Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 111: Có lẽ ba quá vô dụng.

Edit by: KlaraHa1314

~~~~~~~~~~~~~~~

Thẩm Dao lớn hơn Diệp Tang một tuổi. Bất quá cô bé lớn lên nhỏ xinh, thoạt nhìn như là xấp xỉ tuổi.

Mắt mèo của tiểu gia hỏa chớp chớp, đối diện với đôi mắt mang theo vài phần ngạo khí của Thẩm Dao, quai hàm liền phồng lên.

Bé nhớ ra là trong quyển sách này trừ bỏ nam chủ Đoạn Cận Diễn, còn có một người nữ chủ. Thẩm Dao tính cách tuy rằng kiêu căng, nhưng lại không mất đi vẻ thiện lương. Tính cách của Thẩm Dao cực kỳ khó chiều, lớn lên được một khuôn mặt dịu dàng, kết quả nhìn ai cũng đều bày ra một bộ dáng cao cao tại thượng.

Hoắc Nghiêu hơi nhấc lên mí mắt, nhéo khuôn mặt nhỏ tròn vo của cô nhóc, thanh âm lạnh lẽo: "Thẩm Sơ Trần đã nghèo đến mức không còn nhà để cho hai người ở?"

Thẩm San San nhẹ nhàng cười, ngữ khí ôn nhu nói: "Ngày mai là cuối tuần, vừa lúc anh tôi nói phải tới Hoắc gia, nếu không được, ngày mai tôi lại đón con bé về được."

Nói đến ông anh tính tình thất thường của mình, khóe môi của Thẩm San San cũng không khỏi run rẩy vài cái.

Ông anh này hôm nay không biết bị trúng gió hay gì, đi Hoắc gia một chuyến mà thôi, còn trực tiếp kêu ảnh vệ với người hầu của Thẩm gia giúp mình soi gương. Biết là muốn đi gặp đối thủ một mất một còn, không biết còn mẹ nó tưởng muốn đi tham gia đại hội xem mắt của thổ hào trung niên nữa chứ.

Hoắc Nghiêu thờ ơ bước chân đi ra ngoài, mắt nhìn thẳng lãnh đạm, lời ít mà ý nhiều nói: "Không rảnh. Không có thời gian, không muốn chiếu cố."

Tiểu gia hỏa quơ quơ đầu, chùm tóc lắc lư cũng bước bước chân đi theo.

Thẩm San San cứng tại chỗ một lát, đầu ngón tay rủ xuống nắm chặt một chút, Thẩm Dao đứng bên cạnh nhẹ nhàng cọ cô, "Mẹ, con không thích nơi này."

Cô bé nhẹ giọng làm nũng, "Chúng ta đi thôi."

Thẩm San San cắn chặt răng, tức giận đẩy ra Thẩm Dao ra, "Đi? Đi cái gì mà đi?"

"Hoắc Nghiêu không dẫn mày theo, bộ mày không biết làm nũng à?"

Một bàn tay của cô ta hung hăng chọc cái trán của cô bé, nhịn không được tức giận nói: "Ngày thường không phải rất thông minh à? Bây giờ cái thông minh đó đâu?"

Cô ta yêu thương con gái cũng không giả, nhưng phần yêu thích này là thành lập trên phương diện con nhóc này phải nghe lời hiểu chuyện. Bây giờ Thẩm Dao lại làm Thẩm San San đặc biệt tức giận.

Cô bé quơ quơ nàng cánh tay, thanh âm dịu dàng, "Mẹ, mẹ đừng nóng giận......"

"Ngày mai cậu muốn đi Hoắc gia, đến lúc đó con kêu cậu dẫn theo con là được."

Thẩm San San nghe vậy, khó được mà liếc Thẩm Dao một cái, trong giọng nói mang theo sự hồ nghi: "Tính cách của cậu con ra sao con cũng không phải không biết, sao có thể chịu mang theo con?"

Mẹ con bọn họ ở Thẩm gia lâu như vậy cũng không lọt vào mắt Thẩm Sơ Trần được.

Người này này máu lạnh không khác gì Hoắc Nghiêu.

Thẩm Dao cười một chút, "Con là con gái, con gái phải biết hòa đồng với các bạn."

"Cậu rất thích Diệp Tang."

Vẻ mặt của cô bé bình tĩnh hoàn toàn không giống với vẻ mặt hồi này, kiêu ngạo mà hừ nói: "Nếu con nói cho cậu biết cách làm cho Diệp Tang thân thiết với cậu, mẹ đoán cậu có cần hay không?"

Thẩm San San nhíu chặt mày hơi hơi giãn ra. Cô ta nhớ tới thái độ khác thường của Thẩm Sơ Trần khi con nhóc kia tới Thẩm gia. Thật đúng là khác biệt.

Cô ta lập tức mặt mày hớn hở mà hôn Thẩm Dao một ngụm, vui mừng nói: "Không hổ là con gái của mẹ, Dao Dao thật là thông minh."

Thẩm Dao cong mi cười, tràn đầy ngạo khí.

Thông minh......

Đúng vậy.

So với Thẩm Ngôn An trầm mặc ít nói, bé xác thật coi như là hoạt bát vui tươi.

Nhưng không ai so với bé rõ ràng, cái gọi là thông minh, so với đứa em trai ruột kia căn bản chính chính là chê cười. Thẩm Ngôn An bất quá mới ba tuổi, mấy câu đề đối với bé là khó như lên trời, nhưng mà thằng nhóc kia chỉ cần liếc mắt một cái liền biết đáp án.

So với bé, Thẩm Ngôn An mới là chân chân chính chính thiên tài.

Chỉ tiếc......

Vị thiên tài này lại không thích nói chuyện.

*

Bởi vì là thứ sáu, Diệp Tang ở trên đường lại chậm trễ không ít thời gian, Hoắc Thần Du mặt mày thanh thanh lãng lãng đứng ở ngoài cửa, Hoắc lão gia tử cũng đứng ngồi không yên.

Ông liếc mắt nhìn đứa tôn tử mà ông chưa bao giờ xem trọng, bởi vì cháu gái không ở, khó được mà tìm thằng nhóc này nói chuyện.

Hoắc lão gia tử hơi nhíu mày nói: "Hai đứa nhỏ kia sao còn chưa về? Hoắc Nghiêu không phải sáng sớm đã đi nhà trẻ sao, như thế nào đến bây giờ còn không có đem người mang về?"

Hoắc Thần Du cúi đầu không chút để ý trả lời, "Nga......"

"Có lẽ ba quá vô dụng."

Quản gia: "......"

Gần nhất tiểu thiếu gia cũng không biết có phải uống lộn thuốc hay không.

Vốn dĩ là một người cao lãnh. Đợi mãi cũng không thấy Tang Tang tiểu thư về thì xem ai cũng đều không vừa mắt.

Vậy còn chưa đủ. Đã bắt đầu biết châm chọc Hoắc lão gia tử.

Quản gia nguyên bản còn đang suy nghĩ, tốt xấu người bị mắng cũng là con trai của lão tiên sinh, nói như thế nào cũng phải tức giận một chút chứ?

Kết quả không nghĩ tới, Hoắc lão gia tử luôn nhìn Hoắc Thần Du không thuận mắt lúc này khó được mà vui mừng lên. Thậm chí còn như suy tư gì rồi gật đầu, chợt cười lạnh nói: "Nhãi ranh này không biết mang cháu gái của ta chạy đi đâu."

"Nếu Tang Tang mà bị dọa, tối nay nó cũng không cần bước vào gia môn."

Biết tử chi bằng phụ a.

Hoắc lão gia tử cũng không phải không rõ tính tình của đứa con trai này.

Dám làm mấy chuyện gϊếŧ người phóng hỏa trước mặt Tang Tang, con bé nếu nhìn thấy chắc sẽ để lại bóng ma tâm lý mất?

Hoắc Nghiêu mới vừa bước vào cửa liền nghe câu kia: "......"

Anh ôm khuê nữ ngủ đến trời đất u ám trong lòng ngực, đột nhiên tâm tình vi diệu lên.

Anh đây là...... Bước đầu tiên bị thân cha ghét bỏ à?

Rốt cuộc trước kia Hoắc lão gia tử đối đãi với anh như không khí.

Quản gia cũng chú ý tới Diệp Tang đã ngủ trong lòng ngực của Hoắc Nghiêu, lập tức ý cười ở đáy mắt thâm thêm vài phần.

Ông tới Hoắc gia cũng đã mười năm. Hoàn toàn chính là nhìn Hoắc Nghiêu lớn lên.

Thường ngày đôi cha con này ở chung như miếng băng mỏng, một chút việc nhỏ là có thể làm quan hệ cha con mỏng manh này sụp đổ.

Một khi Hoắc tiên sinh về nhà, Hoắc lão gia tử đều ngốc tại trong thư phòng cũng không chịu đi ra ngoài. Bây giờ lại vì tiểu tiểu thư mà từ từ phá lệ, quan hệ giữa hai người cũng không căng thẳng như trong tưởng tượng của ông.

"Tiểu tiểu thư thật đúng là phúc tinh của Hoắc gia a......" Quản gia lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm.

Hoắc Thần Du không yên tâm tiến lên tỉ mỉ đánh giá em gái bị Hoắc Nghiêu ôm vào trong ngực, nhưng nề hà cậu có thông minh đến đâu thì cũng chỉ là một cậu nhóc mười tuổi.

Hoắc Nghiêu hơi nhướng mày, xem bộ dáng cậu nhón mũi chân, khó được đại phát từ bi mà nhân nhượng đối phương một chút, cong lưng đem con gái nằm trong lòng ngực cho Hoắc Thần Du nhìn thoáng qua một chút.

Hoắc Thần Du mím môi, thấy được động tác này của anh, hơi hừ lạnh một tiếng, trực tiếp mở miệng chất vấn: "Tại sao trên mặt của con bé lại có vết cào?"

Anh nhàn nhạt nhìn về phía cậu.

Thằng nhóc này cũng không sợ anh, rõ ràng cũng tức giận vì hồng nhan.

Nhắc tới vết cào trên mặt của cô nhóc, Hoắc Nghiêu không âm không dương cười một chút, âm u phun ra hai chữ: "Triệu gia."

Dám động con gái của anh hai lần. Coi anh là tín nam thiện nữ sao?

~~~~~~~~~~~~~~~

#KlaraHa1314

Link Wordpress: https://coxanhh.wordpress.com

Link s1apihd.com: https://truyen4u.net/author/KlaraHa1314