Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 204: Thượng Kha lại tới

Thân thể Mộc Nhược Na bỗng nhiên cứng đờ!

Sao lại như vậy được?

Sao lão đại lại có thể ở đây?

A a a! Kế hoạch đi tìm soái ca của cô..

Cố Hề Hề bất đắc dĩ lắc đầu, cô đã sớm ra hiệu nhắc Mộc Nhược Na rồi mà.

Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Mộc Nhược Na máy móc xoay người, liền đón nhận ánh mắt giống như muốn ăn thịt người của Thượng Kha, tức khắc rùng mình rồi hô to một tiếng với Cố Hề Hề: "Đột nhiên bụng tôi không được thoải mái, tôi đi vệ sinh một tẹo!"

Lời này còn chưa nói xong thì người đã chạy mất.

Thượng Kha không ngăn cản Mộc Nhược Na, anh chỉ đứng lại nhìn Cố Hề Hề, khẽ cau mày.

Cố Hề Hề biết Thượng Kha không thích mình, vì anh ta vẫn luôn nỗ lực để Doãn Tư Thần và Nhiễm Tịch Vi có thể tái hợp, đáng tiếc..

Rất nhiều chuyện không phải dễ dàng để anh ta quyết định như vậy.

Thượng Kha không thích cô cũng là có lý do. Ai bảo anh ta và Nhiễm Tịch Vi là bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên chứ? Chỉ đáng tiếc là người bạn này lại không có chút đáng tin nào!

"Xin lỗi không thể đón tiếp được." Cố Hề Hề hướng về phía Thượng Kha gật đầu một cái rồi xoay người rời đi.

Thượng Kha thấy vậy lập tức gọi Cố Hề Hề: "Cố tiểu thư quả nhiên có bản lĩnh. Không chỉ chia rẽ Tư Thần và Tịch Vi mà còn có thể làm cho Tư Thần một mực chung tình với cô!"

Từ sau khi bước ra khỏi nhà thờ tổ, khí chất trên người Cố Hề Hề dường như đã thay đổi, nhiều thêm một tia anh khí. Lúc này cô nhướng mày nhìn Thượng Kha, đáy mắt có phần kiêu ngạo khó thuần.

"Nghe ý tứ câu này thì xem ra anh có vẻ không vui? Thượng Kha, tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng biết anh thích Nhiễm Tịch Vi. Nhưng nói cho cùng đây không phải là chuyện riêng của chúng tôi sao?" Cố Hề Hề không chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thượng Kha: "Chuyện nhà chúng tôi thì không phiền người ngoài nhọc lòng lo lắng!"

Thượng Kha kinh ngạc nhìn Cố Hề Hề.

Chỉ mấy ngày không gặp mà Cố Hề Hề như đã thay đổi thành một người khác!

Cô trước kia không phải nhát gan yếu đuối, là người không có chủ kiến sao?

Cố Hề Hề không ngần ngại nói thẳng với Thượng Kha, cô không muốn vướng mắc vào mối quan hệ dây dưa loằng ngoằng này nữa.

Nếu cô đã nhận định rõ trái tim mình thì sẽ kiên định mà giữ gìn!

"Anh cho rằng mình nhúng tay vào chuyện tình cảm yêu đương của bạn bè thì mới là tốt?" Cố Hề Hề tiếp tục nói: "Hay để tôi nói một cách khác, thái độ của Thượng tổng với Mộc Nhược Na cũng không phải như với người bình thường? Tôi tốt xấu gì bây giờ cũng được coi là bạn tốt của Mộc Nhược Na, nếu tôi ở bên tai Mộc Nhược Na nói vài lời thì thế nào nhỉ? Tôi thấy mấy cậu thanh niên ở thôn này cũng không tệ, rất hợp với Nhược Na! Dù sao gia đình Nhược Na cũng chỉ là thư hương thế gia, không phải danh môn quý tộc gì, nếu còn không ưng thì tôi sẽ lựa chọn từ Vân gia vài anh chàng đẹp trai cho cô ấy! Với danh tiếng mấy trăm năm thừa truyền của Vân gia, luận về trình độ văn hóa hẳn sẽ không làm ba của Mộc Nhược Na thất vọng đâu!"

Quả nhiên lời vừa nói xong thì sắc mặt của Thượng Kha vô cùng khó coi.

Sao lại có thể như vậy?

Cố Hề Hề từ bao giờ lại ăn nói lợi hại sắc bén như thế này?

Không phải cô luôn nhu nhược yếu đuối sao?

Vì sao? Mấy ngày nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Cố Hề Hề dường như đoán được suy nghĩ của Thượng Kha, nhẹ nhàng cười giải thích: "Thượng Kha, anh đừng quên người ta luôn thay đổi! Tôi có thể từng là một nhân viên thấp bé nhát gan, yếu đuối, nhẫn nhục chịu đựng, nhưng bây giờ tôi đã thay đổi, tôi muốn mạnh mẽ để có thể bảo vệ những người mình yêu thương. Cũng như thanh mai trúc mã của anh không phải không thể biến thành một người có tâm địa rắn rết. Anh tin hay không thì tùy, nhưng tôi thì tin!"

Nói xong câu đó, Cố Hề Hề thản nhiên xoay người, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, tràn đầy kiều hãnh mà rời đi.

Đôi mắt Thượng Kha không ngừng nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Hề Hề, trong lòng nhớ lại lời Nhiễm Tịch Vi quả nhiên là đúng, Cố Hề Hề này ngày càng khó nắm bắt.

Trong lòng anh rất không thích Cố Hề Hề.

Nhưng đúng là lời cô nói không có sai.

Bây giờ Mộc Nhược Na cực kỳ thân thiết với Cố Hề Hề, nếu cô có ý nói điều gì đó..

Hừ, sao có thể có chuyện đó chứ? Anh sẽ không để bất kỳ tên đàn ông nào có cơ hội tới gần Mộc Nhược Na!

Thấy Cố Hề Hề đến, thôn dân liền xôn xao hẳn lên. Không ít người chạy tới nhiệt tình lôi kéo hỏi han cô.

Cố Hề Hề bởi vì mang thai mà khí chất trên người rất ôn nhu dịu dàng, hơn nữa cô từng có hai năm kinh nghiệm làm công tác hậu cần cho tập đoàn Doãn thị nên kỹ năng nói chuyện giao tiếp khá lưu loát.

Cố Hề Hề chịu nói chuyện, các thôn dân ai dám không nể mặt chứ?

Cho nên chỉ sau chừng mười phút thì bóng dáng Cố Hề Hề đã hòa vào trong đám đông cười nói vui vẻ. Thượng Kha đứng từ xa thấy Cố Hề Hề được hoan nghênh như vậy thì tức giận nghiến răng kèn kẹt.

Doãn Tư Thần đem tài liệu giao cho Tiểu A xong, muốn đi đến quảng trường. Còn chưa kịp đứng dậy thì một bóng dáng sợ hãi liền xuất hiện trước mặt anh.

"Tư Thần.." Đối phương run run mở miệng: "Không phải em muốn tới.. mà là Thượng Kha nhất định khăng khăng mang em tới đây!"

Doãn Tư Thần híp mắt nhìn Nhiễm Tịch Vi, tầm mắt rõ ràng tối sầm lại.

Hai ngày Nhiễm Tịch Vi không ở đây, quan hệ của anh và Cố Hề Hề vất vả lắm mới hòa hoãn được chút ít, sao bây giờ cô ta lại trở lại?

Thượng Kha cũng thật là!

Anh ta đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn mà!

"Không phải đã điều cô đến tổng bộ rồi sao? Sao giờ lại trở về đây?" Doãn Tư Thần trên mặt không có chút sự cao hứng nào, hỏi một câu nặng nề.

Hừ, quá trình trị liệu của mẹ anh đã kết thúc, bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể hồi phục, nên đừng mong anh sẽ để Nhiễm Tịch Vi quấy nhiễu nữa. Anh cũng không cần phải giữ thể diện cho Nhiễm Tịch Vi làm gì!

Trên mặt Nhiễm Tịch Vi lại hiện lên vẻ ủy khuất, hốc mắt thoáng chốc đỏ lên, nước mắt thi nhau rơi xuống nhưng làm ra vẻ cố nén bi thương.

Doãn Tư Thần phiền chán nhìn Nhiễm Tịch Vi.

Trước kia còn cảm thấy bộ dáng cô ta khóc thật động lòng, nhịn không được mà có chút đau lòng.

Nhưng từ khi anh thấy được vẻ mặt quật cường của Cố Hề Hề, kể cả khóc cũng rất kiên cường thì chỉ thấy Nhiễm Tịch Vi khóc thật khó coi.

Đặc biệt hôm nay khi anh và Cố Hề Hề ở nhà thờ tổ của dân tộc Hán, nghe được câu chuyện Vân lão gia kể về cuộc đời Vân Tử Tiêu, lại nghe Cố Hề Hề nói về giấc mơ của cô. Không biết vì sao anh có cảm giác kỳ lạ đối với bức họa của Vân Tử Tiêu treo trên tường. Doãn Tư Thần cảm thấy nữ nhân sát phạt quyết đoán, tư tưởng hào sáng mới là mẫu phụ nữ đáng thưởng thức.

Còn những người chỉ biết khóc thút thít, làm bộ làm tịch thì đúng là chỉ làm người ta khó ăn khó nuốt mà thôi.

"Là Thượng Kha, anh ấy nói mọi người trong công ty đều đi ra ngoài, em thân là giám đốc thị trường cũng nên đi theo. Tư Thần, rốt cuộc em làm sai điều gì mà anh ghét bỏ em như vậy? Là bởi vì dì đã gọi điện thoại sao? Em sẽ lập tức gọi cho dì, nói dì đừng.." Nhiễm Tịch Vi nhịn rất lâu cũng không nhịn được, nước mắt liền rơi xuống như mưa.

Tiểu A đứng bên cạnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tựa hồ như cái gì cũng không thấy.

"Đủ rồi!" Doãn Tư Thần kiềm chế tức giận, lập tức chặn lời Nhiễm Tịch Vi.

Năm lần bảy lượt dùng mẹ anh để uy hϊếp anh.

Nhiễm Tịch Vi, cô thật sự thay đổi rồi!

Không còn là cô gái năm nào ngây thơ hồn nhiên nữa! Từ khi nào mà mối tình đầu của anh lại trở thành người giỏi tâm kế như thế này?

Tiểu A lúc này liền mở miệng: "Tổng giám gốc, tiệc lửa trại tối nay đã bắt đầu rồi, chúng ta nên đi qua đó thôi."

"Đã biết." Doãn Tư Thần đứng lên, đi nhanh ra bên ngoài.

Tiểu A vừa muốn đi cùng thì bị Nhiễm Tịch Vi đột nhiên ngăn cản lại. Động tác của cô ta rất nhanh, đem một tấm thẻ lập tức nhét vào tay Tiểu A, cái gì cũng không nói, chỉ nhìn Tiểu A cười thần bí rồi xoay người rời đi.

Tiểu A cúi đầu thấy một tấm thẻ ngân hàng, mặt sau viết mật mã sáu số!

Tiểu A suy tư cười cười nhìn theo bóng dáng của Nhiễm Tịch Vi.

Đẳng cấp của Nhiễm tiểu thư này ngày càng.. thú vị..

Doãn Tư Thần vừa đến quảng trường thì thấy Thượng Kha đang khoa môi múa mép với các nhân viên cấp dưới.

Cái tên này.. Chuyện tình cảm chính mình còn chưa lo xong, còn muốn nhúng tay vào chuyện của anh nữa?

Nếu không phải vì tình bạn từ nhỏ lớn lên bên nhau, anh thật muốn đem đối phương ăn đến xương cốt đều không còn!

Đảo mắt qua lại thấy Cố Hề Hề toàn thân như đang tỏa ánh hào quang, các thôn dân đang vây quanh, tranh nhau nói chuyện phiếm với cô.

Tư thế này đến minh tinh màn bạc có lẽ cũng không so được với cô?

Cố Hề Hề không biết Nhiễm Tịch Vi cũng tới, quay đầu lại thấy Doãn Tư Thần đang nhìn mình, cô cười tươi rạng rỡ đáp lại anh!

Lúc này hoàng hôn vừa buông xuống, ánh mặt trời hoàng kim như trải dài mênh mang. Trong khung cảnh mỹ lệ như vậy, ánh mắt biết cười của Cố Hề Hề khiến lòng Doãn Tư Thần bàng hoàng thẫn thờ.

Anh không thèm để tâm đến Thượng Kha, lập tức đi về phía Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề tùy ý để Doãn Tư Thần nắm tay mình, vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm với các thôn dân.

Cô muốn nói chuyện thêm để hỏi thăm tình hình, vì lý do gì mà thôn Viễn Sơn lại kháng cự việc xây dựng công trình lần này.

Lúc này có một chàng trai dân tộc Cao Sơn khuôn mặt hồng hào cao giọng nói: "Tôi biết, tôi biết chuyện này! Khi còn nhỏ ông nội từng nói bởi vì thôn Viễn Sơn có chôn cất phần mộ của Thích tướng quân anh linh, không thể dễ dàng đυ.ng chạm. Một khi động vào phần mộ của Thích tướng quân thì Vân đại tiểu thư sẽ không tìm thấy Thích tướng quân nữa."

Thích tướng quân.. Vân Tử Tiêu..

Không biết vì sao khi nghe thôn dân nhắc đến tên hai người này, trong lòng Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đều có một cảm giác vô cùng quái dị.

"Cái gì mà Thích tướng quân anh linh?" Cố Hề Hề cố ý tỏ vẻ không biết gì dò hỏi.

Nhưng người thanh niên này lại không nói nữa, mọi người đều nhau mà ai cũng không dám hé răng.

Cố Hề Hề thấy mọi người không trả lời, tức khắc cười nói: "Tôi hôm nay đã đến tham quan nhà thờ tổ của Hán tộc, thấy trên bức tường phía tây có treo một bức họa. Thật kỳ lạ, lúc thấy bức họa kia tôi lại có cảm giác như thấy chính mình trong tranh vậy."

Cố Hề Hề vừa nói xong, mấy thanh niên lập tức gật đầu phụ họa: "Tôi cũng cảm thấy vậy. Cố tiểu thư thật sự rất giống Vân tướng quân!"

Cố Hề Hề lập tức chú ý tới cách xưng hô của mấy thanh niên dành cho Vân Tử Tiêu, không phải Vân tiểu thư mà là Vân tướng quân!

Chẳng lẽ họ là thế hệ con cháu của những tướng sĩ năm đó được cứu thoát?

Cố Hề Hề mở miệng hỏi: "Tại sao lại gọi cô ấy là tướng quân? Cô ấy không phải là tiểu thư của Vân gia sao?"

Mấy thanh niên kia lắc đầu trả lời: "Không phải, đối với gia tộc thì cô ấy chính là vị tướng quân của chúng tôi!"

Quả nhiên là như thế!