Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 63: Trả nợ cho ba mẹ

Tiểu A liền đem hai ghế từ ngoài vào. Lúc này Doãn Tư Thần mới kéo Cố Hề Hề cùng ngồi xuống.

Mẹ Cố bất an ngồi trên góc giường, lo lắng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Chú Cố và thím Cố vẻ mặt khó hiểu, liếc mắt nhìn nhau, hơi có vẻ bất an nhìn Doãn Tư Thần, sau đó dời tầm mắt qua mẹ Cố.

Mẹ Cố cảm nhận được ánh mắt chú thím tràn đầy uy hϊếp nhìn bà.

"Chú, thím, hôm nay mời hai người đến đây là muốn thương lượng số tiền thiếu nhiều năm trước." Cố Hề Hề trực tiếp cầm vali trên đất lên, mở vali ra: "Tổng cộng hai trăm ngàn. Số tiền ba mẹ con thiếu hai người coi như xóa bỏ."

Ánh mắt chú Cố và thím Cố nhất thời sáng lên. Hai trăm ngàn! Đây không phải là con số nhỏ! Cố Hề Hề quả nhiên phát tài rồi! Tùy hứng có thể lấy ra hai trăm ngàn!

Tròng mắt thím Cố đảo một vòng, cố đè nén sự yêu thích đối với số tiền trước mặt, khép vali lại: "Hề Hề, cháu thật là. Nói tiền gì chứ, chủ yếu là tình cảm."

Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Chú Cố cũng phản ứng lại, nhận được ánh mắt từ vợ, lập tức phụ họa nói theo: "Đúng vậy đúng vậy, hôm nay là ngày cháu và cháu rể cùng về nhà, nói chuyện tiền bạc gì, hahaha.."

"Chú thím, anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng. Điều này chính là chú thím đã dạy." Cố Hề Hề đối với hai người này một chút tình cảm cũng không có. Nếu năm đó không phải họ chèn ép, ba mẹ cũng không bị buộc phải bỏ việc, trở lại nông thôn làm ruộng kiếm tiền trả cho họ.

Lời của Cố Hề Hề giống như đánh một bạt tai lên mặt hai người. Bọn họ muốn tức giận nhưng không dám.

Doãn Tư Thần cứ như vị thần ngồi đó làm chỗ dựa cho Cố Hề Hề. Anh không nói gì, chỉ có khí thế hùng cường cũng đủ khiến chú Cố và thím Cố chảy mồ hôi lạnh toàn thân.

"Nhiều năm qua, ba mẹ luôn làm công cho chú thím. Ở đây đủ hai trăm ngàn, thím có thể đưa giấy nợ năm đó mẹ ký ra đây không?" Cố Hề Hề chậm rãi nói.

"Aiya, đứa nhỏ này nói gì vậy? Giấy nợ gì? Thím bỏ lâu rồi, năm đó đùa giỡn với ba cháu chút thôi, chú và ba cháu là anh em ruột, sao lại tính toán?" Thím Cố chuyển ý nói: "Hề Hề à, thím thấy cháu hiểu lầm quá sâu sắc rồi. Thím vẫn luôn thích cháu, luôn đối xử như người của Cố gia." Thím Cố nói tới đây bị chú Cố kéo.

Thím Cố lập tức khéo léo đưa đẩy tiếp tục nói: "À không phải, cháu vốn là con cháu của Cố gia mà. Hiện tại đã được gả cho người chồng tốt, cháu sẽ không lấy tiền để coi thường thân thích ở quê nhà chứ. Hề Hề, cháu cũng không phải là người không có lương tâm như vậy chứ."

Toàn bộ trách nhiệm lại bị đặt lên đầu Cố Hề Hề. Sắc mặt Cố Hề Hề trở nên khó coi. Đây là ý gì? Cô đã đem tiền tới, còn không chịu thua, là chê ít sao?

"Hơn nữa, đã qua mười mấy năm. Hai trăm ngàn của mười mấy năm trước giống hai trăm ngàn của hiện tại sao?" Thím Cố làm vẻ mặt bi thương nói: "Năm đó vì chữa bệnh cho ba cháu, trên dưới Cố gia đều táng gia bại sản. Chân Chân lên đại học, học phí cũng không đủ.."

"Thím, Chân Chân còn không đủ năng lực để vào đại học mà?" Cố Hề Hề nhất thời không nhịn được, vạch trần lời nói của thím Cố. Với thành tích của Cố Chân Chân, bằng tốt nghiệp trung học cũng là dùng tiền mà mua, còn nói đến chuyện học đại học sao?

Doãn Tư Thần nghe không nhịn được, khẽ cười. Một nụ cười đó chính là tiêu tan đi trời đông gió rét, gió xuân lan vào.

Mặc dù thím Cố đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng một khắc thấy nụ cười đó của Doãn Tư Thần, vẫn ngây người.

"Xem ra thím chưa hài lòng với số tiền này." Doãn Tư Thần rốt cuộc mở miệng, ngón tay thon dài gõ lên ghế, Tiểu A hiểu ý lập tức khom người rời đi, không tới một phút đã trở lại, xách theo một vali lớn.

"Đây là một triệu tiền mặt." Doãn Tư Thần tỏa hết khí thế: "Ngoài ra còn có chi phiếu một triệu. Thế này đủ chưa?"

Hai triệu tất cả! Chú Cố và thím Cố thật sự bị kinh hãi. Tùy tiện ra tay là đưa ngay hai triệu!

Cố Hề Hề cũng không nghĩ tới Doãn Tư Thần lại lấy ra số tiền lớn như vậy.

"Chú thím, làm người phải hiểu chuyện." Doãn Tư Thần ung dung nói: "Nếu hai người còn không hài lòng, vậy tôi sẽ lấy lại.."

Nhìn hai vali tiền mặt sắp bị mang đi, thím Cố và chú Cố nhanh tay giữ vali, nịnh hót nói với Doãn Tư Thần: "Đủ đủ đủ! Bây giờ đủ rồi!"

"Rất tốt! Vậy.. tờ giấy nợ kia.." Doãn Tư Thần nhẹ nhàng gõ ngón tay lên ghế. Tiểu A đứng bên cạnh lập tức đưa một văn kiện. Doãn Tư Thần không thèm nhìn tới, ném văn kiện cho thím Cố: "Phiền thím ký tên vào."

"Đây là.." Thím Cố nghi hoặc nhìn Doãn Tư Thần, mở văn kiện ra.

Bên trong là hợp đồng chia tài sản, chia rõ hai phần tài sản của ba mẹ Cố và chú thím Cố. Số nợ cũng có ghi ra, nhìn hợp đồng điều khoản rõ ràng, lưng thím Cố cũng toát mồ hôi lạnh

Đây là hợp đồng đã chuẩn bị trước? Chẳng lẽ họ về lần này là vì trả tiền?

"Thím còn chỗ nào không hiểu?" Doãn Tư Thần ưu nhã nói: "Nếu cần, đoàn luật sư của tôi có thể giải thích từng chữ cho thím. Đúng rồi, quên nói rõ, đoàn luật sư của tôi bao gồm những luật sự đủ tiêu chuẩn làm việc toàn cầu, tất cả hơn một ngàn người."

Hơn một ngàn luật sư! Mồ hôi sau lưng thím Cố nhiều hơn. Bà không khỏi lau mồ hôi, đột nhiên hiểu câu "Làm người phải hiểu chuyện" là ý gì. Nếu bà không hiểu chuyện, Doãn Tư Thần hoàn toàn có thể không tốn một đồng cũng giải quyết ổn thỏa chuyện này.

Thím Cố không ngừng lau mồ hôi, gật đầu như giã tỏi: "Thím ký, thím ký."

Bà dám không ký? Dám uy hϊếp trên đầu Doãn Tư Thần, không muốn sống nữa sao?

Thím Cố run rẩy nhận bút trong tay Tiểu A, ký tên, sau đó để lại vân tay. Chú Cố cũng ký tên in dấu tay, ngoan ngoãn đưa hợp đồng cho Doãn Tư Thần.

Doãn Tư Thần không thèm nhìn tới, liếc mắt Tiểu A, Tiểu A hiểu ý lập tức nhận hợp đồng.

"Rất tốt, chuyện này đã giải quyết xong, vậy không quấy rầy chú thím nữa." Doãn Tư Thần duỗi chân, từ trên ghế đứng lên, nói: "Chúng ta nên đi xem bữa trưa chuẩn bị thế nào rồi."

Chú Cố và thím Cố ôm chặt hai vali, cúi gật đầu, xoay người rời đi. Một triệu tiền mặt, một triệu chi phiếu. Bọn họ cả đời cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.

Bọn họ vừa đi, Cố Hề Hề liền nói với Doãn Tư Thần: "Sao anh cho bọn họ nhiều tiền như vậy? Nhiều năm qua, ba mẹ làm nhiều việc cho bọn họ, tiền lãi cũng trả sạch. Huống chi, tờ giấy nợ kia căn bản không phải cho ba mẹ mượn tiền, mà là.."

"Em không thích? Vậy phải nghĩ cách lấy tiền lại rồi." Doãn Tư Thần ung dung nói: "Tiền của tôi, cũng không phải dễ lấy như thế."

"Hả? Có ý gì?" Cố Hề Hề nghi hoặc nhìn.

Doãn Tư Thần chỉ cười một tiếng, đưa tay vén mái tóc rối của Cố Hề Hề.

Mẹ Cố ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm nói: "Hề Hề, Tư Thần, thật xin lỗi. Số nợ của ba mẹ mà hai con phải trả."

"Mẹ!" Cố Hề Hề nhẹ nhàng mở miệng: "Mẹ đừng nói vậy!"

Doãn Tư Thần mỉm cười nói: "Mẹ, con muốn dẫn Hề Hề đi xem bữa trưa thế nào, bây giờ có thể đi không?"

"Dĩ nhiên dĩ nhiên!" Mẹ Cố nhất thời cười lên. Thấy con rể tốt với con gái mình, chăm sóc thân mật, khiến bà được an ủi nhất.

Doãn Tư Thần nắm tay Cố Hề Hề, nhanh chóng rời khỏi phòng. Vừa ra cửa, anh nhìn Tiểu A gật đầu. Tiểu A nhận được chỉ thị, lập tức hành lễ với Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề rồi xoay người đi.

Đoàn đầu bếp Doãn Tư Thần dẫn theo đã chống lều vải, chuẩn bị mọi thứ. Mười mấy đầu bếp bắt tay chuẩn bị nấu. Chỉ trong chốc lát, mùi thơm bao phủ toàn thôn.

Cố Hề Hề đi theo Doãn Tư Thần tới nhà bếp, ngẩng đầu liền giật mình. Mặc dù cô biết mang theo đầu bếp và dụng cụ, nhưng không nghĩ tới lại nhiều như thế.

Có cần khoa trương vậy không? Thậm chí ngay cả lò nướng cũng mang tới? Chỉ vì ăn một bữa cơm, liền mang theo nhiều gia sản như vậy?

Cố Hề Hề trong nháy mắt hết ý kiến. Được rồi, thế giới của người có tiền, thật sự không thể dùng tư tưởng của người bình thường để hiểu được.

Ánh mắt Doãn Tư Thần đảo qua Cố Hề Hề, anh hiểu ý cô. "Em không sợ bà nội, chú thím hạ độc em sao?" Giọng nói anh trầm thấp, từ tính, quyến rũ mê người khó diễn tả.

"Nói bậy gì vậy!" Cố Hề Hề nhíu mày nhìn anh: "Mặc dù bọn họ không thích tôi, nhưng không đến nổi làm chuyện như vậy."

Doãn Tư Thần khẽ cười, nói: "Đi, dẫn em đi xem kịch hay."

"Kịch hay gì.. Này này, anh muốn kéo tôi đi đâu?" Cố Hề Hề không nhịn được kêu lên: "Bà nội nhất định đang cùng các trưởng bối nói chuyện phiếm, chúng ta đi xem cái gì?"

"Đương nhiên cho em xem kịch hay chưa từng xem." Khóe miệng Doãn Tư Thần nhếch lên nụ cười châm chọc: "Xem bà nội em rốt cuộc đang làm chuyện gì mà người khác không thấy được."