Vì Em Hái Xuống Sao Trời

Chương 20

Thái độ này của Vệ Lẫm khiến trong lòng Trần Nhược Tinh cảm thấy thoải mái. Cô cũng biết câu chuyện tình yêu của hoàng tử và công chúa, với điều kiện gia thế của Vệ Lẫm như vậy khẳng định muốn tìm một cô gái môn đăng hộ đối.

Từ đó, cô nhìn Vệ Lẫm tựa hồ không còn thấy gánh nặng nữa, nhìn anh dường như cũng thấy thân thiết hơn một chút.

Buổi sáng, hai người luyện nhảy một lúc, tuy rằng hình dáng của hai người khác nhau, có điều cũng không có tình trạng gì. Trần Nhược Tinh cũng biết quan tâm Vệ Lẫm, tuy không nói gì nhiều, nhưng vẫn biết hỏi han vết thương trên chân anh.

Vệ Lẫm vẫn lạnh lùng như trước, “Tôi không sao. Đêm hội cô đừng để xảy ra chuyện gì là được.”

Trần Nhược Tinh liên tục gật đầu, “Sẽ không.”

Vệ Lẫm nhìn cô, “Đến lúc đó tôi thật sự sẽ ôm lấy eo cô.”

Trần Nhược Tinh trầm mặc mấy vài giây, “Giáo sư Tư nói, vấn đề của mình là vấn đề về tâm lý, thầy ấy đề nghị dùng phương pháp giải mẫn cảm, tiếp xúc với bạn học nam nhiều một chút.”

Vệ Lẫm đã từng nhìn thấy qua trong sách, kỳ thật anh ngược lại có chút tò mò, Trần Nhược Tinh làm sao lại mắc loại “bệnh” này. Nhưng cô không nói, anh cũng sẽ không hỏi.

“Vậy cô nên nhanh tìm một người bạn trai, nói không chừng liền trị hết.”

Vẻ mặt Trần Nhược Tinh nghiêm túc.

“Nếu cần thì tìm tôi.” Anh miễn cưỡng để lại một câu rồi xoay người lên lầu.

Buổi chiều, mẹ Vệ thắng lợi trở về, cầm hơn mười cái túi. “Hai đứa đáng lẽ nên đi với ta, đồ mùa thu trong cửa hàng rất nhiều, ta mua về hai bộ cho hai đứa. Vệ Lẫm, đi thử áo đuôi tôm của con đi.”

Vệ Lẫm cau mày, “Cái đó có khác gì cái trong tủ con không?”

Mẹ Vệ: “Đương nhiên là khác, bộ này in hoa, con nhìn kỹ xem.”

Vệ Lẫm không cho là đúng: “Chỉ là một tiết mục biểu diễn mà thôi, có cần phải mua không.”

“Đương nhiên! Con không hiểu!” Mẹ Vệ mặc kệ anh, “Nhược Tinh, con xem hai bộ váy này.” Một chiếc màu tím, một chiếc màu đen, đều rất đẹp. “Con thích không? Con xem, đêm hội mặc bộ nào thì hợp?”

Trần Nhược Tinh hiện tại đã quen rồi, “Con cảm ơn dì.” Lại nhìn giá, cô chỉ cảm thấy thịt đau.

Mẹ Vệ cười: “Đến lúc đó ta cũng đi tới đêm hội xem xem. Nhìn hai đứa, bất tri bất giác ta lại nhớ đến vũ hội đại học của chúng ta. Ta và bố Vệ Lẫm chính là xác định quan hệ trong vũ hội đó.”

Trần Nhược Tinh chớp chớp mắt, “Nhất định rất lãng mạn.” “Đúng vậy. Dì luôn quên bước nhảy, sau đó bố Vệ Lẫm dạy dì, cứ dạy dạy, dì liền trở thành bạn gái ông ấy. Ông ấy lớn hơn dì hai khóa, đến khi dì tốt nghiệp, bọn dì liền kết hôn.” Đường Vận là một người phụ nữ hạnh phúc, hơn nửa đời thuận buồm xuôi gió.

“Mẹ con cũng là sinh viên của đại học Giang.” Trần Nhược Tinh đột nhiên nói.

Động tác của mẹ Vệ bỗng ngừng lại.

“Dì, mẹ con năm đó ở đại học như thế nào?”

“Nhược Tinh ――”

“Con muốn gặp bà ấy.” Trần Nhược Tinh chậm rãi nói, “Con biết bà ấy ở Giang thành.”

“Đúng vậy, cô ấy ở Giang thành.” Cổ họng Mẹ Vệ nuốt xuống.

“Chuyện này có phải khiến dì khó xử không? Anh Vệ Triệt cũng nói giúp con tìm phương thức liên lạc của mẹ con, nhưng vẫn không đưa cho con. Con nghĩ anh ấy có chỗ khó của anh ấy. Là mẹ con không muốn gặp con sao?”

“Nhược Tinh, mẹ con không biết con đã ở Giang thành. Năm đó bà con đồng ý cho mẹ con sinh ra con, bảo mẹ con thề, muốn cô ấy đoạn tuyệt quan hệ với con.”

Chuyện này Trần Nhược Tinh cũng biết. "Con chỉ muốn gặp bà, cũng không bắt bà ấy nhận con.”

Mẹ Vệ thở dài, “Được. Dì đi liên lạc.”

Trần Nhược Tinh khom người, “Làm phiền dì rồi.”

Mẹ Vệ sờ má cô, “Nhược Tinh, con người trên đời có rất nhiều chuyện không thể lựa chọn được, giữa con cái và bố mẹ cũng là một loại duyên phận.”

“Dì Đường, con chỉ là muốn nhìn xem người sinh ra mình rốt cuộc như thế nào, con nằm mơ gặp họ, nhưng luôn không thấy rõ khuôn mặt họ.” Trần Nhược Tinh nhẹ nhàng nói.

Mẹ Vệ trong lòng đau nhói.

Chạng vạng cùng ngày, Trần Nhược Tinh muốn về trường.

Mẹ Vệ nháy mắt với Vệ Lẫm, Vệ Lẫm dường như mờ mịt chưa phát giác. “Vệ Lẫm, con hôm nay không quay về sao?” Đứa ngốc này sao lại không biết đưa con gái nhà người ta về vậy chứ.

“Con có chút việc, thứ hai mới về trường.”

“Hai đứa không phải cần luyện nhảy sao?”

“Lúc sáng luyện một lúc rồi, cũng không cần luyện nữa.” Trong lòng mẹ Vệ thở dài, mình như thế nào lại sinh ra đứa con không lo không nghĩ gì cơ chứ. Ưu điểm theo đuổi con gái của bố nó sao lại không di truyền chút nào cho hai anh em chúng thế không biết.

Sau khi Trần Nhược Tinh rời đi, mẹ Vệ lên lầu tìm Vệ Lẫm nói chuyện.

“Con và Nhược Tinh sao vậy? Sao đột nhiên lại xa lạ như vậy? Cãi nhau rồi?”

Vệ Lẫm gấp sách rồi, “Mẹ, mẹ của Trần Nhược Tinh và mẹ rốt cuộc là có chuyện gì? Mẹ nợ dì ấy gì à?”

Mẹ Vệ ngạc nhiên, “Sao con lại hỏi như vậy?”

“Nếu không mẹ vì sao phải đáp ứng hôn sự của con và Trần Nhược Tinh.”

Sắc mặt mẹ Vệ trầm xuống, “Nhược Tinh xinh đẹp như thế, ai mà không thích chứ.”

Vệ Lẫm nhìn ra được sự khẩn trương của mẹ anh, anh cười cười, “Mẹ không nói, vậy khẳng định là đúng rồi.”

Mẹ Vệ biết không thể giấu được anh, bà đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy cây bạch quả to lớn ngoài cửa sổ, qua hai tháng nữa, lá cây bạch quả sẽ biến thành ánh vàng rực rỡ. “Bố mẹ của Nhược Tinh là bạn của mẹ, năm đó mẹ Nhược Tinh bởi vì quan hệ của mẹ mà quen biết bố con bé, hai người ở bên nhau. Sau lại xảy ra một vài việc, hai người lại chia tay.”

“Vì vậy mẹ áy náy?”

“Con bé Nhược Tinh là người khiến người ta rất thích.”

Vệ Lẫm cười khẽ, mẹ anh đương nhiên có phần áy náy. “Mẹ, hôn sự của con và Trần Nhược Tinh, về sau đừng nói nữa.”

Mẹ Vệ cũng biết bản thân là một bên tình nguyện. “Con trai, thực xin lỗi.”

Vệ Lẫm không để ý lắm, “Trần Nhược Tinh vô cùng mẫn cảm, mẹ không nên nhắc tới.” Như vậy sẽ chỉ đẩy cô ra càng ngày càng xa.

Mẹ Vệ nghiêm mặt nói: “Mẹ biết rồi.”

Vệ Lẫm thở dài, “Mẹ, bớt xem phim truyền hình tình yêu chút đi, mẹ cũng không phải cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi nữa.”

Sắc mặt mẹ Vệ nháy mắt thay đổi, bị đả kích quá sâu rồi, “Vệ Lẫm! Con là muốn nói mẹ rất già sao?”

“Động tác của anh hai nếu nhanh một chút, mẹ cũng có thể làm bà nội rồi.” Vệ Lẫm cảm thấy mẹ anh chính là nhàm chán mới có thể suy nghĩ về chuyện của anh và Trần Nhược Tinh.

Mẹ Vệ: “Bản thân con cũng phải cố gắng lên! Chó chê mèo lắm lông.”

Đảo mắt đã tới đêm hội của tân sinh viên, bốn giờ chiều, giáo viên phụ trách trong trường, những người của hội học sinh, còn có bạn học biểu diễn tiết mục, mọi người sớm đã tới.

Trần Nhược Tinh cùng Hứa Lạc Lạc đã thay quần áo, Giả Gia và Tôn Diệc Nặc đang giúp hai người trang điểm làm tóc.

“Hai tiểu tiên nữ, quá đẹp rồi.” Giả Gia nói.

Trần Nhược Tinh nhìn bản thân mình trong gương, giống như là cô cũng giống như không phải cô, Giả Gia giúp cô tết bím tóc, trong tao nhã lại mang theo vẻ hoạt bát.

Tôn Diệc Nặc nói: “Nhược Tinh, chiếc váy này của cậu thật đẹp, mua đâu vậy?”

“Mình cũng không biết, là dì mua.”

Giả Gia: “Là của nhãn hiệu C, cái này phải hơn 3000 tệ. Người dì này của cậu thế mà không tiếc của.”

Hứa Lạc Lạc: “Chiếc váy này rất đẹp, Nhược Tinh mặc lên càng đẹp hơn. Đêm nay nhất định sẽ kinh diễm toàn trường.”

Giả Gia: “Chúng ta chụp chung mấy bức trước. Mấy bức chụp chung đợt huấn luyện quân sự thật sự vô cùng thê thảm! Ảnh ký túc xá phải thay mới rồi.”

Hứa Lạc Lạc nhìn Chương Nhất Thần đúng lúc đang ở phía trước, “Lớp trưởng, nhờ chút đi.”

Chương Nhất Thần hơi cuống lên, “Sao vậy?”

“Giúp bốn bọn mình chụp bức ảnh.”

Chương Nhất Thần cầm lấy di động, chụp mấy bức. “Các cậu có nhìn thấy Vệ Lẫm không?”

Hứa Lạc Lạc: “Không để ý.”

Chương

Nhất Thần: “Sau khi tan học liền không thấy đâu.”

Hứa Lạc Lạc: “Có phải có việc không? Cậu gọi điện cho cậu ta xem.”

Chương Nhất Thần: “Di động không nhận.”

Hứa Lạc Lạc nói: “Chờ đi. Cậu ta muốn tới thì khẳng định sẽ tới.”

Trần Nhược Tinh nhìn thời gian, còn nửa tiếng nữa đêm hội mới bắt đầu.

Trong hội trường, mọi người lần lượt tiến vào.

Còn mười phút nữa, Vệ Lẫm vẫn chưa xuất hiện.

Trần Nhược Tinh lấy di động ra, gọi vào dãy số của anh, đáng tiếc âm thanh vang lên rất lâu, bên kia vẫn không không ai nhận.

Giả Gia: “Còn chưa liên lạc được với Vệ Lẫm à?”

Trần Nhược Tinh lắc đầu.

Hứa Lạc Lạc: “Đừng nóng vội, con người cậu ta không thể tới sớm được.”

Trần Nhược Tinh cầm lấy mặt nạ màu bạc, đây là của Vệ Lẫm. Lúc trước anh sợ làm mất, nên bảo Trần Nhược Tinh bảo quản giúp anh.

Bảy giờ đúng, đêm hội chính thức bắt đầu.

Tiếng của nam nữ MC truyền đến hậu trường, sinh viên của mấy tiết mục đầu đều đã chuẩn bị xong.

“Sao lại thế? Vệ Lẫm cậu ta có tới không vậy?” Một nam sinh mất hứng hỏi.

“Cậu ta nếu không tới, chúng ta làm sao nhảy đây?”

Có người đề nghị: “Hay là tìm Quan Húc giúp? Dù sao cậu ta cũng biết.” Mọi người không khỏi nhìn về phía Trần Nhược Tinh.

Hứa Lạc Lạc cau mày, “Còn chưa có tin gì của cậu ta à?”

Trần Nhược Tinh lắc đầu, “Cặp của bọn mình không lên diễn nữa vậy.”

“Haiz, thật là. Không muốn nhảy thì đừng đăng ký. Lãng phí thời gian.”

Hứa Lạc Lạc vỗ vỗ đầu vai cô, lúc này nói lời an ủi cũng không ích gì. “Nhược Tinh ――”

Trần Nhược Tinh cong khóe miệng, “Không sao. Các cậu nhanh đi chuẩn bị đi.”

Tiết mục thứ nhất đã xong.

Trần Nhược Tinh nhìn di động, không có bất kỳ tin tức gì, trong lòng cô đã có đáp án, Vệ Lẫm sẽ không đến.

Tiết mục thứ hai bắt đầu rồi, giọng nam đơn ca 《 Hoa sơn chi nở》, hát rất hay.

Thời gian từng giây một trôi qua, người của tiết mục thứ ba đã đứng phía sau sân khấu.

Không còn kịp nữa, hết thảy đều trần ai lạc định (????). Trần Nhược Tinh thở dài, đã không còn là việc của cô nữa rồi. Cô đi ra cửa hội trường, gió đêm từ từ thổi, thổi bay góc váy của cô, mang theo ưu thương không nói nên lời.

(????) Trần ai lạc định (尘埃落定): Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.

Tiếng nhạc quen thuộc vang lên, cô dựa vào tường, nhìn lên sân khấu.

Nam sinh mặc áo đuôi tôm, nữ sinh mặc váy dài, theo tiếng nhạc nhẹ nhàng chuyển động, điệu waltz hoa lệ thanh lịch.

Trần Nhược Tinh híp mắt, nói không ra có cảm giác gì.

Cô nhớ tới thời gian Vệ Lẫm luyện tập cùng cô, rõ ràng mới hai ngày trước mà thôi, anh vì sao lại không tới.

Cuối cùng, tiếng nhạc chấm dứt, điệu nhảy cũng kết thúc.

Ở dưới vỗ tay rầm rầm.

Trần Nhược Tinh một tay nhấc váy đi ra hội trường.

Ánh trăng đêm nay vừa tròn vừa sáng, vườn trường lúc này một mảnh yên lặng.

Cô đi được mấy phút, đột nhiên nghe thấy có người kêu cô.

“Trần Nhược Tinh ――” thanh âm mơ hồ có chút quen thuộc.

Trần Nhược Tinh quay đầu lại, nhìn thấy Tư Triết. “Thầy Tư ――”

Tư Triết nhìn cô, “Biểu diễn tiết mục đêm hội tân sinh viên à?”

Trần Nhược Tinh gật đầu, cũng không nói cụ thể.

“Sớm vậy đã đi ra rồi? Không ở lại xem thêm?” Tư Triết hỏi.

Trần Nhược Tinh: “Em cũng không biểu diễn.”

“Làm sao vậy?” Tư Triết ôn nhu hỏi.

Trần Nhược Tinh hít sâu một hơi, “Bạn nhảy của em không tới.”

Tư Triết nhìn đáy mắt cô gái ẩn giấu mất mát, “Cơ hội biểu diễn ở đại học còn rất nhiều. Gần đây em thế nào rồi?”

“Em cảm giác lên đại học, so với trước kia tốt hơn nhiều. Em dám nói chuyện với bạn học nam, chỉ là trong lòng vẫn thấy căng thẳng.” Trần Nhược Tinh nhẹ nhàng nói, thanh âm rầu rĩ.

“Đừng tạo áp lực quá nhiều cho bản thân. Hoặc là nói, hoàn cảnh trước kia của em đã tạo áp lực quá lớn cho em.”

Trần Nhược Tinh khẽ cắn môi, “Thầy Tư, em và thầy nói chuyện cũng coi như là trị liệu sao?”

Tư Triết cười, “Em cảm thấy sao?”

“Em cảm thấy nói chuyện với thầy, trong lòng không có chút gánh nặng nào. Thầy Tư, đêm nay tiết mục em tham gia chính là tiết mục thứ ba 《 Điệu waltz tình yêu 》, lúc nhỏ em rất thích khiêu vũ, cho nên lúc này em muốn thử xem, nhưng không nghĩ tới cuối cùng em còn không có cơ hội.” Trần Nhược Tinh thở dài, cô cúi đầu, nhấc chân đi lên phía trước. Bộ váy hơi dài, vừa không để ý, cô liền đạp lên, thiếu chút nữa bị ngã, may mà Tư Triết đỡ lấy cánh tay cô.

Tư Triết: “Cẩn thận.”

“Cảm ơn thầy, thầy Tư.” Trần Nhược Tinh lần nữa đứng vững. “Thầy Tư, thầy muốn đi đâu?”

“Về nhà.” Tư Triết nói.

Trần Nhược Tinh thẹn thùng: “Vậy thầy về trước đi.”

“Tôi còn chưa ăn cơm, em có thời gian không, cùng tôi ăn một bữa cơm.”

Trần Nhược Tinh do dự.

“Thầy mời.” Tư Triết nói đùa.

“Được ạ.”

Hai người đi vào một nhà hàng trước cổng trường, nhà hàng rất bình thường, một loại mùi vị gia đình.

Tư Triết hỏi: “Ăn cá không?”

Trần Nhược Tinh: “Thầy Tư, em không đói.”

Tư Triết cười nói: “Ăn một chút đi, xem như ăn cùng tôi.” Nói xong anh kêu ông chủ, gọi một con cá vượt hấp, hai món rau. “Thêm một chai coca nữa.”

Không nghĩ tới coca là gọi cho Trần Nhược Tinh.

“Tuy tôi không tán thành uống những thứ này, nhưng thỉnh thoảng uống một chút cũng không sao.”

Trần Nhược Tinh hơi kinh ngạc, “Cảm ơn.”

Khách trong nhà hàng không nhiều lắm, hai người ăn cũng không nhiều.

“Em lớn lên ở Vi Chu, bên kia sản xuất hải sản, em ――” Anh còn chưa nói hết lời, tiếng chuông di động của Trần Nhược Tinh bỗng vang lên.

Trần Nhược Tinh vừa nhìn thấy tên của Vệ Lẫm trên màn hình, mi tâm liền nhăn lại.

“Sao lại không nhận điện thoại?” Tư Triết hỏi.

Trần Nhược Tinh do dự một chút, rồi ấn nhận máy.

Thanh âm của Vệ Lẫm truyền đến, “Cô đang ở đâu?”

Trần Nhược Tinh vừa nghe thấy tiếng của Vệ Lẫm, ủy khuất trong lòng nổi lên, “Vệ Lẫm, vì sao cậu không tới?”