Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 129: Làm bằng hữu

Cố Hề Hề khẽ cười: "Làm bạn với anh là tôi trèo cao rồi!"

Ánh mắt Mặc Tử Hân liễm diễm, mỉm cười: "Không, tôi mới là người trèo cao."

Cố Hề Hề suy nghĩ, cô và Mặc Tử Hân không cần thiết phải đối đầu. Vả lại sau này không chừng phải nhờ đến Mặc Tử Hân hỗ trợ, cô cũng không muốn tự tuyệt đường lui của mình. Bề ngoài tuy thế lực của Mặc gia không hùng mạnh như tập đoàn Doãn thị, nhưng lại là đối thủ duy nhất có thể ngăn cản sự cường bá của tập đoàn Doãn thị.

Mình và Mặc gia vốn dĩ không có khúc mắc gì, hiện tại không phải kẻ địch, cũng không phải bằng hữu. Nếu Mặc Tử Hân chủ động ngỏ ý làm bằng hữu, dù anh ta có mục đích gì thì mình cũng nên dĩ hòa vi quý.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Không mích lòng ai, cũng không cần làm thân với ai. Biết đâu đến lúc mấu chốt nhờ vào gương mặt giống Nặc Nặc mà mình lại được người khác tận tình giúp đỡ.

Nghĩ vậy, Cố Hề Hề lập tức trả lời: "Được, Mặc tổng đã nói như vậy, tôi sao còn có thể cự tuyệt?"

"Còn gọi là Mặc tổng?" Ánh mắt màu lam của Mặc Tử Hân tràn đầy ý cười.

"Mặc Tử Hân." Cố Hề Hề liền sửa lại lời nói.

Khoảnh khắc Cố Hề Hề nói đến ba chữ này, đồng tử Mặc Tử Hân nháy mắt co rút lại một chút. Anh nhớ như in lần đầu gặp Vân Nặc, cô ấy cũng gọi tên anh một cách nhẹ nhàng như vậy.

Nặc Nặc, em có thể nói cho anh biết, rốt cuộc thì Cố Hề Hề có phải là phân thân của em không? Vì sao trên người cô ấy luôn thấp thoáng bóng dáng của em?

Vì sao hai người xa lạ lại có quá nhiều điều giống nhau? Nếu là do trùng hợp, không phải sự trùng hợp này quá lớn sao? Giữa em và cô ấy, nếu không tính đến sự khác biệt tính cách, sức khoẻ thân thể, còn lại quả thật.. giống nhau như đúc!

"Thật ngại quá, tôi phải về rồi." Cố Hề Hề nhìn đồng hồ đeo tay, đã là giữa trưa, cô đến đây cũng hết một buổi sáng, cũng nên trở về.

Đáy mắt Mặc Tử Hân hiện lên một tia tiếc nuối, nhưng Cố Hề Hề vừa mới buông cảnh giác, anh không muốn làm Cố Hề Hề lần nữa trở nên xa cách với anh, vì vậy đành gật đầu nói: "Tôi cho người đưa em trở về."

Cố Hề Hề lắc đầu: "Không cần đâu, tôi có tài xế."

Cố Hề Hề chậm rãi đứng lên, tay phải vô thức đỡ lấy eo của mình.

"Sao vậy? Em thấy không thoải mái?" Mặc Tử Hân nhạy bén quan sát: "Để tôi gọi bác sĩ kiểm tra cho em?"

"Không sao, cảm ơn anh. Chỉ là mấy ngày nay tôi thấy cơ thể mình ngày càng nặng nề, thật không có gì đâu." Cố Hề Hề lễ phép từ chối, đáp: "Hẹn gặp lại anh sau."

Nói xong, Cố Hề Hề gọi trợ lý và vệ sĩ đến đỡ cô, chậm rãi rời khỏi, bóng dáng cô từ từ biến mất trong tầm mắt Mặc Tử Hân.

Chỉ trong nháy mắt, đáy lòng Mặc Tử Hân lại xúc động, anh thực sự muốn mang Cố Hề Hề rời khỏi nơi này, rời khỏi Doãn Tư Thần, để cô chỉ thuộc về một mình anh!

"Hề Hề!"

Cố Hề Hề vừa bước đi vài bước, liền nghe tiếng Mặc Tử Hân gọi từ phía sau. Cô chậm rãi xoay người lại. Mặc Tử Hân nhanh chân đuổi theo, trợ lý bên cạnh đã chuẩn bị một hộp quà nhỏ.

Mặc Tử Hân nhận lấy hộp quà này rồi đưa cho Cố Hề Hề: "Tặng cho em."

"Cho tôi?" Cố Hề Hề kinh ngạc.

"Đúng vậy, chúng ta đã là bạn, vậy nên tặng quà là chuyện bình thường mà!" Vẻ mặt Mặc Tử Hân đầy ôn nhu, thật khó có thể làm đối phương từ chối.

Ánh mắt Cố Hề Hề sáng lên, nếu Mặc Tử Hân biết bí mật của cô, cô cũng đã nguyện ý nói chuyện thẳng thắn với anh, vậy thì món quà nhỏ này cô nhận hẳn là cũng không sao?

"Đừng lo lắng, không phải đồ gì đáng giá đâu. Chỉ là một thẻ khách hàng VIP ở trung tâm thương mại này thôi." Mặc Tử Hân đoán được tâm tư của Cố Hề Hề, liền nói.

Cố Hề Hề cười: "Vậy tôi không khách khí."

Cố Hề Hề đưa tay nhận lấy rồi giao cho trợ lý, nhìn Mặc Tử Hân nói: "Tôi phải về rồi, cảm ơn anh!"

"Không tiễn!" Mặc Tử Hân ưu nhã gật đầu.

Cố Hề Hề bước đi không quay đầu lại, cô hoàn toàn không biết Mặc Tử Hân vẫn đứng yên tại chỗ nhìn cô, nhìn đến khi bóng dáng cô khuất khỏi tầm mắt anh, anh vẫn đứng thật lâu..

Về đến nhà, Cố Hề Hề lấy hộp quà búp bê sứ mà Tiểu Vương đã tặng, cô hào hứng muốn đem trưng ở kệ gỗ trong phòng khách. Trong hộp có khoảng hơn hai mươi búp bê sứ, có búp bê mang khuôn mặt bé trai, và búp bê mang khuôn mặt bé gái, mỗi khuôn mặt toát lên vẻ ngây thơ đáng yêu.

Cố Hề Hề nhờ người hầu dọn bớt các vật trang trí đắt tiền đang có trên kệ, thay vào là những con búp bê này.

Thấy Cố Hề Hề thích món quà của mình, Tiểu Vương trong lòng rất vinh dự.

"Thiếu phu nhân thích những con búp bê này sao?" Thím Trương vừa lau chùi từng con búp bê sứ, vừa đưa cho Cố Hề Hề bày biện lên kệ gỗ.

"Nhìn rất dễ thương mà!" Cố Hề Hề cười nói: "Cái kệ gỗ này để nhiều đồ đắt tiền quá nhưng không thú vị gì cả! Trưng những bé búp bê này nhìn đẹp hơn nhiều."

Doãn Tư Thần vừa trở về liền thấy được cảnh này. Anh đứng yên ở cửa, quản gia bước đến đưa dép lê, anh chậm rãi bước về hướng của Cố Hề Hề.

Ánh mặt trời mùa thu dịu dàng rọi vào gương mặt Cố Hề Hề, mày ngài của cô khẽ cong lên mang theo ý cười, hình ảnh thật đẹp mắt.

Doãn Tư Thần nhìn cô như vậy, lại ngây người. Anh vẫn đang suy nghĩ nhớ đến lần cuối cùng thấy cô cười như vậy là khi nào?

Thím Trương đưa con búp bê sứ cuối cùng cho Cố Hề Hề, cô cẩn thận đặt lên kệ, trịnh trọng nhìn đàn búp bê sứ dạy bảo: "Các bé phải ngoan ngoãn nhé! Các bé đều là vãn bối, giá trị thấp, không cần phải so đo với những vật giá trị cao bên kia, không được tỵ nạnh! À, xem cái bình sứ Thanh Hoa bên cạnh bé kìa, nghe nói nó giá trị đến năm mươi vạn, còn bé giá trị chỉ có năm trăm, nhưng không được để bị xem thường nhé! Phải có chí khí nghe không?"

Phốc phốc phốc.. Tiểu Vương và nhóm người hầu đều nở nụ cười.

Thiếu phu nhân thật sự thú vị!

Doãn Tư Thần cũng không nhịn được mỉm cười! Anh hoàn toàn không để tâm việc Cố Hề Hề dọn đi những đồ trang trí của anh, thay vào đó lại bày lên những vật không đáng tiền như vậy.

Đối với anh thì những món đồ kia không đáng giá bằng nụ cười của cô!

Lúc này thím Trương quay lại thấy Doãn Tư Thần, lập tức khom người hành lễ: "Thiếu gia đã về."

"Ừm." Doãn Tư Thần gật đầu, bước đến bên cạnh Cố Hề Hề: "Em thích những cái này?"

Cố Hề Hề vừa quay lại đã nhìn thấy Doãn Tư Thần đang cúi đầu nhìn cô mỉm cười. Ánh mặt trời chiếu lên người anh, làm anh thoạt nhìn càng thêm phá lệ tuấn tú, khoé mắt đầy vẻ phong tình, ánh mắt liễm diễm mang theo sự nhu tình vô hạn.

Đừng nói là Cố Hề Hề, ngay cả thím Trương là người đã nhìn thấy Doãn Tư Thần từ một đứa trẻ đến khi trưởng thành cũng không nhịn được, tầm mắt đều dán lên người Doãn Tư Thần.

Đáy lòng Cố Hề Hề thầm mắng: Tên yêu nghiệt này!

"Thích!" Cố Hề Hề trả lời với vẻ mặt ngây ngốc.

Bộ dáng ngu ngơ của cô khiến Doãn Tư Thần cảm thấy thêm yêu chiều. Anh liền nhìn sang quản gia, nói: "Những đồ vật khác trên kệ có thể dọn đi, nếu thiếu phu nhân thích bày biện gì thì cứ để lên."

Quản gia sửng sốt, rõ ràng các món đồ trên kệ đều là vật ưa thích của thiếu gia mà!

Đôi mắt quản gia nhìn thoáng qua Cố Hề Hề, cúi đầu đáp: "Vâng, thiếu gia!"

Sau đó người hầu liền dọn dẹp sạch các món đồ còn lại trên kệ. Cố Hề Hề nhìn ngẩn ngơ, cô đâu có ý giành hết không gian kệ gỗ đâu?

Mình chỉ thấy mấy con búp bê này dễ thương nên mới bày lên một chút thôi. Doãn Tư Thần lại cho mình hẳn hết không gian cái kệ này.. Chẳng lẽ anh tính cho mình tự ý trang trí lại ngôi biệt thự này luôn sao?

"Đi ăn cơm." Doãn Tư Thần đột nhiên nắm lấy tay Cố Hề Hề, kéo cô đến bàn ăn.

Cố Hề Hề cảm giác được một dòng điện truyền từ đầu ngón tay thẳng đến trái tim cô. Dòng điện này làm toàn thân cô tê dại, cảm giác khác thường không nói nên lời. Cô cứ ngơ ngác, bị động để anh kéo đến phòng ăn, cảm xúc từ đáy lòng ngày càng mãnh liệt.

Tại sao lại như vậy?

Không phải mình đã tự nói trong thời gian ở Doãn gia, chỉ là cùng anh đóng vai vợ chồng thôi sao? Vì sao tự đáy lòng, những lúc anh ấy như vậy thì tim mình cứ nhảy nhót không ngừng?

Tới phòng ăn, người hầu đưa khăn để hai người lau tay. Doãn Tư Thần vẫn ngồi bất động, Cố Hề Hề lúc này mới phản ứng lại, hình như do tay bị thương nên anh không thể tự lau tay?

Quản gia và người hầu cũng đứng yên, Doãn Tư Thần vẫn điềm tĩnh nhìn Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề lau xong tay mình, tự hiểu ý nên đứng dậy, nhận khăn từ người hầu rồi kéo tay Doãn Tư Thần ra, cẩn thận lau sạch cho anh.

Thấy Cố Hề Hề chủ động chăm sóc mình, khoé miệng Doãn Tư Thần mỉm cười.

Xem ra vết thương này cũng xứng đáng lắm..

Cố Hề Hề tỉ mỉ lau từng ngón tay, còn nắm tay anh, Doãn Tư Thần đột nhiên mong vết thương đừng lành quá nhanh..

Bỗng nhiên sắc mặt Cố Hề Hề biến đổi, cô hơi nhíu mày kêu lên: "Ai u.."

Mọi người xung quanh lập tức hoảng sợ, vẻ mặt Doãn Tư Thần biến sắc liền nắm tay Cố Hề Hề, vội vàng nói: "Em làm sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái? Mau, gọi bác sĩ đến!"

Cố Hề Hề xua tay: "Không phải, không phải đâu.. Là đứa bé.. nó đạp!"

"Em nói gì?" Doãn Tư Thần ngẩn ra, rồi vui mừng ôm lấy Cố Hề Hề: "Em nói đứa bé đạp em?"

Đáy lòng Cố Hề Hề dâng lên cảm giác ngọt ngào, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, từ hôm qua đã vậy, đứa bé bắt đầu biết đạp rồi!"

"Mau đi gọi bác sĩ." Quản gia lập tức ra lệnh.

Doãn Tư Thần không quan tâm đến bữa cơm nữa, mà kéo Cố Hề Hề ngồi xuống ghế, còn anh quỳ gối trên đất, ánh mắt thăm dò cẩn thận rồi từ từ đặt tai trên bụng Cố Hề Hề.

Đúng lúc này, tiểu quỷ trong bụng lại giật mình, liền đạp vào bên tai Doãn Tư Thần. Anh cảm nhận được trái tim mình nhảy lên!

Đây là con của anh! Con trai của anh và Cố Hề Hề!

Cảm giác hạnh phúc xen lẫn tự hào không thể che giấu được trong mắt anh!

Sắc mặt Cố Hề Hề phức tạp nhìn Doãn Tư Thần đang ôm bụng của cô, trong lòng cô rối bời không biết nên nói gì.

Doãn Tư Thần đã nhiều lần không quan tâm hình tượng của chính anh, nhưng đây là lần đầu anh không ngại trước mặt nhiều người như vậy, lại quỳ xuống ôm lấy bụng mình, áp tai vào nghe con trai đạp.

Không lẽ anh vui đến mất trí rồi sao?