghĩ một lúc, Nhậm Phụng nói với Lý Vực: “Tứ lang chớ vội, để ta tự tới đạo quán này thám thính một chút rồi quyết định sau.”

Lý Vực cười tán thưởng: “Vậy phải làm phiền Nhậm giáo úy rồi.”

Nhậm Phụng cười trừ, được vị lang quân đẹp mặt này khen thật chẳng dễ dàng gì.

Ngày hôm sau, Nhậm Phụng đích thân tới dò thám đạo quán Thanh Vân này.

Nhậm Phụng đi cả buổi mới về.

“Thế nào rồi?” Lý Vực vội vàng hỏi. Thấy rõ sắc mặt Nhậm Phụng, trong lòng Lý Vực nặng trĩu.

“Quả nhiên là cái bẫy, trong đó có cấm quân cải trang canh chừng, may mà ta nhanh nhạy mới thoát được.”

Lý Vực nhíu mày nhìn hắn.

“Lang quân yên tâm, ta lòng vòng khắp nơi, lại tới Đông Thị dạo một vòng nữa mới về đây. Cũng không có người đi theo.”

Lý Vực yên lòng, vừa thất vọng vừa ngờ vực, sao cấm quân lại biết chuyện của mình được?

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đao kiếm. Toàn bộ người bên trong hốt hoảng, còn chưa kịp nghĩ cách xử lý thì cửa sổ và cửa ra vào đã cùng lúc bị phá ra, một đám cấm quân xông vào.

Đám người Nhậm Phụng còn muốn che cho Lý Vực tìm đường ra, nhưng Lý Vực đã nhìn thấy cung thủ trên tường bên ngoài qua ô cửa sổ bị phá thủng.

Lý Vực khoát khoát tay, thôi vậy…

Tần Tường đi tới, mỉm cười nói: “Tứ lang, theo nô tiến cung được chứ?”

Giải Lý Vực đi rồi, Tần Tường thở phào, lần này đúng là nhờ kế sách của Lâm thiếu doãn phủ Kinh Triệu rất tốt, nhưng cũng phải nhờ cấm quân không làm lỡ việc vào thời khắc mấu chốt, chuyện như theo dõi một người suốt một buổi, vừa không để mất dấu vừa không để hắn nhìn ra thì ngoài cấm quân ra chẳng còn ai khác có khả năng này.

Lâm Yến cũng cảm thấy như vậy. Lúc hắn nói chuyện với Thẩm Thiều Quang về việc làm sao để lợi dụng tin tức dò xét được ở Bắc Đô trước kia cùng với suy đoán của Thẩm Thiều Quang về “vùng an toàn” để bố trí mồi nhử ở phường Bình Khang, làm sao để “đánh rắn động cỏ” ở đạo quán kia cùng với quá trình đuổi bắt của cấm quân đã khen ngợi: “Tài theo dõi của cấm quân quả thật rất khá, Kinh Triệu không thể nào sánh được.” Trông có vẻ hâm mộ.

Thẩm Thiều Quang múc cho hắn một bát canh trứng nấu rau chân vịt, như cười như không: “Kinh Triệu cũng có cái tốt của mình. Ví dụ như là khúc hát kia, có thể lừa được Lý Vực hẳn là rất cảm động nhỉ?”

Lâm Yến cong môi lên.

Thẩm Thiều Quang tỏ vẻ ngồi chờ hắn giải thích.

Lâm Yến liếʍ môi dưới, đọc cho nàng nghe.

Sắc mặt Thẩm Thiều Quang càng lúc càng không ổn, có thể viết ra mấy thứ ướŧ áŧ thế này…

Thấy dáng vẻ mím môi khẽ lườm của nàng, Lâm Yến cảm thấy thật là quá đáng yêu.

“Lâm thiếu doãn…”

Lâm Yến vươn tay lên vuốt tóc nàng, khẽ cười: “Từ trước tới giờ nàng còn chưa từng ghen tuông với ta đâu, cái cảm giác này thật là tốt…”

Thẩm Thiều Quang nghiêng đầu đi tránh tay hắn, lại vẫn chưa thỏa, nhéo tay hắn một cái.

Lâm Yến lại càng cười to hơn: “Đâu phải do ta viết, ta làm gì có thời gian mà viết cái này? Là do Tiền lục sự ở phủ Kinh Triệu viết.” Vị kia thật sự khá là… phong lưu.

Sắc mặt Thẩm Thiều Quang khá hơn một chút, giọng cảnh cáo: “Chàng phải nhớ cho kĩ, thành thân với ta rồi thì tiểu thϊếp tỳ nữ, ca cơ vũ nữ gì đó đều không được có cả. Dù cho ra ngoài dự tiệc thì cũng phải đàng hoàng một chút, nếu không…”

Thẩm Thiều Quang còn đang nghĩ xem nên nói lời nào cho tàn nhẫn một chút thì Lâm Yến đã mỉm cười nói: “Trước khi gặp nàng chưa từng có ai lọt vào mắt ta; gặp nàng rồi trong mắt ta không có ai khác nữa.”

Lâm Yến rất trịnh trọng: “A Tề, sẽ không có “nếu không” đâu.”

Thẩm Thiều Quang nhịn không được híp mắt cười, lại múc thêm cho hắn một muôi canh: “Món rau chân vịt này rất ngon, lang quân uống thêm một chút.”

Hàng mày Lâm Yến giật giật.

Thẩm Thiều Quang nhìn hắn vẻ nghi ngờ: “Có phải là chàng kén ăn không? Ta cứ cảm thấy hình như chàng có thành kiến với rau chân vịt.”