Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết

Chương 38

Trên đỉnh núi Thanh Khê có một cái thác nước, dòng nước của nó chảy xiết và mát lạnh. Mấy trăm năm trước nó đã bị đá rơi trên núi chia thành nhánh, hội tụ thành những dòng suối nhỏ, chảy đi khắp nơi.

Con suối trước cửa nhà Giang Vô Ngôn chính là một nhánh trong số đó, trong suốt thấy đáy, có thể bắt cá mò tôm.

Bổ sung dinh dưỡng thì chỉ ăn thịt là không ổn, cần phải thay đổi khẩu vị. ngày hôm đó khi nghỉ ngơi, Giang Vô Ngôn bèn bảo Dư Thu Bạch đi bắt cá dưới sông.

Đương nhiên là tướng quân bắt cá, đại phu ngồi trên băng ghế ngồi dưới bóng mát đọc sách.

[ Hệ thống: Chỗ nào cũng có đá để ngồi, tại sao còn phải mang ghế lại đây? ]

[ Giang Vô Ngôn: Trên đá không sạch sẽ, ngồi cũng không thoải mái. ]

Anh vô cùng có ý thay đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, hưởng thụ làn gió thu thoải mái, lười biếng lật sách.

Sau khi bắt được một khuông trúc đầy cá, Dư Thu Bạch quay đầu lại nhìn anh, phát hiện anh sắp ngủ, thả cá xuống rồi lên tiếng nói, “Giang đại phu, ngươi tới đây một chút!”

Giang Vô Ngôn không buồn nâng cằm, “Làm sao?”

Dư Thu Bạch “Ngươi tới, chân ta không động nổi nữa.”

“Bắt chút cá thôi mà, ngươi yếu đuối quá.” Giang Vô Ngôn thả sách xuống rồi lại gần hắn, cởi giầy để bên cạnh dòng suối, ngồi xổm xuống kiểm tra thương thế của hắn, lại phát hiện trên đùi đối phương cũng không có tình huống khác thường, thấy anh nhìn sang còn linh hoạt cào cào lớp bùn dưới đáy suối.

“Ngươi không có chuyện gì thì gào thét cái gì?” Giang Vô Ngôn ngẩng đầu, còn chưa mắng xong thì cánh tay đột nhiên bị kéo vào lòng đối phương.

Dư Thu Bạch ôm mông Giang Vô Ngôn ôm anh lên, hận không thể để cả người anh đều dán lên người mình, ghé vào cổ hít mùi hương từ người anh.

Giang Vô Ngôn đẩy bờ vai của hắn ra, “Đừng nghịch.”

Dư Thu Bạch càng dùng sức ôm, “Con mắt nào của ngươi thấy ta náo loạn, ta không nháo.”

Giang Vô Ngôn, “Ngươi thả ta xuống.”

Dư Thu Bạch, “Không thả, thả ngươi xuống là ngươi đọc sách mà không nhìn ta.”

Giang Vô Ngôn, “Ngươi cũng biết ngươi không đẹp đẽ được như sách thì nhanh thả ta ra, ta đếm đến ba, một …”

Anh chưa nói xong đã bị Dư tướng quân bá đạo hôn xống, hôn đến mức thở hồng hộc, không ngừng động tình, ôm người thậm chí không thèm đeo giày mà chạy thẳng về phòng.

Giang Vô Ngôn bị hắn đè xuống giường, thứ ** đáng ghét khi đâm vào giữa hai người.

Ban ngày, trong buồng truyền tiếng thở dốc của nhân xà đại chiến, ưng nhỏ ngoài buông lăn qua lộn lại, vỗ vỗ đôi cánh mềm, nhảy ra khỏi tổ rồi nằm trên mặt đất ngủ tiếp.

Tiếng thở dốc không biết kéo dài bao lâu, theo một tiếng thở dài rồi bình tĩnh lại.

Sau đó, Dư Thu Bạch chống đầu dọn tóc Giang Vô Ngôn, sờ sờ mắt của anh, lại xoa gò má của anh rồi hỏi, “Nóng hay không nóng?”

“Một lúc nữa đi tắm.” Giang Vô Ngôn vươn mình tránh né sự quấy rầy của hắn, chỉ muốn ngủ.

Dư Thu Bạch nhảy xuống giường, “Ta đi nấu nước!”

Hắn nhấc theo thùng nước ra suối múc nước, chạy đến nhà bếp nhóm lửa. Khi hắn chuẩn bị kỹ càng xong, phát hiện Giang Vô Ngôn còn đang ngủ, lại cẩn thận ôm anh, thử nước ấm, giúp anh vào thùng nước tắm.

Tiếp xúc với nước ấm, Giang Vô Ngôn hơi không thích ứng cuộn mình lại, Dư Thu Bạch thì thầm bên tai anh, “Ngươi ngủ tiếp đi.”

Hơi nước lấy làm làn da của Giang đại phu trở nên hồng hào, anh nghe lời lại tiếp tục ngủ thϊếp đi, Dư Thu Bạch như hầu hạ thiếu gia đứng bên cạnh thùng cầm khăn mặt lau người cho anh, càng cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Hắn lau khô tóc cho Giang Vô Ngôn, lau từ vai cổ xuống, đến khi lau đến nơi nào đó, đột nhiên cảm giác có gì hơi khác.

Phía bên trong cổ tay của Giang đại phu bên có một phần da hơi đậm, cẩn thận sờ thì thấy có hơi lồi lõm. Dư Thu Bạch ngạc nhiên, trùng hợp là khi vật này rơi xuống gặp nước nóng.

Dư Thu Bạch nắm cổ tay anh, mãi không nói nên lời. Dưới lớp da giả này là một vết sẹo dài hơn năm tấc, đã kết máu già. Từ diện tích của nó có thể thấy người ra tay nhẫn tâm cỡ nào.

Cảm giác thô bạo bỗng nổi lên trong lòng, Dư Thu Bạch gần như không nhịn được muốn đánh thức Giang Vô Ngôn, hỏi ra nhẽ xem ai là người làm anh bị thương.

Hắn nhịn lại nhịn, cuối cùng cũng chỉ cẩn thận và ôn nhu lau chùi xung quanh vết sẹo này, không nói gì.

Nói thì làm được gì, Giang Vô Ngôn sẽ không nói cho hắn.

Chuyện của anh, ai cũng sẽ không nói cho.

Đại chiến một trận, Giang Vô Ngôn mất rất nhiều sức nên ngủ đến tận chạng vạng mới tỉnh, vừa đúng thời gian ăn tối. Dư Thu Bạch đang nước cá ở bên ngoài. Anh theo hương vị đi ra, ngồi cạnh đống lửa bên dòng suối nhỏ chờ bữa tối.

“Sắp chín rồi, con cá lớn nhất cho ngươi ăn.” Dư tướng quân dùng chiếc đũa xuyên qua thịt con cá, xác định đã chín mới gạt bớt phần cháy đen bên ngoài, đưa đến bên mép Giang Vô Ngôn, “Thổi nguội rồi thử một chút xem.”

Giang Vô Ngôn dùng hàm răng kéo một miếng nhỏ vào trong miệng nếm thử, thật ra ăn không ngon lắm, hơi tanh, lại còn hơi nóng, nhưng anh vẫn nhận lấy từ từ ăn.

Dư Thu Bạch không quá để ý đến ăn uống, chỉ cần chín là có thể ăn, thậm chí cảm thấy ăn ngon. Anh cầm lấy hai con cá khác chưa nướng quá kỹ bắt đầu ăn như hùm như sói.

Tốc độ ăn hai con của hắn chỉ đủ Giang Vô Ngôn ăn nửa con, ăn xong còn chưa no, lại đến bên dòng suối làm cá chuẩn bị nướng thêm.

Giang Vô Ngôn cầm nửa còn lại đưa cho hắn, mìn thì lấy con đao nhỏ trên tay hắn ung dung dùng cây trúc vót nhọn xuyên cá, rồi lấy không ít đồ gia vị đi ra.

Dư Thu Bạch ăn nửa con cá còn lại của Giang Vô Ngôn xong, cảm thấy động tác làm việc của anh rất vui tai vui mắt, khá giống vương tôn công tử, bối cảnh lại không hề như thế.

Hắn muốn mở lời, nhưng lại không muốn đánh vỡ này bầu không khí yên tĩnh này, chỉ muốn nhìn anh làm việc, nhìn thấy đến cuối đời.

Giang Vô Ngôn làm cá xong, đắp thêm hai miếng gừng khử tanh, muối thêm rắc lên.

Hương vị mê người hương vị nhanh chóng tản ra, Dư Thu Bạch vui vẻ nói, “Ngươi còn biết nướng cá!”

Giang Vô Ngôn không lập tức trả lời vấn đề này, mà là học dáng vẻ lúc trước của hắn, đem cá nướng chín đặt bên mép hắn nói, “Nếm thử xem có ăn được không.”

Dư Thu Bạch không để ý có nóng không, cắn một cái hết một phần ba con cá, xuýt xoa trong miệng.

“Mới nướng xong đã dám ăn như thế, bỏng chết đáng đời ngươi.” Giang Vô Ngôn vào phòng tìm nước cho hắn uống, đi ra lại phát hiện đối phương đã bắt đầu ôm cá gặm.

Anh buồn cười trước dáng vẻ quỷ chết đói đầu thai của tướng quân, mang nước ra có bao nhiêu là sơn hào hải vị, ngươi làm gì mà như chưa ăn qua món ngon thế?”

“Mùi vị không giống nhau.” Dư Thu Bạch thở ra khối nói, “Trong kinh ăn cơm nhiều quy củ, nếm được vị thì đồ ăn đã lạnh hết, còn phải nghe một đống nhã sĩ rề rà nhiều lời, không bằng ở ăn cùng huynh đệ trong quân doanh.”

Giang Vô Ngôn ngồi xuống tiếp tục đùa hắn, ” Thức ăn trong quân cũng không kém, thịt luôn có, không đến nỗi ngươi hiếm lạ chút cá của ta chứ.”

“Đâu giống nhau.” Dư thu Bạch nói, “Trong doanh trại đều ăn cùng huynh đệ, huynh đệ không có tay nghề thế này, lại nói...”

“Lại nói?”

“Cơm phải ăn cùng người nhà mới ngon, ta có một vị huynh đệ nói rất đúng, cơm vợ làm mới là cơm ngon nhất, không gì sánh nổi.”

Giang Vô Ngôn cười khẽ, “Ai là vợ ngươi.”

“Ngươi a, chính là ngươi, ta nhận định ngươi rồi.” Dư Thu Bạch gặm đầu cá, mắt sáng lấp lánh nhìn về phía anh.

“Nói linh tinh.” Giang Vô Ngôn giơ tay gõ đầu hắn, lấy nước đưa cho hắn, lại đế bên dòng suối chuẩn bị nướng cá ăn.