Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết

Chương 17

Gần đây, nhóm sơn phỉ trên núi Thanh Sơn Sơn cảm thấy đại ca cư xử càng ngày càng lạ, đầu tiên là hí ha hí hửng cường ngạnh lôi một nam nhân từ dưới núi lên làm áp trại phu nhân, nhưng lại cực kỳ nịnh nọt người ta, cả ngày bưng trà đưa nước cho vị phu nhân này.

Rốt cục có một ngày, trong khi Bùi Tương Ngọc đang nhấc theo thùng nước hướng về trong phòng mình, một vị thân tín không thể nhịn được nữa ngăn hắn lại.

“Đại ca, như ngươi vậy là giống kiểu gì?” Thân tín tận tình khuyên nhủ, “Nam nhân chúng ta không thể ăn nói khép nép như thế, coi như là đối với nam nhân đi, vậy cũng là lão bà trong nhà, ngươi phải cứng rắn lên!”

Bùi Tương Ngọc không thèm thả thùng xuống, không hề có ý định đứng lại tán gẫu với hắn, “Tránh ra.”

“Đại ca!” Thân tín bị chen qua một bên, vẫn cố gắng gọi với theo, “Đại ca, ngươi đi làm gì thế?”

Đại ca cũng không quay đầu lại, “Cho rửa chân chị dâu ngươi.”

Giang Vô Ngôn ở trong phòng vừa nhìn Bùi Tương Ngọc bê thùng nước vào, hí ha hí hửng đi tới, vừa nghe hệ thống khuyên nhủ [ Anh đang làm rất tốt, không cần thiết phải làm lại đâu, thật sự, đừng nghĩ quẩn như thế. ]

[ Giang Vô Ngôn: Tôi không thuyết phục được bản thân. ]

[ hệ thống: Vậy thì cố gắng thuyết phục, thực sự không được thì tôi sẽ giúp anh. Anh nhìn xem, anh ở chỗ này tốt thế còn gì, gia thế hiển hách, muốn cái gì có cái gì, cần gì phải bởi vì một chút việc nhỏ mà bắt đầu lại từ đầu cơ chứ? ]

[ Giang Vô Ngôn: Việc nào nhỏ? Đổi lại là cậu, cậu bị làm một làm thử xem? ]

[ hệ thống: Anh đừng đùa, tôi không thích khoản này, tôi đâu thích nam giống anh đâu. ]

[ Giang Vô Ngôn: Tôi cũng không thích, chỉ là người tôi yêu trùng hợp là nam thôi. Hơn nữa, chính là bởi vì tôi có người yêu nên mới có cảm giác tội lỗi. ]

[ hệ thống: Vậy anh làm lại một lần sẽ không có cảm giác tội lỗi nữa? Tôi phải sửa lại anh, làm lại một lần không có nghĩa là cái gì đều sẽ không xảy ra, thứ tôi thay mới chỉ là số liệu, trí nhớ của anh cũng sẽ không biến mất. ]

[ Giang Vô Ngôn: Có ý gì? ]

[ hệ thống: Ý là vâng, đúng là thân thể của anh là sạch sẽ, nhưng linh hồn vẫn không thuần khiết, từng làm chính là từng làm, đừng làm xong không dám nhận. ]

[ Giang Vô Ngôn:... ]

Lần đầu tiên, Giang Vô Ngôn bị hệ thống làm nghen họng không trả lời được.

Mặc kệ lúc nào, Giang Vô Ngôn tức giận là không muốn nói chuyện, cực kỳ hẹp hòi. Lần này anh rất giận, ngay cả khi Bùi Tương Ngọc ân cần rửa chân cũng không thể trấn an được anh, mãi đến tận khi lên giường ngủ vẫn chưa nói lời nào.

Anh đang tức giận với hệ thống, nhưng Bùi Tương Ngọc nào biết, hắn chỉ nhìn ra tâm tình của anh không tốt, cho rằng anh đang giận mình, bèn nằm trên giường liều mạng kiểm điểm xem minh đã làm gì sai. Hắn nghĩ một đống, từ nhiệt độ nước rửa chân đến cả cơm canh thô ráp, cuối cùng không thể tránh được lại nghĩ đến việc hoang đường khuya ngày hôm trước.

Đúng rồi đúng rồi, tiểu thiếu gia được chiều chuộng như thế, làm sao có thể chịu được oan ức này từ hắn được.

Trên núi hoàn cảnh cũng không ổn, không có cơm ngon áo đẹp.

Bị chính mình sỉ nhục xong còn phải hàng đêm ngủ cạnh mình.

Càng nghĩ lòng càng đau, Bùi Tương Ngọc không muốn đánh thức Giang Vô Ngôn, trở mình nhìn vách tường cả một buổi tối. Chờ hắn cuối cùng cũng cân nhắc xong nên “Thả hắn đi” hay “Không thả”, đã là tiếng gà trống đã thổi năm canh rồi.

Trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, Bùi Tương Ngọc lại trở mình ôm Giang Vô Ngôn. Chờ ngời tự nhiên tỉnh lại, hắn do dự mãi mới nói ra quyết định của mình, “Ngày hôm nay dẫn ngươi vào thành đi dạo mua ít đồ, ngươi đừng đi lạc.”

Giang Vô Ngôn sững sờ, hứng thú không lớn, “Ồ.”

Bùi Tương Ngọc ôm anh một lúc lâu, không đành lòng nói, “Ngươi đừng lại như thế, ta không thể thả ngươi trở lại, ngươi mà đi thì ta sẽ chết mất.”

Giang Vô Ngôn, “....” Anh thực sự không biết nên nói tiếp cái gì.

Cùng ngày buổi sáng, Giang Vô Ngôn cùng Bùi Tương Ngọc xuống núi tiến vào thành.

Bọn họ cưỡi ngựa dạo quanh Trấn Thanh Sơn một vòng, lãng phí rất nhiều thời gian mới vào thành vào giữa trưa.

Giang Vô Ngôn không hứng thú với việc mua đồ, cùng Bùi Tương Ngọc đi dạo nửa vòng cũng không tìm được đồ gì muốn mua, Bùi Tương Ngọc cho rằng anh vẫn là hậm hực, bèn tự chủ trương lôi kéo anh đi vào thợ may mua quần áo.

Huynh đệ trên núi đều là chút kẻ lỗ mãng cao lớn thô tráng, mắt thấy trời thu đến rồi, mà quần áo chống lạnh cho tiểu thiếu gia hầu như không có, Bùi Tương Ngọc sợ anh cảm lạnh, chọn trái chọn phải một lúc cũng không cân nhắc được nên mua bộ nào.

Giang Vô Ngôn thấy hắn xoắn xuýt một lát đều không kết quả, mắt thấy sắp đến giờ ăn cơm tối, đơn giản là chủ động cầm một bộ áo bông nhìn không tệ lắm.

Bùi Tương Ngọc đi theo phía sau anh nhận quần áo, nghĩ là anh đói bụng, lại tìm địa phương ăn cơm.

Tiệm cơm là do Giang Vô Ngôn chọn, Giang thiếu gia thường thường vào thành, biết nhà ai ăn ngon. Chỉ chốc lát sau, hai bát mỳ nóng hổi đã được bưng lên bàn.

Nước dùng vàng óng không chỉ có mỳ không mà còn có thịt và rau, Bùi Tương Ngọc đưa bát mỳ cho Giang Vô Ngôn, mình thì không thổi nguội mà ăn luôn.

Giang Vô Ngôn bới mỳ trong bát mình, gắp hết thịt sang bát cho hắn.

Bùi Tương Ngọc không phản ứng lại, im miệng không ăn.

Giang Vô Ngôn liếc hắn một cái, giải thích, “Ta không thích ăn thịt, ngươi ăn giúp ta.”

Bùi Tương Ngọc, “Ngươi nói bừa cái gì, nam nhân nên ăn nhiều một chút.” Nói lại muốn gắp trở lại.

“Ăn không nổi, ” Giang Vô Ngôn cau mày, “Ăn không ngon, lượng cơm của ngươi lớn, giúp ta ăn đi.”

Lời nói của anh thành công ngăn cản động tác của Bùi Tương Ngọc. Hắn nghĩ tới đây là một thiếu gia được nuông chiều, bản thân cho rằng mỹ vị căn bản không lọt nổi mắt xanh của anh, chỉ có thể ngượng ngùng để đũa xuống, vội vàng ăn trong bát mình.

Giang Vô Ngôn thấy hắn ăn tập trung như thế, hơi buồn cười, sợ hắn không đủ ăn bèn ông chủ cho thêm trứng gà.

Ông chủ cầm muôi trứng gà đến, vừa thêm vừa hỏi, “Thêm mấy cái?”

Giang Vô Ngôn đưa tay chỉ vào bát của Bùi Tương Ngọc, từ trong túi lấy ra tiền lẻ, “Một là được.”

Ông chủ nhận tiền rồi thêm trứng vào bát Bùi Tương Ngọc, nhưng hắn thêm xong cũng không không lập tức đi mà nhìn Giang Vô Ngôn. Nhận ra là ai, hắn kinh hãi đến biến sắc, “Giang thiếu gia? Ngươi là Giang Vô Ngôn tiểu thiếu gia đúng không? Sao ngươi lại chạy đến chỗ ta rồi?”

Bùi Tương Ngọc cảnh giác nhìn lại, Giang Vô Ngôn giương mắt nói, “Muốn ăn mỳ chỗ ngươi thì đến thôi, không được sao?”

“Được được, đương nhiên được.” Ông chủ vội vàng nói, “Nghe nói ngươi bị thổ phỉ bắt đi, trong nhà của ngươi tìm ngươi sắp điên rồi, ngươi ăn xong nhớ về nhà, được không?”

Giang thiếu gia từ nhỏ ăn cơm từ cửa hàng ông chủ mà lớn lên, miễn cưỡng coi như một nửa trưởng bối, Giang Vô Ngôn gật gù nói, “Biết rồi.”

Hắn đáp ứng chỉ là muốn ứng phó ông chủ, nhưng Bùi Tương Ngọc lại coi là thật, đồ ăn trong miệng không còn mùi vị nữa. Hắn lập tức đứng lên, kéo Giang Vô Ngôn đi luôn.

Giang Vô Ngôn bị hắn ép phải thả muôi xuống, mì trong bát còn chưa ăn xong một nửa, ông chủ vội vàng đuổi theo phía sau, nhưng chạy quá chậm, trong chốc lát đã bị Bùi Tương Ngọc cắt đuôi.

Bùi Tương Ngọc nắm chặt tay Giang Vô Ngôn, một lòng nghĩ phải nhanh đưa anh về trên núi. Nhưng trời không cho người như nguyện, bọn họ một đường chạy nhanh, đột nhiên gặp phải một đám người lớn. Đường phố chật hẹp, người chen người, thêm vào trong tay Bùi Tương Ngọc toàn mồ hôi, nhất thời trượt tay thả tay anh ra.

Dòng người tách hai người ra, Bùi Tương Ngọc bị chen vào một góc nhỏ. Đến khi bốn phía không chen chức nữa, hắn vội vã chung quanh, nhưng lại phát hiện ra, tiểu thiếu gia bị chính mình đánh mất rồi.

Không, không phải đánh mất, anh vốn muốn rời đi, luôn muốn rời đi, nhưng lại bị chính mình cầm cố lại.

Sau đó anh sẽ về nhà họ Giang, chính anh cũng nói sẽ về nhà, về nhà cưới vợ, sinh con.

Anh có vị hôn thê, không còn mấy tháng là sẽ kết hôn, đến lúc đó sẽ gia đình đề huề sung sướиɠ, thê hiền tử hiếu...

Bùi Tương Ngọc che mắt, cảm thấy lạnh cả người, chậm rãi đấu vào góc nhỏ khóc.

Cũng không biết qua bao lâu, Bùi Tương Ngọc không khóc nữa, trời đã đen, hai mắt hắn tối tăm, thu dọn lại tâm tình, chuẩn bị một người lên núi.

Làm mất lão bà rồi, nhưng trên núi còn có huynh đệ và trách nhiệm đang chờ hắn. Có lẽ rất nhiều năm sau, khi hắn cùng huynh đệ nhậu nhẹt, sẽ xuống núi nhìn xem anh không có chính mình cũng sống rất hạnh phúc, chính mình cũng có thể thỏa mãn rồi.

Nghĩ tới đây, trong long Bùi Tương Ngọc lại bắt đầu thấy đau, nhưng hắn đã không còn nước mắt để chảy, một người chậm rãi quay lại chỗ ngựa dừng chân.

Ngựa bị buộc ở cửa thành, trong màn đêm lẳng lặng chờ chủ nhân. Hắn đi tới cửa thành, lại phát hiện chờ ở nơi đó không chỉ có mỗi ngựa, mà còn có một bóng người không lớn không nhỏ.

Bùi Tương Ngọc xoa con mắt, xoa xong lại càng mắt ra nhìn, hắn không nhìn lầm.

Giang Vô Ngôn đang đứng bên cạnh con ngựa, trên tay ôm cái bao, dựa vào cửa thành, đầu gật gù như sắp ngủ. Thấy người cần chờ cuối cùng cũng tới, anh ngửa đầu ngáp một cái, cực kỳ uể oải nói với Bùi Tương Ngọc, “Làm gì mà muộn như vậy.”

“Ta... Xin lỗi.” Họng Bùi Tương Ngọc khàn khàn, mang theo giọng mũi nói, “Sao ngươi lại quay lại?”

Giang Vô Ngôn chẹp miệng nói, “Tôi quay lại lấy quần áo, quần áo chúng ta mua lạc chỗ nào rồi, làm sao, không muốn ta đến?”

“Không, không...” ngoài ‘không’ ra, Bùi Tương Ngọc không nói được gì khác, ôm bả vai anh lên ngựa.

Móng ngựa lẹt xẹt, bốn phía tất cả đều là gió đêm gào thét. Giang Vô Ngôn bị Bùi Tương Ngọc ôm chặt phát đau, lại không chịu được xóc nảy, lên tiếng nhắc nhở, ” Đường đêm không dễ đi, ngươi chậm một chút, chậm một chút.”

Bùi Tương Ngọc nghe anh đi chậm lại. Một tay hắn nắm dây ngựa, xác nhận người trong ngực là ấm áp, tươi sống, đột nhiên cúi đầu xuống hôn đỉnh đầu anh.

“Ta đói quá.” Giang Vô Ngôn không nhận ra tình cảm dao động của hắn, xoa bụng đề nghị, “Trở về ăn khuya nhé.”

“Được!” Bùi Tương Ngọc vung roi ngựa lên, “Chúng ta nhanh về thôi, còn những chuyện khác cần làm.”