Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 354: Tình yêu sét đánh quỷ dị

Tiêu Hằng căn bản không thèm để mắt đến Doãn Tuyết Mạt, cô ta vừa tỉnh dậy thì anh đã đứng lên, ngay sau đó xoay người bỏ đi, cũng chẳng biết là đi đâu.

Cố Hề Hề không nói gì, đối với vị thủ tịch trợ lý khó tính này thì cô chẳng dám căn vặn hay ra lệnh.

Doãn Tuyết Mạt ngây ngốc nhìn theo bóng dáng Tiêu Hằng cho đến khi khuất hẳn. Ngày hôm qua khi cô ta đến đại trạch của Doãn gia thì Tiêu Hằng không xuất hiện, nên vốn dĩ cô ta chưa từng gặp qua Tiêu Hằng.

Hiện tại sau khi gặp.. ha hả.. cả linh hồn nhỏ bé đã muốn bay bổng đi mất.

Doãn Tuyết Mạt đã ở Na Uy nhiều năm, đã quen mắt với thân hình cao lớn của người phương Tây, mà vóc dáng của Tiêu Hằng có khung xương cao lớn không thua kém người Âu châu, lại cường tráng vững chải, đúng vào loại hình mà cô ta ưa thích.

Tuy Tiêu Hằng thô bạo ném Doãn Tuyết Mạt vào hồ bơi khiến cô ta thiếu chút nữa chết đuối, nhưng vẫn không ngăn được.. tiếng sét ái tình của cô đối với Tiêu Hằng.

Lúc này Tưởng Huy Âm đã phục hồi tinh thần, lồm cồm ngồi dậy, khắp người ướt nhẹp nhìn rất chật vật.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Tiểu Vương đã nhận ra tình huống hiện tại, cô vội vàng bước đến chắn trước mặt Cố Hề Hề, gương mặt đằng đằng sát khí: "Hai người lại muốn làm gì đây? Tưởng đại tiểu thư, Doãn Tuyết Mạt tiểu thư, các người năm lần bảy lượt gây chuyện với thiếu phu nhân, không lẽ nghĩ rằng tổng giám đốc không biết hay sao?"

Doãn Tuyết Mạt đột nhiên bò lên từ dưới đất, thình lình nắm chặt cổ tay của Cố Hề Hề, vội vàng truy vấn: "Người đàn ông vừa rồi.. anh ấy là ai?"

Cố Hề Hề nhíu mày, tầm mắt dừng lại trên cổ tay của mình.

Tiểu Vương lập tức đẩy Doãn Tuyết Mạt ra, ánh mắt cảnh giác dè chừng: "Tránh xa thiếu phu nhân ra!"

Doãn Tuyết Mạt không quan tâm Tiểu Vương, cô ta tiếp tục vặn hỏi Cố Hề Hề: "Anh ấy là ai? Sao lại ở đây? Cô với anh ấy có quan hệ gì? Cố Hề Hề, cô đã lấy chồng mà còn đi quyến rũ đàn ông!"

Cố Hề Hề thật sự cạn lời, không thể hiểu não của Doãn Tuyết Mạt chứa gì bên trong? Tự nhiên khi không lại vu cho cô tội đi quyến rũ đàn ông?

Tiểu Vương cau mày, nói: "Cô hỏi về anh họ của tôi để làm gì?"

Ánh mắt Doãn Tuyết Mạt sáng lên, quay lại nhìn Tiểu Vương: "Anh ấy là anh họ của cô? Thật sao?"

"Đầu óc cô có bình thường không vậy?" Tiểu Vương nổi giận, quay lại nói với Cố Hề Hề: "Thiếu phu nhân, chúng ta đi thôi!"

Tiểu Vương chẳng muốn bơi lội gì nữa, cô liền kéo Cố Hề Hề muốn rời khỏi đây.

Doãn Tuyết Mạt mặc kệ bản thân mình trông chật vật cỡ nào, cô ta không do dự mà bước đến ngăn cản Cố Hề Hề và Tiểu Vương, vội vàng hỏi: "Vậy anh ấy đã kết hôn hay chưa?"

Cố Hề Hề vô ngữ, cô cảm thấy thần kinh Doãn Tuyết Mạt thật sự có vấn đề!

Tiểu Vương cảnh giác nhìn Doãn Tuyết Mạt: "Nếu cô còn dám cản đường, đừng trách tôi không khách khí!"

Đáy mắt Doãn Tuyết Mạt loé lên, cô ta vốn dĩ không coi Tiểu Vương ra gì, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ đến sau này phải nhờ vả Tiểu Vương để làm quen người đàn ông kia, hiện tại không thể mích lòng đối phương được.

Doãn Tuyết Mạt ngượng ngùng buông tay để cho Cố Hề Hề và Tiểu Vương rời khỏi. Ánh mắt Tưởng Huy Âm tức khắc nhìn lướt qua Doãn Tuyết Mạt với vẻ khinh thường rõ rệt.

Doãn Tuyết Mạt này thật đúng là chay mặn gì đều dùng được nha! Một kẻ như vậy mà cũng hứng thú sao?

Tưởng Huy Âm coi khinh tất cả đàn ông trên đời, bởi trong mắt cô ta thì không ai bằng Tưởng Dật Hải, kể cả Doãn Tư Thần còn kém xa!

Nhìn theo bóng dáng Cố Hề Hề và Tiểu Vương rời đi mà Tưởng Huy Âm cắn răng nói: "Đáng tiếc, thiếu chút nữa là thành công rồi!"

Doãn Tuyết Mạt vẫn chìm đắm mơ tưởng về bóng dáng khôi vĩ của Tiêu Hằng, căn bản là không quan tâm Tưởng Huy Âm đang nói gì.

Tưởng Huy Âm khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người bỏ đi.

Ra đến dãy hành lang, Tiểu Vương thấp giọng nói: "Thiếu phu nhân, chuyện này nên nói lại với tổng giám đốc một tiếng."

Cố Hề Hề bình tĩnh trả lời: "Trở về rồi nói sau, nơi này là chỗ của Thượng gia."

Tiểu Vương đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng thay đổi quần áo rồi cùng Cố Hề Hề rời khỏi, đi dạo biệt thự thật thú vị nhưng quá nguy hiểm, dù sao ở nơi đại sảnh đông người vẫn an toàn hơn nhiều.

* * *

Trong một căn phòng khác ở biệt thự, Doãn Tư Thần cuối cùng đã tỏ rõ thái độ với người của Thượng gia: "Tôi hiển nhiên là muốn giúp Thượng gia phát triển, Thượng gia có thể kiếm tiền, tôi cũng vậy, cớ sao lại không thể thực hiện?"

Thượng lão gia tử khẽ nhíu mày: "Tư Thần, cậu đây là có ý tứ gì?"

Doãn Tư Thần nở nụ cười ngạo nghễ: "Lão gia tử, ý tứ như lời tôi đã nói!"

Nhìn Doãn Tư Thần khôn khéo lấy nhu khắc cương, Thượng lão gia tử trừng mắt tức giận. Dù sao Doãn Tư Thần vẫn không phải cháu trai của ông, dĩ nhiên ông không thể chỉ trích anh điều gì.

Thượng lão gia tử quay đầu nhìn cháu đích tôn của mình: "Thượng Kha, con muốn nói gì?"

"Ông nội, Thượng gia chúng ta tuy là danh gia vọng tộc trăm năm, nhưng chúng ta luôn dậm chân tại chỗ không thể phát triển vượt bậc, câu nói phú bất quá tam đại (*) không phải là tự nhiên mà có! Con thân là người thừa kế của Thượng gia, tuyệt đối sẽ không để sản nghiệp trăm năm của gia tộc lại lụn bại ở thế hệ của mình. Ông nội, xin ông tin tưởng con, con nhất định sẽ dẫn dắt Thượng gia đi theo một con đường riêng biệt và an định!" Thượng Kha trầm giọng lại, tiếp tục nói: "Ông nội, không phải ông đã từng nói với con, chỉ cần con có thể khiến tập đoàn Ody phát triển vượt trội, tăng doanh thu không ngừng thì số cổ phần kia sẽ thuộc về con sao? Hiện tại con đã làm được rồi, ông nội khi nào mới thực hiện lời hứa đó?"

(*) "Phú bất quá tam đại" (giàu không quá ba đời) tựa như một "lời nguyền" mà rất nhiều gia tộc giàu có không vượt qua.

Sắc mặt Thượng lão gia tử âm trầm: "Con đây là muốn đoạt quyền? Trong tay đã có 20% cổ phần mà còn chưa thỏa mãn sao?"

Nét mặt Thượng Kha không hề dao động, bình tĩnh nói: "Ông nội đã nói quá lời, con là cháu đích tôn của người, là người thừa kế của Thượng gia, đây sao có thể gọi là đoạt quyền? Con vốn dĩ là người sẽ cầm quyền tiếp nối các trưởng bối! Ông nội người nói xem có đúng không?"

Thượng lão gia tử quả nhiên im lặng, vẻ mặt càng thêm khó coi.

Doãn Tư Thần lúc này nhẹ nhàng mở miệng: "Liên quan đến việc mở rộng vốn đầu tư cho các hạng mục về đường sắt cao tốc, đột nhiên tôi cảm thấy nên tính toán lại một chút! Tuy Thượng gia có đội ngũ kỹ sư tài giỏi và phòng nghiên cứu tân tiến, nhưng một khoản đầu tư đến cả ngàn tỷ thế này thì tuyệt đối không thể qua loa được!"

"Tư Thần, cả cậu cũng muốn đoạt quyền?" Rốt cuộc thì Thượng lão gia tử không thể kiên nhẫn được nữa: "Cậu muốn dùng hạng mục đường sắt cao tốc để uy hϊếp ta?"

Doãn Tư Thần cất tiếng cười sảng khoái: "Thượng gia gia, người đã suy nghĩ quá nhiều! Khi đầu tư vào hạng mục này, tôi đã nói từ đầu là sau này sẽ căn cứ vào tình hình thực tế mà xem xét tăng giảm nguồn vốn. Phần này có đề rõ trong hợp đồng, Thượng gia gia không phải đã quên chứ?"

Ánh mắt Thượng lão gia tử liền trầm xuống, bầu không khí trong phòng nháy mắt tĩnh lặng.

Thượng Kha hướng về Doãn Tư Thần, khẽ gật đầu kèm theo cái nhìn cảm kích. Nếu không nhờ Doãn Tư Thần phối hợp ăn ý, dùng hạng mục đường sắt cao tốc để gây áp lực với Thượng lão gia tử thì việc đoạt quyền sẽ không thể thuận lợi đến vậy. truyện tiên hiệp hay

Mấy ngày nay Doãn Tư Thần chính là chờ cơ hội này!

Sản nghiệp của Thượng gia tại Malaysia đang đầu tư vào một công trình đường sắt cao tốc, vốn đầu tư bổ sung trong quá trình xây dựng cực kỳ lớn, vốn dĩ con số một ngàn tỷ chỉ là ở giai đoạn đầu, khi mở rộng thì đòi hỏi một khoản đầu tư liên tục không ngừng.

Giải pháp của Thượng gia là hợp tác với Doãn Tư Thần!

Bởi vì chỉ có tập đoàn Doãn thị mới có thể dễ dàng chi ra số tiền khổng lồ này! Hạng mục đang ở giai đoạn chạy nước rút nên Thượng gia căn bản không có thời gian tìm nhà đầu tư khác, chưa nói dù có tìm được cũng phải ngồi lại bàn thảo việc phân chia lợi nhuận, đến khi xong việc thì hạng mục sẽ bị trễ nãi!

Nói cách khác, Thượng gia lão tử là đang bị Doãn Tư Thần và Thượng Kha liên thủ đưa ông vào thế bí, tiến thoái lưỡng nan!

Một khi cổ phần trong tay đã chuyển nhượng thì nhất định không thể lấy lại! Nhưng thân là chủ nhân của Thượng gia thì ông phải nghĩ cho đại cuộc!

Thượng lão gia tử nhìn Doãn Tư Thần, lại nhìn Thượng Kha, rốt cuộc thở dài một tiếng, nói: "Doãn gia có một người thừa kế như cậu, đúng là phúc của Doãn gia! Ta quả thật đã già rồi, giang sơn này kỳ thật là của thế hệ người trẻ tuổi. Được được, các cậu đã thắng!"

Thượng Kha nghe vậy, đáy mắt tức khắc tràn ngập vui mừng!

Thượng lão gia tử tiếp tục nói: "Được, ta đồng ý chuyển nhượng cổ phần, nhưng người thụ hưởng chính là gia chủ đời tiếp theo, là ba của Thượng Kha. Về điểm này thì hai người không ai có ý kiến gì chứ?"

"Sao lại có thể ý kiến gì?" Doãn Tư Thần cười thoải mái: "Thượng gia gia quả nhiên là người hiểu đạo lý và biết tận hưởng cuộc sống. Từ giờ thì mọi gánh nặng ngàn cân đều đã giao cho con cháu chống đỡ! Thượng gia gia nếu muốn chu du khắp nơi thì cứ nói một tiếng, tôi sẽ đáp ứng người."

Thượng lão gia tử hừ lạnh một tiếng: "Hừ, tên tiểu tử này.."

Ông không nói gì nữa, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Doãn Tư Thần lười biếng ngồi dựa lưng vào ghế sofa, mặc dù luôn nở nụ cười hào sảng nhưng khí thế cường hãn lại khiến người xung quanh cảm nhận khí chất đế vương cao ngạo.

"Thượng gia gia, hợp tác vui vẻ!" Chỉ bằng bảy chữ đơn giản, Doãn Tư Thần đã kết thúc buổi nói chuyện.

Sau khi Thượng lão gia tử rời khỏi, Thượng Kha rốt cuộc không kiềm nén được sự kích động, thiếu chút nữa đã muốn bay lại ôm lấy Doãn Tư Thần.

"Được, chuyện này cuối cùng đã giải quyết xong. Hề Hề đang ở ngoài chờ tôi, tôi phải về trước đây." Doãn Tư Thần đứng lên, nhìn Thượng Kha nói: "Vở diễn của cậu và Tưởng Huy Âm xem như đã kết thúc, tiếp theo phỏng chừng mợ của tôi sẽ an bài cho Tưởng Huy Âm một tiết mục hoành tráng lớn hơn nữa!"

"Hả?" Thượng Kha ngẩn ra: "Tiết mục gì?"

"Dự là không bao lâu nữa, Tưởng Huy Âm sẽ được đóng gói và gả chồng nhanh chóng." Doãn Tư Thần nở nụ cười tà mị: "Một đứa con gái kiêu ngạo như vậy, sao có thể để cô ta tìm được một gia đình tốt?"

Thượng Kha nhịn không được, khẽ rùng mình.. Xem ra đắc tội với Cố Hề Hề thì nhất định không có kết quả tốt? Chính anh cũng từng nhắm vào Cố Hề Hề..

Thượng Kha cẩn thận nhìn thoáng qua Doãn Tư Thần, cảm thấy gương mặt đối phương vẫn chưa có biểu tình gì khác biệt..

Ngay chính lúc Thượng Kha cho rằng bản thân đã tránh được tai kiếp thì Doãn Tư Thần lập tức lên tiếng: "Lần này cậu đã lấy được khá nhiều cổ phần từ Thượng gia gia, chi bằng cấp cho Hề Hề ít cổ phần để chơi một chút đi. Hề Hề gần đây rất hứng thú với thị trường chứng khoán, mà cổ phần của Thượng gia lại phù hợp để cô ấy tập tành chơi chứng khoán."

Thượng Kha dở khóc dở cười!

Anh đã biết mà! Tên hỗn đãn Doãn Tư Thần này là người có thù phải báo!

Làm gì có chuyện Doãn Tư Thần buông tha bất kỳ ai? Thì ra chỉ chờ đến thời cơ này mà thôi!

Tất nhiên anh không có quyền nói "không" ở đây! Phải biết rằng vừa rồi sở dĩ mọi chuyện thuận lợi, hoàn toàn là nhờ Doãn Tư Thần gây áp lực với Thượng lão gia tử!

Vẻ mặt Thượng Kha đau khổ trả lời: "Vậy.. đưa cho cô ấy bao nhiêu thì thích hợp?"

"Cậu tự định đoạt đi." Doãn Tư Thần cười cười, dang tay khoác lên bả vai Thượng Kha: "Hề Hề nhà tôi không có tham lam đâu, mỗi ngày chơi đùa một chút thì chỉ cần vài tỷ thôi."

Vài tỷ..

Thượng Kha ngoan ngoãn gật gật đầu: "Được rồi, tôi biết nên làm như thế nào!"

Doãn Tư Thần lúc này mới thật sự mỉm cười.