Một Người Vợ Tuyệt Vời

Chương 8: Kẻ Nói Dối

"Cảm ơn con rất nhiều."

Lưu Bội Châu cảm kích, nụ cười đạo đức giả kia khiến người ta chua xót, Phan Tinh Nhi không muốn ở lại lâu hơn một giây, đành cầm trái cây đưa cho bà nội rồi rời đi.

Bà Phan không thích ở trong bệnh viện, buổi chiều mới trở về nhà, cử động vẫn không tiện, phải nhờ bác sĩ riêng chăm sóc.

Phan Thiết Lâm và Phan Tinh Nhi cùng nhau đi dạo, và khi cô đến khu vườn, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay,sợ cô vẫn còn buồn vì chuyện vừa xảy ra nói.

“Đừng nghe những điều vô nghĩa của em anh,Phan Bất Xảo muốn kết hôn khi thấy một gia đình tốt."

"Họ chỉ không muốn em kết hôn,nếu em thích nhị thiếu gia của gia đình Diệp gia,chỉ cần đi nói với bà nội."

"Hãy để bà nội đưa ra quyết định cho em."

"Em không thích."

Vào lúc này, Phan Tinh Nhi không thể suy nghĩ về nhị thiếu gia Diệp gia,tâm trí của cô hiện giờ chỉ toàn là kẻ xấu xa Diệp Bính Ngao.

Dây chuyền ngọc bích rõ ràng không phải của anh ta vậy mà anh ta vẫn thừa nhận rằng là của anh ta không có điểm mấu chốt đạo đức nào cả.

"Kẻ dối trá, lừa đảo."

Nhớ lại quá trình háo hức đi cầu hôn với mặt dây chuyền ngọc bích của mình, Phan Tinh Nhi không khỏi chửi bới dữ dội.

Diệp Bính Ngao đã nói dối mình.

Thảo nào anh lao vào giật lấy tờ giấy đăng ký kết hôn, vì anh cũng sẽ cắn rứt lương tâm.

Phan Tinh Nhi trong lòng tràn đầy tức giận, l*иg ngực không có chỗ nào để trút giận, trên má hiện lên một đám mây đỏ tức giận.

Mình đang hoang mang kết hôn với một người đàn ông lạ, mình phải làm sao đây?

Minh đi nâng nhầm hôn,nếu bà nội biết liệu có lo lắng không?

Mình nên bắt đầu từ đâu đây?

Bộ não của Phan Tinh Nhi sắp nổ tung vì suy nghĩ.

"Tinh Nhi, em đang nói cái gì vậy, ai là kẻ nói dối?"

Phan Thiết Lâm nghe vậy liền hỏi ngược lại cô.

"....."

"À, anh tài xế chở em đi mua trái cây đã lừa em."

Diệp Bính Ngao khóe miệng giật giật khi nghe những lời này, anh vươn tay định véo má cô, nhưng bàn tay lại lướt qua cơ thể cô.

Linh hồn là vô hình mà.

Anh tiếc nuối rụt tay lại, suy nghĩ.

Lần sau, minh sẽ thực sự véo nó.

Cô là người đầu tiên dám mắng anh như thế này.

"Lừa tiền,em bị lừa bao nhiêu?"

"Chỉ là lừa tiền sao?"

Phan Thiết Lâm rất lo lắng, vì sợ rằng Phan Tinh Nhi sẽ bị lừa ngoài việc lừa tiền.

Phan Tinh Nhi lắc đầu, nói rằng đó chỉ là một chục nhân dân tệ.

Phan Thiết Lâm thở phào nhẹ nhõm, nhớ ra điều gì đó, và nói.

"Em vẫn không có điện thoại di động sao?"

"Lát nữa anh đưa em đi mua điện thoại di động, rồi lấy thẻ ngân hàng cho em."

"Cảm ơn anh họ."

Phan Tinh Nhi cảm ơn anh, nghĩ rằng số phận thực sự buồn cười.

Ba cô có hai em trai và một chị gái, nhưng không ai trong số họ thực sự tốt với cô, người duy nhất tốt với cô là người anh này không cùng huyết thống với cô.

Anh Phan Thiết Lâm là cháu trai nuôi được bà nội mang về nuôi trong cô nhi viện.

Một người không cùng huyết thống nhưng lại yêu thương cô rất nhiều.

Khi đến chỗ bà nội, Phan Tinh Nhi lấy trái cây ra gọt, bà nội cô nói

"Thiết Lâm,bà mới kêu nhà bếp hầm bồ câu cho con, mau đi ăn đi."

"Vâng, con biết rồi."

Phan Thiết Lâm vỗ vai Phan Tinh Nhi.

"Một chút, lại tìm em."

Sau khi Phan Thiết Lâm đi, bà nội hỏi cô.

"Anh họ tìm con có chuyện gì?"

"Anh ấy muốn đưa con đi mua điện thoại di động."

Bà gật đầu rồi nói.

"Anh họ của con rất tốt."

"Ngoài tính cách nhu nhược, không dám gây chuyện, nó đối nhân xử thế rất tốt, sau này nếu gặp khó khăn gì thì có thể nhờ nó giúp đỡ."

Phan Tinh Nhi gật đầu, cũng cảm thấy anh họ Thiết Lâm rất tốt và cần được bảo vệ.

"Vấn đề của dây chuyền ngọc bích được giải quyết như thế nào rồi?"

"Nhà họ Diệp nói cái gì?"

Phan Tinh Nhi suy nghĩ một lúc lâu, sau đó cắn môi nói.

"Bà nội, con không muốn kết hôn, con muốn ở bên cạnh bà."

"Nghịch ngợm."

Sau khi đi một hồi lâu mới mang lại tin tức như vậy cho bà, bà Phan đột nhiên tức giận đến mức hai má đỏ bừng.

"Bà có thể ở bên con bao nhiêu năm?"

"Bà đi sớm thôi, con nếu ở nhà một mình sẽ bị bắt nạt đấy"

Phan Tinh Nhi mỉm cười.

"Bà nội, bà có nghĩ đến con không?"

"Con đã hai mươi hai tuổi rồi."

Nghe lời cô nói, bà Phan sửng sốt một chút, cẩn thận nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cô dịu dàng không giống thiếu nữ hai mươi hai tuổi, giống như người vừa mới lớn lên mà thôi.