Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 201: Tổ tiên dân tộc Hán

Cố Hề Hề nghe Thương Sinh nói vậy thì kinh ngạc nhìn đối phương.

"Thật đó, tôi không lừa cô đâu." Thương Sinh thấy vẻ mặt của Cố Hề Hề, cho rằng cô không tin nên liền xoay người về phòng lấy di dộng, mở hình ảnh đưa cho Cố Hề Hề: "Tôi thừa dịp ba tôi không để ý đã lén chụp tấm ảnh này, cô nhìn xem có giống không?"

Cố Hề Hề tò mò nhận lấy di động của Thương Sinh, vừa nhìn vào tức khắc liền ngây cả người.

Thật đúng là rất giống mà!

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Chẳng qua người trong bức họa mặc một thân váy dài hồng y, khoé mắt chân mày có vẻ kiêu căng, làm người xem cảm giác như nàng thiếu nữ này đang dùng mắt ngọc liếc nhìn thiên hạ, vô cùng có khí chất!

"Đây là ai?" Cố Hề Hề không nén nổi tò mò.

"Là tổ tiên của Vân gia." Thương Sinh trả lời đơn giản: "Nghe ông nội tôi nói, ba trăm bảy mươi năm trước, chính vị ân nhân này đã cứu vớt thôn Viễn Sơn. Vị ân nhân này nhận lời gả cho một vương gia để đổi lại cho thôn Viễn Sơn trăm năm bình an. A, ba tôi tới kìa!"

Thương Sinh lập tức lấy lại di động, cất vào túi mình.

Cố Hề Hề lúc này vẫn ngẩn ra, rất lâu vẫn chưa hồi phục được tinh thần.

Như thế nào lại trùng hợp như vậy?

Cố Hề Hề đưa tay vuốt ve khuôn mặt mình, cảm thấy như đang nằm mơ vậy!

Cô và Vân Nặc lớn lên giống nhau đã đủ quỷ dị rồi, bây giờ cô còn cùng với một vị tổ tiên Vân gia nhìn y như đúc?

A, không thể tưởng tượng nổi mà..

Trưởng thôn thấy Cố Hề Hề đi cùng Thương Sinh thì có chút bất ngờ, chạy nhanh tới nói với Cố Hề Hề: "Cố tiểu thư có chuyện gì thì cứ căn dặn, ngàn vạn lần không cần khách khí."

Đáy mắt Cố Hề Hề loé lên một tia sáng, hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, những người khác đều nghỉ ngơi, cô là vì ăn quá nhiều cho nên mới ra ngoài đi lòng vòng để tiêu hóa bớt đồ ăn.

Hay là thừa dịp đến nhà thờ tổ dân tộc Hán nhìn một chút xem sao?

Trong đầu nảy ra ý tưởng, Cố Hề lập tức cười nói: "Trưởng thôn, tôi có thể đến thăm nhà thờ tổ của thôn được không?"

Trưởng thôn bỗng sửng sốt, ông không nghĩ tới Cố Hề Hề có vẻ giống một tiểu thư bánh bèo được nuông chiều, vậy mà lại hứng thú với nhà thờ tổ của thôn Viễn Sơn. Vừa rồi trên bàn ăn ông nói ra lời kia, xác thật là quy củ của thôn Viễn Sơn.

Nhưng lời vừa rồi.. đó chỉ là lời khách sáo thôi mà?

Chỉ có điều đúng là trưởng thôn đã hiểu lầm Cố Hề Hề, cô chưa từng là một vị tiểu thư cả ngày chỉ làm dáng, bản chất thật trong quá khứ của cô là sinh sống ở tầng lớp thấp nhất của xã hội.

Nếu Cố Hề Hề đã hỏi vậy, trưởng thôn hiển nhiên không thể từ chối, chỉ có thể gật đầu nói: "Tôi đây sẽ đi nói một tiếng với trưởng tộc của dân tộc Hán. Nhà thờ tổ là nơi không thể để người ngoài vào, vậy nên mong Cố tiểu thư không dẫn theo người nào khác."

Cố Hề Hề gật đầu nói: "Tôi hiểu, chỉ có mình tôi thôi. Tôi chẳng qua có chút tò mò."

Trưởng thôn lúc này mới yên tâm nói: "Được, để tôi đi an bài."

Trưởng thôn sắp xếp rất nhanh, hoặc phải nói là sáu vị trưởng tộc đối với Cố Hề Hề có một sự kính trọng kỳ lạ cho nên không hề nề hà chuyện cô bước vào nhà thờ tổ.

Bản thân Cố Hề Hề cũng hoàn toàn không hiểu nguyên nhân của thái độ kính sợ đó.

Điều này càng khiến Cố Hề Hề thêm tò mò, cô muốn đi nhà thờ tổ nhìn một chút xem.

Không biết vì sao Cố Hề Hề nhất định cảm thấy nhà thờ tổ này cất giữ một bí mật gì đó.

Khoảng nửa tiếng sau, trưởng thôn đã sắp xếp ổn thỏa, những người không liên quan đều lui ra ngoài.

Cố Hề Hề chậm rãi bước vào.

Tông tộc tổ tiên của sáu dân tộc đều nằm ở nơi này, mỗi nhà thờ tổ của các dân tộc đều có nét đặc trưng riêng.

Chỉ có dân tộc Hán là dễ nhận biết nhất vì họ dùng Hán ngữ, các dân tộc thiểu số khác bên cạnh Hán ngữ thì còn có văn tự của chính tộc mình.

Cố Hề Hề đứng ở cửa nhà thờ tổ, để vệ sĩ và trợ lý ở bên ngoài rồi chậm rãi bước vào cửa lớn.

Nhà thờ tổ này được xây dựng đã bốn trăm năm, so với tổ tiên của Vân gia thì niên đại cũng không cách biệt lắm.

Nơi này đúng là rất có giá trị về nghiên cứu khoa học khảo cổ và văn hóa.

Mỗi một viên gạch, một miếng ngói đều như đang nói với Cố Hề Hề về những tang thương bao nhiêu năm qua của họ.

Sau khi Cố Hề Hề đi vào, cửa lớn liền được khép lại.

Sân bên trong rất sạch sẽ, hiển nhiên là thường xuyên có người chăm sóc quét dọn.

Mấy gốc cây trong viện cao lớn hùng vĩ đến mức phải ba thanh niên trai tráng vòng tay nhau mới ôm được hết thân cây.

Ao nước trong viện nước chảy róc rách, hoa đang thời nở rộ. Có một cây cầu nhỏ nhìn khá mới, chắc là vừa được xây cách đây không lâu.

Nhà thờ tổ chia làm hai khoảng sân.

Sân ngoài rất lớn, trồng không ít cây cảnh sum xuê.

Sân bên trong nhỏ hơn rất nhiều, trên bàn thờ cũng không biết đếm được bao nhiêu bài vị.

Chỉ có những người có đại công cống hiến với gia tộc mới có tư cách đặt bài vị ở đây.

Cố Hề Hề vừa bước vào vừa thì có một cảm giác quen thuộc quái dị ập tới.

Thật kì lạ?

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Cố Hề Hề không tùy tiện đi thẳng vào mà ở bàn ngoài dâng hương, vái lạy vài cái, rồi bắt đầu đánh giá bố cục của nhà thờ tổ này.

Kiến trúc được xây dựng rất cao, khoảng tầm hơn mười mét, sừng sững khiến cho người bên trong áp lực không nhỏ.

Trên vách tường phía đông treo gia phả của dân độc Hán, bên trên viết tên rất nhiều người.

Bên phải bức tường treo vài bức họa.

Mấy bức họa này niên đại chắc hẳn đã mấy trăm năm cho nên được đặt trong một khung hộp bằng pha lê để tránh bị oxy hóa.

Cố Hề Hề đảo mắt đi tìm bức họa của thiếu nữ kia.

Giây tiếp theo, nét mặt Cố Hề Hề hơi biến sắc.

Bức họa người thiếu nữ đã ở ngay trước mắt cô, người trong tranh cứ như còn sống vậy, liếc mắt nhìn một cái, sóng mắt lưu chuyển, đôi mắt đẹp che giấu bao nhiêu ẩn tình.

"Đừng nhìn vào mắt của cô ta." Một bàn tay lập tức bao trùm trên mắt Cố Hề Hề, phía sau có giọng nói quen thuộc vang lên.

Lập tức cả người Cố Hề Hề được bao trùm trong vòng tay ấm áp thân quen.

Doãn Tư Thần?

Anh không phải đang nghỉ ngơi trong phòng sao?

Anh như thế nào lại ở chỗ này?

Cố Hề Hề kéo tay Doãn Tư Thần xuống, quay đầu kinh ngạc nhìn anh.

Doãn Tư Thần không giải thích vì sao anh xuất hiện chỗ này, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bức họa, nhàn nhạt nói: "Người vẽ bức tranh này là một cao thủ, nếu em nhìn chằm chằm vào đôi mắt người thiếu nữ thì sẽ rơi vào trạng thái như bị thôi miên."

Thôi miên?

Cố Hề Hề quay đầu nhìn bức họa một lần nữa, cảm giác đôi mắt vừa chuyển động lúc nãy đã biến mất.

"Thảo nào thôn dân thôn Viễn Sơn đối với người của Vân gia và em cung kính như vậy, xem ra là vì bức họa này." Doãn Tư Thần cúi đầu rũ mắt nhìn xuống, ngón tay miết qua cằm của Cố Hề Hề, suy tư nói: "Hề Hề, tôi đột nhiên rất tò mò thân phận của em."

"Đừng làm loạn." Cố Hề Hề tức giận duỗi tay vỗ nhẹ vào ngón tay Doãn Tư Thần, nhỏ giọng hỏi: "Anh vào đây bằng cách nào?"

Doãn Tư Thần cười ngạo nghễ: "Có cái sân nhỏ như vậy mà muốn ngăn cản không cho tôi vào sao? Hề Hề, em coi thường tôi quá đó?"

Được rồi, người này không chỉ có gan làm loạn mà có một thân bản lĩnh nữa.

"Vừa rồi Thương Sinh kể với em, cô thiếu nữ trong tranh đã từng dẫn đầu lực lượng chống lại triều đình nhà Thanh thời mới khai quốc. Sau này cô ấy đồng ý gả cho một vị vương gia quyền cao chức trọng để đổi lại mấy trăm năm bình an cho nơi này." Cố Hề Hề thấp giọng giải thích: "Cô ấy chính là tiểu thư của Vân gia ngày xưa, cũng tức là tổ tiên của Vân gia."

"Quả nhiên là một mỹ nhân." Doãn Tư Thần cười nhạo: "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cũng không phải là điều kì lạ gì."

Đúng thật là một mỹ nhân!

Đáy lòng Cố Hề Hề thoáng chốc buồn bực.

Cô với Vân Nặc và thiếu nữ trong bức tranh này rõ ràng khuôn mặt rất giống nhau, nhưng thiếu nữ trong tranh kia hay Vân Nặc cũng đều là kỳ tài của Vân gia trăm năm mới có một người.

Một người là vương phi, một người là hoa khôi giảng đường.

Còn cô thì chỉ là một người bình thường, bình thường đến mức ném trong đám đông cũng không ai nhận ra.

Hiện tại Cố Hề Hề càng thêm hâm mộ hai người này.

Mỗi người có khí chất không giống nhau, quả nhiên hiệu quả ảnh hưởng cũng khác nhau.

Thiếu nữ trong bức họa một thân hồng y, nét cười rực rỡ, đôi mắt như liếc nhìn cả thiên hạ. Vừa nhìn đã biết đây là người kiêu dũng, thiện chiến lại cực kỳ có ngạo khí, cũng chỉ có khí phách như vậy mới có thể leo lên lưng ngựa cầm đao phương chống thiên hạ. Chắc hẳn vì điều này mới khiến vị vương gia kia thầm thương chăng?. Truyện Trinh Thám

Vân Nặc thì một thân ngạo cốt, tĩnh mịch u lan, nhẹ nhàng như gió thoảng. Mỉm cười một cái thì như tình trong nước, nét cười xinh đẹp biết là bao. Nét yếu đuối nhu mì lại càng làm cho đàn ông muốn bảo vệ trong lòng.

Còn mình thì..

Doãn Tư Thần tựa hồ đoán được tâm tư của Cố Hề Hề, mở miệng nói: "Không cần hâm mộ hai người đó, em cũng không kém đâu."

Cố Hề Hề giật mình ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần.

Ánh mắt trời xen kẽ chiếu vào trong nhà thờ tổ, rọi lên trên người Doãn Tư Thần làm cho cả người anh có vẻ thâm sâu khó lường nhưng lại phong tình cực hạn.

"Em là người kiên cường, dũng cảm, thiện lương. Đây không phải là những phẩm chất rất tốt đẹp sao?" Doãn Tư Thần cười nhạt, ngón tay thon dài vuốt nhẹ qua mắt Cố Hề Hề, nhìn thấy đôi mắt nhỏ kia còn đang mờ mịt, trong lòng Doãn Tư Thần trở nên nhu hòa, cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô: "Không được tự coi nhẹ bản thân mình, em so với hai người đó không hề thua kém."

Cố Hề Hề nhẹ nhàng cười.

"Vậy anh như một kẻ trộm vào đây, đã tìm được món đồ nào đáng giá chưa?" Cố Hề Hề lại ngẩng đầu, lúc này trong đôi mắt có mấy tia giảo hoạt.

"Nghịch ngợm." Doãn Tư Thần yêu chiều vuốt nhẹ chóp mũi của Cố Hề Hề nhưng cũng không lảng tránh vấn đề này, nói: "Mối quan hệ của Vân gia và thôn Viễn Sơn này quả thật có chút kỳ quái, tôi nghĩ mãi vẫn chưa tìm ra được điểm mấu chốt này. Năm đó Vân gia vì cái gì mà lại hy sinh nữ nhi của mình cũng muốn giữ cho được thôn Viễn Sơn? Thật đúng là khó hiểu!"

Đúng vậy, điều này thật khó hiểu.

Nếu nói thôn Viễn Sơn cùng Vân gia không có quan hệ gì thì đánh chết hai người cũng không tin.

Tổ tiên nơi này đều thờ phụng bức họa của tổ tiên Vân gia, không có liên hệ mới là lạ!

Cố Hề Hề nhẹ nhàng mở miệng nói: "Vân gia có lịch sử hơn bốn trăm bảy mươi năm, thôn viễn Sơn này niên đại cũng chỉ có ba trăm bảy mươi năm. Hai bên hơn kém nhau một trăm năm, anh nói xem hay là thời gian trước đã xảy ra chuyện gì quan trọng?"

"Khó mà nói." Doãn Tư Thần trầm ngâm một lát, ánh mắt hơi loé sáng, khoé mắt như vừa nghĩ ra điều gì.

"Anh có phải đã đi nhìn qua các khu vực khác của nhà thờ tổ này?" Cố Hề Hề nói câu này là lời khẳng định, không phải câu nghi vấn.

Doãn Tư Thần gật đầu.

"Ai? Anh đúng là đã đi sao?" Cố Hề Hề mở to hai mắt, khó trách sau khi ăn cơm xong liền không thấy bóng dáng Doãn Tư Thần đâu.

Hóa ra là đi tới nhà thờ tổ này để tìm hiểu.

"Các khu vực khác của nhà thờ tổ này chỉ là nơi thờ cúng tổ tiên của mỗi tộc. Nhưng kỳ lạ là sáu khu vực đều treo một bức họa như thế này."

Doãn Tư Thần thản nhiên nói: "Thiếu nữ này rốt cuộc có thân phận gì? Xem ra khi về đến Vân gia phải hỏi ba mẹ nuôi của em một chút."