Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Diệp Hạo vẫn cảm thấy Khuê Ngũ muốn lừa tiền.
Nhưng người phụ nữ kia vừa gọi điện thoại, xe cảnh sát đã chạy đến khi chưa đầy 5 phút, cho dù Diệp Hạo có ngốc cũng hiểu rõ đây là một cái bẫy.
Cái bẫy nhằm vào mình!
Mình đắc tội người nào sao?
Mình rất ngoan mà, đâu có trêu chọc ai chứ? Có cần chơi nhau thế không?
- Xảy ra chuyện gì?
Hai cảnh sát chạy tới, vội vàng hỏi.
Khuê Ngũ tỏ vẻ bi phẫn nhìn Diệp Hạo.
- Tôi chỉ nhìn bạn gái cậu ta một cái, cậu ấy lại đánh tôi.
- Anh nói dối!
Đường Phiên Phiên tức giận quát.
- Tôi có nói dối hay không hỏi người xung quanh thì biết.
Khuê Ngũ nói xong nhìn đám người đang vây xem.
- Tôi làm chứng, tôi thấy cậu ta đánh người.
Một người trung niên nói trước.
- Tôi làm chứng.
- Tên này ra tay quá độc ác.
- Đúng vậy, nếu không phải chúng tôi ngăn cản thì cậu ta đã bị đánh chết rồi.
Đường Phiên Phiên thấy vậy sao lại không hiểu, cả đám người đang nói giúp Khuê Ngũ chứ.
- Giả mạo chứng cứ là phạm pháp đó!
Đường Phiên Phiên trầm giọng nói.
- Cô gái à, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung đâu.
Người trung niên kia không vui đáp trả.
Đường Phiên Phiên còn muốn nói gì nữa, nhưng một cảnh sát bước đến gần hai người nói.
- Cậu đi với chúng tôi một chuyến.
- Các anh không thể mang cậu ấy đi!
Đường Phiên Phiên tiến lên chắc trước mặt Diệp Hạo.
Diệp Hạo đẩy cô nàng ra, sau đó đưa di động cho cô.
- Nói chuyện này cho xã trưởng Long.
- Ừm.
Đường Phiên Phiên ép bản thân mình phải tỉnh táo lại, cô hiểu rõ lúc này mình không ngăn được việc Diệp Hạo bị đưa đi, nếu cậu ấy nói vậy, chắc sẽ có cách.
Hai cảnh sát đưa Diệp Hạo và Khuê Ngũ cùng mấy người chứng kiến rời đi.
Quá trình bọn họ làm việc rất nề nếp, cho dù ai cũng không nhìn ra được chỗ nào không ổn, trong lòng Diệp Hạo cảm thấy bất an.
Có ai đó muốn chơi chết mình.
Đường Phiên Phiên nhanh chóng tìm được số của xã trưởng Long, nhanh chóng bấm nút gọi, không lâu sau, bên kia truyền đến giọng nói thoải mái của xã trưởng Long.
- Diệp Hạo, sao nhớ mà gọi điện cho tôi vậy?
- Ông là xã trưởng Long sao?
- Cô là.
- Tôi là bạn Diệp Hạo, cầu xin ông mau cứu cậu ấy.
- Xảy ra chuyện gì?
Đường Phiên Phiên nhanh chóng tóm tắt lại mọi chuyện.
- Vu oan hãm hại a!
Xã trưởng Long trầm giọng.
- Cô không cần lo lắng, tôi có mấy người bạn trong giới truyền thông ở Ma Đô, giờ tôi bảo bọn họ nghe ngóng.
Hiệu suất xã trưởng Long rất cao.
Không lâu sau, điện thoại lại vang lên.
- Chuyện này có chút phức tạp.
Xã trưởng Long vừa mở miệng đã nói như vậy.
Sắc mặt Đường Phiên Phiên thay đổi.
- Rốt cuộc ai muốn chỉnh Diệp Hạo?
- Theo tin tức bạn tôi thăm dò được, có người phía trên lên tiếng muốn chỉnh Diệp Hạo, dù bạn tôi dùng một chút quan hệ nhưng không có ai dám can thiệp cả.
Xã trưởng Long trầm giọng nói.
- Vây làm sao bây giờ?
Xã trưởng Long trầm ngâm một chút, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó.
- Diệp Hạo học đại học Trung Y?
- Đúng vậy.
- Hiệu trưởng các cô có lực ảnh hưởng rất lớn tại Ma Đô thậm chí khắp cả nước, nếu hiệu trưởng đồng ý giúp đỡ, Diệp Hạo chắc sẽ không sao.
- Hiệu trưởng?
Hai mắt Đường Phiên Phiên sáng lên.
Hiệu trưởng Hoa Tư đại học Trung Y, thánh thủ trung y của Hoa Hạ, cho dù cấp cao trong Đế Đô cũng phải nể mặt ông ba phần, lời nói của Hoa Tư rất có trọng lượng.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)
…
- Tên.
Trong phòng thẩm vấn, một cảnh sát hỏi.
- Diệp Hạo.
- Giới tính.
- Nam.
- Tuổi.
- 17.
- Vì sao lại đánh Khuê Ngũ?
- Tôi không đánh anh ta!
Diệp Hạo trầm giọng nói.
- Đùi phải Khuê Ngũ đã bị cậu đánh gãy, vậy mà cậu còn dám nói cậu không đánh cậu ta.
- Tôi không đánh thật mà.
Cảnh sát thẩm vấn lập tức nổi giận.
Rất nhanh, một cảnh sát khác đẩy Khuê Ngũ ngồi xe lắn, mà trên đùi phải hắn đang bó bột đi vào.
Diệp Hạo nhìn chằm chằm đùi phải Khuê Ngũ một lát, khẽ thở dài.
- Vì đối phó tôi, các người bỏ công thật.
Với Thấu Thị Nhãn, Diệp Hạo dễ dàng nhìn thấy đùi phải Khuê Ngũ thật sự bị gãy, hơn nữa vết thương do ngoại lực mạnh đánh vào.
- Bây giờ cậu còn gì để nói.
- Đùi phải Khuê Ngũ không liên quan đến tôi.
- Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, cậu còn không nhận tội?
- Tôi không làm chuyện này, tôi nhận tội cái gì?
- Xem ra không sử dụng một chút thủ đoạn, cậu sẽ không chịu nhận tội đâu.
Cảnh sát thẩm vấn Diệp Hạo đứng dậy, lạnh lùng nói.
Thôi xong, bọn chúng muốn động tay chân rồi!
Hai mắt Diệp Hạo mở lớn, không biết Đường Phiên Phiên có báo cho xã trưởng Long hay chưa?
Hắn không nghĩ đến chuyện chạy trốn, dù có năng lực này, hắn cũng không dám. Đến lúc đó, có khả năng mình sẽ thành tội phạm bỏ trốn!
Một lát sau, hai tên cảnh sát cầm một số thiết bị trở lại.
Hai tên sát dẫn Diệp Hạo đến ngồi trên một cái ghế bằng kim loại rồi khóa lại, sau đó, tên thứ nhất cầm dây thừng ghìm chặt cổ hắn, tên thứ hai đè đầu hắn xuống, lại xuất hiện thêm tên thứ ba, hắn dán một tầng lụa mỏng được nhúng nước lên mặt hắn.
- Cậu biết đây là gì không?
Diệp Hạo không trả lời, hắn còn chưa biết bọn họ muốn làm gì.
- Nhìn xem, có tất cả chín miếng lụa mỏng như thế này, tôi sẽ dán từng cái một lên mặt cậu, lúc tất cả lụa mỏng được đưa lên mặt, hô hấp cậu sẽ rất khó khăn. Vì mạng sống, cậu phải liều mạng hô hấp.
- Yên tâm, chỉ cần cậu liều mạng hô hấp vẫn có thể hấp thu đủ dưỡng khí để cậu sống sót.
- Chỉ như vậy sao?
Nếu như vậy sao gọi là cực hình được?
- Sau đó chắc chắn sẽ rất đặc sắc, chúng tôi đang rất mong chờ đây.
Người cảnh sát kia nói đến đây, dán tờ lụa mỏng thứ hai lên mặt Diệp Hạo.
Ba!
Bốn!
Năm!
Lúc tờ mỏng ướt đẫm thứ chín dán lên mặt, Diệp Hạo cảm thấy hô hấp mình trở nên khó khăn.
Hắn đang phải dốc toàn sức mới hấp thu được một chút dưỡng khí.
Mà lúc này, lại có chất lỏng tưới lên lên lụa mỏng, một mùi vị gay mũi truyền vào mũi hắn.
Sắc mặt Diệp Hạo lúc này không khỏi thay đổi.
Nước ớt cay!
Hắn vội vàng nín thở.
Hít nước ớt cay vào lỗ mũi, không phải sặc chết sao!
Nhưng hắn có thể nín thở được bao lâu?!
Lúc Diệp Hạo không kiên trì nổi, vừa mới hô hấp một chút, nước ớt cay liền chui vào mũi hắn, làm hắn ho khan kịch liệt.
Khụ khụ… Nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Ho khan một lát, khó chịu mới giảm bớt đi một chút, nhưng lúc này trong đầu lại truyền đến cảm giác sắp hít thở không thông.
Cuối cùng, Diệp Hạo đã hiểu rõ hình phạt này tàn ác bao nhiêu.
Chỉ cần hắn hít thở, sẽ hít nước ớt cay vào, loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này không phải ai cũng có thể tiếp nhận.
Nhưng hắn không tiếp nhận được cũng phải cố gắng chịu đựng.
Hắn không hô hấp sẽ chết vì thiếu dưỡng khí.
Cho dù hắn cố kìm nén, nhưng vì thiếu dưỡng khí làm hắn hôn mê, thân thể vẫn hô hấp theo bản năng.
Kết quả ai cũng rõ, hắn sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà tỉnh lại.
Vòng đi vòng lại như vậy, không sợ hắn không thỏa hiệp, không sợ hắn không nhận tội.