Hoắc lão gia tử: "......"
Tự nhiên đang vui vẻ lại đổi đề tài là sao?
"......" Diệp Tang không nghĩ tới tiện nghi ba ba vì không cho bé đến trường học, thế nhưng lại có thể mở miệng nói ra những lời ghê tởm như thế.
Càng nghĩ, bé cảm thấy mình cần thiết cùng ba ba nói một chút đạo lý.
"Ba ba cần phải học được cách tự chơi một mình nha." Tiểu gia hỏa đặt mông ngồi xuống thảm mềm mại, ngẩng khuôn mặt nhỏ, vì không với tới bả vai của đối phương, vì thế ngồi dưới đất ra vẻ nghiêm túc vỗ ống quần của nam nhân, mạnh mẽ rót một chén canh gà độc:
"Đám gia gia từng nói qua, nam nhân liền phải có gan đối mặt với nhân sinh thảm đạm cùng với hiện thực máu chảy đầm đìa ~"
Dưới ánh mắt như xem kẻ bệnh tâm thần của Hoắc Nghiêu, khuôn mặt nhỏ trắng mềm của tiểu gia hỏa tràn đầy nghiêm túc: "Tang Tang cảm thấy, ba ba vẫn luôn rất đẹp ~"
Diệp Tang liếʍ khuôn mặt nhỏ, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, "Nếu để Tang Tang đi học, vậy càng đẹp hơn ~"
Hoắc Nghiêu: "......"
Anh rũ mắt nhìn chằm chằm cô nhóc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ ly pha lê, đã bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, tỷ lệ thành công nếu anh hiện tại hành hung con nhóc có bao nhiêu cao.
Nam nhân nhìn Hoắc lão gia tử bên cạnh như hổ rình mồi, cuối cùng vẫn là đem ý tưởng không thực tế này vứt bỏ.
Anh hơi ngồi xổm xuống, mặt vô biểu tình vươn tay nắm cái miệng nhỏ luyên thuyên của tiểu gia hỏa, quả cảm vô tình nói:
"Ba không cần cảm nhận của con, ba muốn cảm nhận của ba."
"Ba cảm thấy con không thể đi nhà trẻ."
Hoắc Nghiêu lạnh nhạt: "Hiện tại, đi ngủ, có nghe hay không?"
Diệp Tang: "......"
Tức chết a tức chết a!!
Sự thật chứng minh, cha ngươi vĩnh viễn là cha ngươi.
Tiểu gia hỏa tuy rằng thông minh trong sáng hơn so với mấy đứa nhỏ cùng tuổi, nhưng đối với hồ ly Hoắc Nghiêu đa mưu túc trí này còn kém xa.
Vấn đề đi nhà trẻ lại lần nữa như thai chết trong bụng, tiểu gia hỏa ghé vào giường công chúa mềm mại mặc áo ngủ lông xù lăn tới lăn lui, càng nghĩ càng nghẹn khuất.
Tục ngữ nói rất đúng, nhẫn một chút gió êm sóng lặng, lui một bước càng nghĩ càng giận.
Diệp Tang hơn nửa đêm đã bị hành động khi nãy của Hoắc Nghiêu làm cho ngủ không yên.
Chó con tức giận lắc cái đuôi: "Uông!"
Ngươi rốt cuộc có ngủ hay không?
Diệp Tang từ trên giường bò xuống, kẹp tóc trên đầu gục xuống, gót chân nhỏ trắng mềm mại dẫm lên thảm, mạnh mẽ mở cửa phòng ra.
Hiện tại mới 8 giờ.
Hoắc Nghiêu rõ ràng chưa không ngủ.
Chẳng qua anh muốn trẻ con ngủ sớm dậy sớm, bằng không sẽ không cao, mạnh mẽ nhét Diệp Tang vào trong phòng để cô nhóc đi ngủ.
Gót chân nhỏ trần trụi của Diệp Tang đạp lên trên sàn nhà, trực tiếp từ trên lầu chạy xuống.
"Quản gia gia gia ~ dì ~" tiểu gia hỏa tung ta tung tăng từ trên lầu chạy xuống, một thân áo ngủ lông xù hồng nhạt, phía sau còn có một cái đuôi mèo, bộ dáng mềm mềm manh đến mức làm mặt đỏ.
Lý tẩu cùng quản gia đột nhiên bị gọi lại kinh ngạc vài giây, liếc mắt nhìn nhau một cái liền đi lên trước, một cái so với một cái cười càng thêm ôn nhu: "Tiểu tiểu thư làm sao vậy?"
Bọn họ ôn hoà hỏi.
Vừa rồi không phải đi ngủ sao?
Như thế nào lại đột nhiên chạy xuống lầu?
Diệp Tang túm lấy tạp dề của Lý tẩu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nãi thanh lẩm bẩm nói, "Dì, nhà của chúng ta có microphone hay không ~"
Vấn đề không đầu không đuôi này làm Lý tẩu hơi sửng sốt, quản gia bên cạnh nghĩ ngợi, trầm ngâm một lát gật đầu: "Microphone? Cái này đương nhiên là có."
Chẳng qua, tiểu tiểu thư muốn cái này làm chi?
Mắt mèo của Diệp Tang sáng lên, trực tiếp nhảy nhót, "Cho cháu cho cháu cho cháu!"
Ngay lúc này, tiểu gia hỏa đột nhiên không muốn làm người.
Bé muốn đi đến trước cửa phòng của vai ác ba ba hát hò.