Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Làm sao biết… như vậy?” Cố Hề Hề nhất thời ngẩn ra, cô không nghĩ tới Lâm Tiểu Nhã sẽ cho mình một đáp án như vậy: “Nhưng thẻ phòng tôi nhận được quả thật là 1216. Tiểu Nhã, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Lâm Tiểu Nhã thấy Cố Hề Hề bị lừa, nhất thời che mặt làm bộ như khóc thầm nói: “Hôm đó, chẳng lẽ chúng ta uống quá nhiều nên cầm nhầm thẻ sao? Đúng rồi, nếu cậu kết hôn với Doãn Tư Thần, tôi làm thế nào, Trương Tử Cương làm thế nào? Cố Hề Hề, sao cậu có thể ích kỉ như vậy? Cho dù cô không quan tâm cảm nhận của tôi, cậu cũng nên nghĩ tới Trương Tử Cương. Thời đại học, anh ấy vì cậu làm bao nhiêu chuyện, cậu thật sự có thể nói quên liền quên sao?”
Ngực Cố Hề Hề bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ trùng trùng, đau đến sắc mắt cũng đột nhiên biến đổi.
Những tình cảm bị cô cưỡng ép đè xuống, bởi vì lời nói của Lâm Tiểu Nhã mà lần nữa hoàn toàn sôi trào.
“Trương Tử Cương mới đi nước ngoài có hai tháng, cậu liền gả cho người khác. Cố Hề Hề, cậu nhẫn tâm. Tôi vậy mà lại có một người bạn lòng lang dạ sói như vậy, mắt Lâm Tiểu Nhã tôi thật sự bị mù. Tôi và Trương Tử Cương tin tưởng cậu đến thế, nhưng cậu lại đối xử với chúng tôi như vậy.” Lâm Tiểu Nhã dùng sức ép ra hai giọi nước mắt, làm vẻ mặt khó tin nhìn Cố Hề Hề.
Quả nhiên Cố Hề Hề dao động.
“Hề Hề, thật xin lỗi, vừa rồi tôi không nên đánh cậu. Chẳng qua là tôi… chỉ là không cách nào chấp nhận sự thật này.” Lâm Tiểu Nhã đột nhiên tiến lên, ôm lấy Cố Hề Hề, than vãn khóc rống lên: “Hề Hề, trả Tư Thần lại cho tôi có được không? Tôi thật sự rất yêu rất yêu anh ấy, cậu trả anh ấy lại cho tôi đi. Cậu còn có Trương Tử Cương, còn tôi? Tôi mất tất cả.”
Nước mắt Cố Hề Hề tuôn ra: “Nhưng tôi phải làm thế nào? Tiểu Nhã, tôi không còn trong sạch, tôi đã mang thai con của Doãn Tư Thần. Tôi cũng không muốn kết hôn, nhưng nếu không kết hôn, đứa bé này sẽ bị cướp đi. Tôi có thể làm sao?”
Nói xong lời cuối cùng, Cố Hề Hề đã khóc không thành tiếng.
Sao cô có thể không hối hận? Cô đã sớm hối hận rồi.
Nhưng cô không có đường lui, không phải sao?
“Hề Hề, cậu đi tìm Trương Tử Cương đi. Anh ấy yêu cậu như vậy, cậu cũng yêu anh ấy, hai người nhất định phải ở bên cạnh nhau. Hề Hề, cậu nói thật với anh ấy, nói anh ấy chẳng qua là cậu cầm nhầm thẻ phòng, không phải phản bội anh ấy, cậu đi tìm anh ấy, anh ấy sẽ chấp nhận cậu, dẫn cậu cao chạy xa bay. Anh ấy yêu cậu như vậy, anh ấy nhất định sẽ chấp nhận đứa bé trong bụng cậu.” Lâm Tiểu Nhã không ngừng tẩy não Cố Hề Hề: “Cậu không thích Doãn Tư Thần, Doãn Tư Thần cũng không thích cậu, cho dù hai người kết hôn, cậu cũng sẽ không hạnh phúc, đúng không?”
Ánh mắt Cồ Hề Hề sáng lên, đúng, Tiểu Nhã nói đúng.
Mình căn bản không yêu Doãn Tư Thần, anh ta cũng không thích mình, mình kết hôn với anh ta sẽ rất thống khổ.
Mình phải đi tìm Tử Cương, thẳng thắn nói hết mọi chuyện với anh ấy.
Mình và anh ấy yêu nhau như vậy, có rất nhiều kỉ niệm tốt đẹp cùng nhau.
Mình muốn đi hỏi anh ấy, nếu mình không còn trong sạch, anh ấy còn cần mình không?
Nếu mình nguyện ý không để ý tất cả mà đi theo anh ấy, anh ấy sẽ dẫn mình cao chạy xa bay không?
Anh ấy sẽ chấp nhận đứa bé này sao?
Đột nhiên, đáy lòng Cố Hề Hề tràn đầy hi vọng.
Vì Trương Tử Cương tạm thời trở về, cho Cố Hề Hề tràn đầy dũng khí, cô phải đi tìm Trương Tử Cương.
Cố Hề Hề lập tức đẩy Lâm Tiểu Nhã ra, chân trần, kéo áo cưới điển cuồng xông ra ngoài.
Cố Hề Hề xông ra ngoài, biểu hiện khác thường trên mặt cô nhất thời dọa vệ sĩ bên ngoài.
Bọn họ nhìn Cố Hề Hề liều mạng chạy ra ngoài nhà thờ, đồng thời chạy theo, không ngừng ngăn Cố Hề Hề: “Thiếu phu nhân, hôn lễ lập tức bắt đầu, mời về phòng nghỉ ngơi.”
Cố Hề Hề hoàn toàn mặc kệ bọn vệ sĩ nói gì, vào giờ phút này cô chỉ muốn đi tìm Trương Tử Cương, nói cho anh biết toàn bộ. Sau đó cùng Trương Tử Cương rời khỏi nơi đáng hận này, từ đây cao chạy xa bay.
Cố Hề Hề vừa chạy đến cửa bên nhà thờ, còn chưa chạy ra ngoài đã bị đám người gắt gao chặn lại.
“Đi ra! Các người đi ra! Không được cản tôi!” Nước mắt Cố Hề Hề lau sạch trang điểm trên mặt, khiến cô vô cùng chật vật.
Cố Hề Hề một mực đẩy những người đó ra, nhưng bất kể cô dùng sức thế nào, cũng không đẩy được bọn họ.
“Nếu các người tiếp tục cản tôi, tôi liền làm tôi bị thương.” Cố Hề Hề nhất thời nóng nảy, rút cây kẹp trên tóc nhắm ngay bụng mình: “Nếu cốt nhục của Duẫn gia có sơ xuất gì, các người chịu trách nhiệm được sao?”
Quả nhiên, những lời này của Cố Hề Hề có tác dụng, đám vệ sĩ vừa rồi còn rất kiên định ngăn cản anh nhìn tôi, tôi nhìn anh một hồi cũng không dám động.
“Cốt nhục của Doãn gia có sơ xuất gì em chịu trách nhiệm được sao?” Thanh âm Doãn Tư Thần trầm thấp lạnh như băng vang lên từ phía sau.
“Tôi… chẳng qua là…” Cố Hề Hề lập tức bị hỏi á khẩu không trả lời được.
“Em xông ra ngoài chẳng có hình tượng như thế, đơn giản chính là muốn gặp bạn trai cũ của em.” Doãn Tư Thần nắm tất cả trong lòng bàn tay, khí thế đột nhiên bùng nổ, tròng mắt lạnh như băng: “Được, em muốn gặp hắn tôi sẽ cho em gặp. Nếu như hắn đồng ý dẫn theo em cao chạy xa bay, hôn ước của chúng ta có thể hủy bỏ ngay lập tức.”