Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 114: Uống Chén Rượu Nhạt

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- ----------------------------------------------------

Thần Binh Quyết, một môn Kiếm Pháp được Hắc Long lấy trong một Động Phủ, cho dù với ánh mắt bắt bẻ của hắn mà cũng không thể không thừa nhận môn Kiếm Quyết này tinh diệu và khủng bố!

- Trảm.

Thanh đồng chuỷ thủ trong tay Diệp Hạo chém ra một đạo Kiếm Quang sáng chói loá mắt.

Kiếm Quang này mang theo Thần uy cuồn cuộn vô thượng hàng lâm đến thế gian.

Oán Nữ Cửu Thế kêu thảm một tiếng, hai tay bị chặt đứt tới tận gốc.

- Con mẹ nó, Kiếm Quyết gì thế này?

Trong mắt Hiểu Minh lộ ra vẻ khó tin.

Diệp Hạo không trả lời hắn, hư thoát ngồi co quắp trên đất.

Oán Nữ Cửu Thế hiểu ra nếu mình không làm gì đó, rất có khả năng mình sẽ ngã xuống ở đây. Bởi vậy, trong mắt cô ta hiện ra vẻ dứt khoát, hai đạo Túc Mệnh Chi Thân trong cơ thể cô ta chạy ra, một đạo phóng về phía Trận Pháp, một đạo biến thành huyết quang đầy trời bao vây toàn thân.

Hiểu Minh khẽ ngây người.

Oán Nữ Cửu Thế này chơi trò gì thế? Nhưng chưa đến 5 giây sau, hắn đã hiểu.

Bởi vì đạo Túc Mệnh Chi Thân phóng về phía Trận Pháp tự dưng nổ tung, trong chớp mắt, năng lượng khủng bố phá tan Bát Quái Trận Đồ mà hắn đã bố trí, sóng xung kích bá đạo không những phóng xạ ra ngoài, cũng tác động đến Oán Nữ Cửu Thế bên trong Trận Pháp.

Nhưng một đạo Túc Mệnh Chi Thân của cô sớm đã biến thành năng lượng bao quanh bảo vệ cô ta, nên lực xung kích này không ảnh hưởng đến cô ta bao nhiêu.

Thân hình Hiểu Minh lóe lên kéo Diệp Hạo tránh khỏi phạm vi của sóng năng lượng, đợi dòng năng lượng này tiêu tán, bóng dáng Oán Nữ Cửu Thế đã mất tích.

- Vẫn để cô ta chạy thoát.

Diệp Hạo khẽ thở dài.

- Oán Nữ Cửu Thế đã tổn thất năm đạo Túc Mệnh Chi Thân, hơn nữa bản thân cô ta cũng bị thương rất nặng, trong thời gian ngắn sẽ không có khả năng khôi phục được đâu.

Giọng điệu của Hiểu Minh hơi nhẹ nhõm.

- Đến lúc đó chắc cậu và tôi đã sớm đặt chân đến cảnh giới Luyện Huyết.

Thăng lên Luyện Huyết, Hiểu Minh có thể thi triển nhiều thủ đoạn hơn, cộng thêm Diệp Hạo nữa, cho dù Oán Nữ Cửu Thế khôi phục lại đỉnh phong thì sao chứ?

- Oán Nữ Cửu Thế để mắt tới Trương Lan.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Hộ Thân Phù này được tôi viết mấy ngày trước.

Hiểu Minh suy nghĩ một chút rồi lấy ra một lá phù.

- Anh chắc chắn nó có tác dụng chứ?

- Tôi chỉ có thể nói bây giờ thì nó có tác dụng.

Hiểu Minh nói khẽ.

- Được rồi.

Diệp Hạo cũng hiểu rõ hiện giờ đã không còn biện pháp nào khác.

Ngay lúc Diệp Hạo và Hiểu Minh chuẩn bị rời đi, bọn họ không hẹn mà cùng dừng bước.

Quác!

Quác!

Quác!

Tiếng quạ kêu tràn ngập không trung.

Từ xưa đến nay quạ đen đại biểu cho xui xẻo, những lời được lưu truyền từ xưa đến đến nay đều có đạo lý của nó!

- Hai vị công tử, không bằng đến quý phủ uống chén rượu nhạt?

Sau đó, một giọng nói già nua vang lên, một bia mộ to lớn dời vị trí, rồi một bà lão tóc trắng chống quải trượng đầu rồng đi ra cùng mấy vị thiếu nữ.

Con ngươi Hiểu Minh co rụt lại.

- Xem ra cậu nhận ra thân phận của tôi.

Bà lão tóc trắng cười nói.

- Không phải tiền bối Hồ Tiên ở Đông Bắc sao?

Hiểu Minh run rẩy hỏi câu này.

Tu vi của người này đã đến trình độ Lục Địa Thần Tiên rồi!

Mà phái Mao Sơn của hắn cũng chưa chắc có người đã tiến vào cảnh giới đó, Hiểu Minh tin tưởng, cho dù sư tôn của mình cũng phải đầu hàng người trước mặt người này, hai bên căn bản không cùng một cấp bậc.

- Tạo lão ở Đông Bắc quá nhàm chán rồi!

Bà lão tóc trắng nói đến đây lại mời lần nữa.

- Hai vị công tử, không nể mặt lão thân được à?

Hiểu Minh không nói.

Diệp Hạo trầm ngâm một lát mới trả lời:

- Tiền bối nói đùa rồi, Hiểu Minh chúng ta đi.

Từ những lời Hiểu Minh nói, Diệp Hạo đã biết bà lão tóc trắng này là Hồ Tiên.

Nếu người này muốn gϊếŧ bọn họ chỉ cần một ý niệm, bọn họ giờ chỉ đành làm theo yêu cầu của Hồ Tiên.

Hiểu Minh cũng hiểu rõ chuyện này không do mình quyết định, nên đi cùng Diệp Hạo đến động phủ.

Vừa mới tiến vào Động Phủ, cánh cửa sau lưng liền đóng lại, nhưng hai bên đường đều treo đầy đèn màu.

- Cậu tên gì?

Hồ Tiên nhìn Diệp Hạo hỏi.

- Diệp Hạo.

- Dũng khí cậu hơn tên tiểu đạo sĩ này nhiều.

Hồ Tiên nói xong chỉ hai cháu gái của mình nói.

- Cậu nhìn xem thích người nào, có thể mang về làm vợ.

Không thể không nói hai cháu gái của Hồ Tiên đều tuyệt sắc, nhưng ai có thể đoán được ý đồ thực sự của bà ta chứ?

Diệp Hạo trầm ngâm một chút mới lên tiếng.

- Vãn bối đâu có phúc khí này?

- Xem ra cậu không thích hai đứa cháu gái của tôi?

Hồ Tiên cười ha ha nói tiếp.

- Không sao, lão thân không nhiều cái gì chỉ nhiều cháu gái, lát nữa cậu lựa thoải mái.

Diệp Hạo và Hiểu Minh liếc nhau một cái.

Tình huống gì đây? Hồ Tiên mời hai người bọn họ vì chọn cháu rể thôi sao?

Đến phòng khách, hai người thấy một đám thiếu nữ đang đùa giỡn đuổi bắt nhau, ai nấy đều điện nước đầy đủ, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần vểnh thì vểnh a.

- Các cô nương, đều đến đây hết đi.

Hồ Tiên vỗ tay cười ha ha nói.

Những thiếu nữ đang đùa giỡn nhanh chóng im lặng, đứng xếp thành một hàng thanh tú động lòng người ngay tại chỗ.

Bọn họ đầy tò mò nhìn hai người.

- Hai người này thật xấu!

- Ta cảm thấy bên trái xấu hơn.

- Bên phải xấu hơn bên trái một chút chứ!

Sắc mặt Diệp Hạo và Hiểu Minh lập tức đen lại.

Hồ Tiên cười mắng:

- Nói linh tinh gì thế?

Những thiếu nữ này lập tức câm miệng.

- Hai vị công tử có chọn trúng người nào không?

Hồ Tiên nhìn hai người nói.

- Tiền bối có chuyện gì không ngại nói thẳng đi.

Lúc này Diệp Hạo nói.

- Hai người chọn đi rồi nói.

Hồ Tiên cười nói.

- Tôi đã có bạn gái rồi.

Diệp Hạo đành phải nói.

Hồ Tiên nghe Diệp Hạo nói vậy, dời mắt sang nhìn Hiểu Minh.

- Tôi cũng có bạn gái rồi.

Hiểu Minh vội nói.

Hồ Tiên nghe hai người trả lời đã hiểu nếu bản thân còn không nói rõ ràng, bọn họ sẽ không dám tiếp nhận phần đại lễ này.

- Cũng được, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề với hai cậu.

Hồ Tiên trầm ngâm một chút mới lên tiếng:

- Một kẻ địch của tôi xuất hiện, mà tôi không nắm chắc thắng được ông ta.

- Kẻ địch mà tiền bối nói là Lang Tiên sao?

- Ừm.

Hồ Tiên khẽ gật đầu nói tiếp.

- Tôi có dự cảm, có thể lần này mình sẽ bỏ mình.

- Bà ngoại.

- Bà ngoại.

- Bà ngoại.

Từng người trong đám thiếu nữ đi lên, ánh mắt bọn họ đầy nước mắt.

- Đời này lão thân chưa từng làm qua chuyện thương thiên hại lý nào, mà đám cháu gái ta cũng chưa từng nhiễm máu người, cho nên lão thân hi vọng tương lai hai vị có thể che chở một vài người.

Hồ Tiên vừa nói xong, một người thiếu nữ mặc áo xanh trong đó lên tiếng:

- Bà ngoại, cho dù hai người họ liên thủ với nhau cũng không giải quyết được Oán Nữ Cửu Thế, bà phó thác chúng cháu cho bọn họ có phải…?

Không nói hết đoạn sau, nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng.

- Thanh Thanh, cháu là Hồ Yêu Nhất Tộc có tư chất cao nhất, nhưng cháu ngàn vạn lần đừng coi thường hai thanh niên trước mặt này.

Hồ Tiên dùng giọng điệu nghiêm trọng nói.

- Hả?

- Thành tựu lương lại của họ sẽ vượt qua cháu.

- Bà ngoại, tương lai cháu có thể vấn đỉnh Hồ Tiên a.

- Nhưng bọn họ sẽ siêu việt Địa Tiên.

- Không có khả năng!