Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 182: Chúng ta nói chuyện một chút

Vân gia nhận nghĩa nữ, đây quả thật là chuyện trọng đại. Vân gia đã gửi lời mời đến tất cả những người có tiếng tăm và địa vị tại thành phố K.

À không phải là tất cả, trừ Doãn Tư Thần ra thì mọi người đều nhận được thiệp mời!

Chính vì vậy nên thời điểm Doãn Tư Thần xuất hiện tại Vân gia thì không khí náo nhiệt bên trong tức thì liền ngưng trọng.

Không mời mà đến, Doãn Tư Thần lại còn đích thân mang theo lễ vật.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Doãn Tư Thần quả nhiên là Doãn Tư Thần!

Anh hoặc là không làm, còn nếu đã làm gì là cả thế giới đều phải biết đến!

Tiểu A tiến lên một bước, cung kính đưa danh sách các món lễ vật cho gia chủ: "Vân lão gia, đây là các món quà mà tổng giám đốc gửi tặng Vân gia, mong Vân lão gia đừng từ chối!"

Vân lão gia thật sự rất muốn cự tuyệt.

Nhưng khi tầm mắt Vân lão gia đυ.ng chạm đến đôi mắt lạnh băng của Doãn Tư Thần, ông lập tức cảm thấy một áp lực khí thế hùng cường, đến mức có thể che lấp cả trời đất!

Mỗi lần gặp Doãn Tư Thần là ông lại có cảm giác này!

Sắc mặt Vân lão gia có phần trắng bệch, ông hiển nhiên biết Doãn Tư Thần là nhân vật không thể đắc tội.

Nhưng hôm nay vì cô con gái nuôi của mình, phải quyết kiên cường một lần!

Không thể nào để con gái bị ức hϊếp mà mình lại khuất phục trước đối phương!

Thân là người đọc sách thánh hiền thì sao lại để mất đi khí chất này?

Ngay khi hai người đang giương cung bạt kiếm, thì nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Cố Hề Hề: "Ba ơi, trong nhà vẫn còn rất nhiều khách quý, ba cứ đi tiếp đãi họ đi ạ! Ở đây cứ để con."

"Hề Hề.." Vân lão gia không muốn bỏ cuộc.

Cố Hề Hề nhìn Vân lão gia, mỉm cười lắc đầu nói: "Đây là vấn đề của con. Con sẽ giải thích rõ ràng với anh ấy!"

Tầm mắt Doãn Tư Thần lập tức dừng trên người Cố Hề Hề, chỉ cần nhìn thấy cô, anh cảm giác như đã bớt được phần nào áp lực và nỗi lo âu.

Nhưng vì sao chỉ một ngày không gặp, mà Cố Hề Hề có vẻ đã thay đổi?

Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt Doãn Tư Thần híp lại, anh cũng muốn có thể nói chuyện riêng với cô.

Vân lão gia duỗi tay vỗ vỗ vai Cố Hề Hề, nói: "Mặc kệ là chuyện gì, dù phải liều mạng cả Vân gia, ba nhất định sẽ không để con bị thiệt thòi."

Cố Hề Hề cảm kích, gật đầu nở nụ cười.

Sau khi Vân lão gia rời khỏi, Cố Hề Hề mới nhìn Doãn Tư Thần và nói: "Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi."

Nói xong câu này, Cố Hề Hề dẫn Doãn Tư Thần đến một góc nhỏ trong hoa viên, nơi đây rất yên tĩnh.

Khi Cố Hề Hề vừa dừng chân thì Doãn Tư Thần lập tức bước tới, duỗi tay muốn nắm lấy tay cô.

Không ngờ Cố Hề Hề phản ứng rất mau, cô bỗng nhiên xoay người, lùi về sau giữ khoảng cách với anh, ánh mắt nhìn anh rất xa cách.

Doãn Tư Thần không nghĩ Cố Hề Hề sẽ như vậy!

Đây là lần đầu tiên từ sau khi kết hôn, Cố Hề Hề lại phản ứng lớn như vậy!

Trước kia mỗi lần anh nắm tay cô, dù cô không thích cũng sẽ không kháng cự kịch liệt.

Kháng cự?

Cô vậy mà kháng cự anh?

Trái tim Doãn Tư Thần tức thì như bị một lưỡi dao sắc bén đâm vào, cảm nhận lòng mình đang cuồn cuộn nỗi đau hung hăng đến nghẹt thở.

"Em.." Ánh mắt Doãn Tư Thần gắt gao, khó tin mà nhìn Cố Hề Hề.

Hiện tại anh đã có thể xác định Cố Hề Hề thật sự không giống như trước.

Cô lúc này trở nên xa lạ..

"Tôi nghĩ hôm qua anh đã lựa chọn rồi, hôm nay sẽ không hành động hồ đồ như vậy." Cố Hề Hề nhẹ nhàng mở miệng, đôi mắt trong trẻo mà lại kiên cường nhìn Doãn Tư Thần.

"Tôi.." Doãn Tư Thần chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày Cố Hề Hề dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, anh đột nhiên bối rối không biết trả lời như thế nào.

Rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì? Vì sao Cố Hề Hề lại thay đổi như vậy?

"Doãn Tư Thần, vốn dĩ hôm nay tôi không mời anh đến là vì muốn nói chuyện riêng với anh mà không bị người khác dòm ngó." Cố Hề Hề nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt cô né tránh cái nhìn của Doãn Tư Thần: "Nếu anh cũng đã tới đây, thì chúng ta có thể ngả bài nói thẳng thắn mọi chuyện."

"Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì? Em hãy nói đi!" Doãn Tư Thần đột nhiên tiến lên một bước tới gần Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề muốn lùi về sau để giữ khoảng cách với anh, nhưng phía sau đã là thân cây, cùng đường nên cô không thể lùi bước nữa.

Cánh tay trái của Doãn Tư Thần chống lên vách thân cây phía sau đỉnh đầu Cố Hề Hề, anh cúi người xuống để tầm mắt của anh và cô đối diện nhau.

Doãn Tư Thần nói từng từ chậm rãi rít qua kẽ răng: "Em biết rõ chuyện ngày hôm qua là tôi không có sự lựa chọn.."

"Vậy nếu Nhiễm Tịch Vi vẫn dùng biện pháp này để bức anh, anh sẽ lại tiếp tục không có sự lựa chọn mà đồng ý?" Lần này Cố Hề Hề không né tránh, mà kiên cường ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Doãn Tư Thần: "Có phải vì anh không thể tổn thương Nhiễm Tịch Vi, nên phải lựa chọn tổn thương tôi? Trong lòng anh, tôi là như vậy sao, lúc nào cũng có thể để người khác tùy tiện làm mình tổn thương?"

Doãn Tư Thần muốn mở miệng trả lời, nhưng Cố Hề Hề đã tiếp tục nói: "Doãn Tư Thần, anh có dám nói nếu lần sau Nhiễm Tịch Vi lại dùng trò này thì anh sẽ không đưa tay chịu trói sao? Nếu chúng ta đều đã biết trước kết quả không tránh được, tại sao còn phải cố chấp? Cảm ơn anh đã lựa chọn, cũng là giúp tôi nhận ra vị trí của chính mình."

Lời Cố Hề Hề nói giống như một cây đao hung hăng cắm vào lòng Doãn Tư Thần, làm trái tim anh không ngừng đổ máu.

Từ trước đến nay anh chưa bao giờ đặt nặng tình cảm như vậy với một người phụ nữ, hoàn toàn không có!

Ngay cả Nhiễm Tịch Vi được xem là mối tình đầu, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ cùng cô ta bên nhau trọn đời..

Nhưng vì sao thời điểm này, anh một lòng muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân (*), đối phương lại hoàn toàn lãnh đạm, không chút lưu tình mà rời bỏ anh?

(*) Một đời, một kiếp, một đôi uyên ương.

"Cố Hề Hề, những lời này đều là lời thật lòng của em sao?" Doãn Tư Thần nắm chặt tay thành quyền, anh cố nén sự phẫn nộ mà gằn hỏi từng chữ một.

"Phải." Cố Hề Hề bình tĩnh ngước mắt: "Chuyện ngày hôm qua của anh và Nhiễm Tịch Vi đã sớm công khai rồi. Từ nay về sau, tôi không cần ở bên cạnh anh nữa. Anh yên tâm, trong thời gian chúng ta vẫn còn là vợ chồng hợp pháp thì tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến Doãn gia. Tôi chỉ xin anh một điều. Đó là khi tôi sinh ra đứa bé này, hy vọng anh có thể để chúng ta thuận lợi.. ly hôn!"

Chúng ta ly hôn..

Ly hôn..

Ly.. hôn..

Hốc mắt Doãn Tư Thần tức khắc đỏ lên.

Anh ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Bầu trời xanh thẳm không có một gợn mây.

Nhưng trong lòng anh lúc này mây đen đã giăng đầy..

Ly hôn?

Hai từ này anh trước giờ chưa từng nghĩ tới..

Anh đã dành vô số những lần đầu tiên trong đời anh cho người phụ nữ này.

Lần đầu tiên anh ăn một món ăn bên ngoài.

Lần đầu tiên anh chủ động nắm tay một người.

Lần đầu tiên anh học cách hẹn hò như một người bình thường.

Lần đầu tiên vì ở bên cô mà anh làm rất nhiều điều ngô nghê khờ khạo.

Lần đầu tiên mà một người ham công tiếc việc như anh lại sẵn sàng dẹp hết mọi công việc quan trọng, chỉ để dành thời gian chạy về ăn cơm với cô, cùng nhau nghỉ ngơi.

Lần đầu tiên anh lại ấu trĩ đi làm một cặp nhẫn, chỉ để đổi lấy nụ cười của cô.

Lần đầu tiên anh vì một người phụ nữ mà nhúng tay vào việc của Cố gia.

Lần đầu tiên anh vì làm vui lòng cô mà vụng về học cách chơi trò phát lì xì.

Anh không ngần ngại diệt trừ Lâm Tiểu Nhã chỉ để làm cô nguôi giận.

Nhưng người phụ nữ này lại nói với anh, cô muốn ly hôn?

Cố Hề Hề, em còn có trái tim hay không?

Ngày hôm đó khi chúng ta cùng nhau xem phim trong rạp, em đã nói mặc kệ bao nhiêu khó khăn, em sẽ giống như nhân vật nữ chính Lam Tiểu Mạc kia, không bao giờ từ bỏ tình yêu của mình!

Em có biết khi em nói ra câu đó, tôi đã hạnh phúc đến nhường nào?

Em có biết tôi thậm chí muốn đem toàn bộ thế giới này dành tặng cho em, chỉ để thấy em mỉm cười?

Cố Hề Hề, rốt cuộc thì em thật sự có trái tim không?

Không lẽ tất cả những gì tôi đã làm cho em, cũng không thể vượt qua được sự mềm lòng của tôi đối với Nhiễm Tịch Vi?

Tôi mềm lòng với Nhiễm Tịch Vi, là vì mẹ của tôi và cha mẹ của Nhiễm Tịch Vi có mối quan hệ khắng khít, nếu Nhiễm Tịch Vi xảy ra chuyện gì, thì tôi thật sự không thể trả lời với họ!

Hề Hề, tại sao em lại không chịu tin tưởng tôi?

Tình cảm của tôi làm em thấy chướng mắt đến mức không cần như vậy sao?

Khoé mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần trở nên hung hăng, nhưng ẩn sâu vẫn là nỗi đau không thể kiềm chế được.

Anh lạnh nhạt đáp: "Được, nếu đây là tâm nguyện của em, tôi sẽ giúp em đạt được ý nguyện! Cố Hề Hề, em đã thắng!"

Trái tim Cố Hề Hề như bị xé toạc đau đớn, nước mắt muốn trào ra, nhưng cô đã dùng hết sức lực mà chịu đựng.

Thắng? Mình thắng cái gì?

Chính mình thắng khi nào?

Chính mình từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là kẻ thua cuộc..

Chính mình từ nhỏ đến lớn đều thua trong tình yêu, thua trong cuộc hôn nhân này, sau này còn thua trong cả trận chiến giành quyền nuôi con..

Chính mình đã sớm trở thành kẻ trắng tay..

"Trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày tôi lại bại dưới tay một phụ nữ, mà người đó lại là em!" Doãn Tư Thần buông lỏng tay, suy sụp xoay người lại, khoảnh khắc đưa lưng về phía Cố Hề Hề, anh nhẹ nhàng nhắm hai mắt.

Thật ra anh có thể cự tuyệt yêu cầu của cô.

Anh hoàn toàn có thể giống như trước giờ, luôn bá đạo mà tự định đoạt tương lai của Cố Hề Hề.

Nhưng anh không đành lòng!

Nhìn thấy nước mắt của Cố Hề Hề, anh sẽ đau lòng!

Thật sự rất đau lòng!

Giờ khắc này Doãn Tư Thần mới đột nhiên nhận ra bản thân anh đã sớm thay đổi từ lâu, anh không thể biết được mình đã rất yêu người phụ nữ này từ bao giờ.

Nhưng người phụ nữ này lại không hề khao khát anh, như anh khao khát cô..

Vì sao phải đến lúc mất đi rồi, con người ta mới hiểu điều vừa đánh mất là trân quý đáng giá đến như thế nào?

"Vậy thì từng người chúng ta hãy sống tốt cuộc đời của riêng mình." Doãn Tư Thần nói xong, liền nhanh chân rời khỏi.

Nhìn theo bóng dáng Doãn Tư Thần, Cố Hề Hề kích động lấy tay bịt kín miệng mình, ngăn cho tiếng khóc của cô không bật ra để anh nghe thấy, thân thể cô vô lực dựa vào gốc cây mà trượt dài xuống, ngồi sụp trên mặt đất!

Nước mắt vỡ òa!

Dù mắt đã nhoè lệ, Cố Hề Hề vẫn cố gắng nhìn theo bóng dáng Doãn Tư Thần.

Mỗi người sống cuộc đời của riêng mình..

Cố Hề Hề cảm nhận được vị tanh trong cổ họng, cô không phát hiện được mình vì quá ẩn nhẫn chịu đựng mà đã vô thức cắn vào lưỡi..

Mộc Nhược Na lập tức từ trong bụi cây đi ra, dìu Cố Hề Hề đứng dậy.

"Sao cậu hà tất phải vậy?" Mộc Nhược Na nhịn không được mở miệng nói: "Nói không chừng anh ấy thật sự có cách giải quyết chuyện của Nhiễm Tịch Vi."

Cố Hề Hề nhẹ nhàng lắc đầu: "Đây là con đường không lối thoát. Mẹ của Doãn Tư Thần sẽ không bao giờ thừa nhận tôi, đêm qua bà ấy đã gọi điện thoại cho tôi. Bà ấy nói nếu tôi không ly hôn với Doãn Tư Thần, thì sau này tôi cũng không được gặp lại con trai của mình, bà ấy nói sẽ ra tay hạ thủ với người thân của tôi. Nhược Na, tôi thật sự không thể chống lại!"

Mộc Nhược Na kinh ngạc đến ngây người: "Cậu nói cái gì? Doãn phu nhân gọi điện thoại cho cậu?"

Cố Hề Hề nhẹ nhàng gật đầu, nước mắt vẫn rơi như mưa: "Không chỉ vậy, bà ấy còn nói tuy hiện tại mọi việc trong Doãn gia đều do Doãn lão phu nhân làm chủ, nhưng ngày tôi sinh ra đứa bé này, cũng chính là ngày Doãn lão phu nhân sẽ lùi lại mà chuyển giao quyền hành. Tới lúc đó thì mọi quyền quyết định trong Doãn gia sẽ là của bà ấy."