Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 28: Ta không sợ ngươi ~

Hoắc Nghiêu bị vị ngọt hương sữa cọ đầy mặt: "......"

Tức giận nghẹn ở đáy lòng liền tan biến không thể hiểu được.

Anh lạnh khuôn mặt, nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của cô nhóc, "Hôm nay không cho phép đi ra ngoài, không được đi tìm tiểu tử thúi kia, có nghe hay không?"

Diệp Tang: "......"

Mắt mèo của bé hơi trợn to, có chút không thể tin tưởng.

"Vì cái gì?" Tiểu gia hỏa cơ hồ là theo bản năng giãy giụa nhào tới, cả cơ thể đầy vị sữa thuộc về trẻ em, quai hàm banh ra tràn đầy bất mãn.

"Tang Tang muốn tìm oa oa." Bé nhỏ giọng nói, dưới ánh mắt lạnh lẽo doạ người của Hoắc Nghiêu, tiểu gia hỏa phản xạ có điều kiện mà rụt cổ lại.

Tiếp theo, lại nghĩ đến tự do của chính mình, Diệp Tang mạnh mẽ nghẹn lại nước mắt, ngẩng khuôn mặt nhỏ không chút do dự trừng mắt nhìn lại.

-- tiện nghi ba ba.

Bé chính là muốn tìm oa oa chơi!

Hoắc Nghiêu: "......" U a.

Còn dám trừng anh?

Cả đêm không thấy, tiểu gia hỏa gan lớn?

"Nhìn cái gì hả? So xem mắt ai lớn à?" Anh chọc chọc khuôn mặt mềm mụp của cô bé, phụt cười ra tiếng.

Diệp Tang bắt lấy anh, nghiêm túc nói: "Ba ba......"

Bé lấy câu nói mà lần đầu tiên gặp Hoắc Nghiêu nói lại: "Làm người không thể như Hoắc Nghiêu."

Tiểu gia hỏa ủy khuất ba ba lên án: "Ba không thể không nói đạo lý như vậy."

Hoắc tổng tài: "......"

Huyệt Thái Dương của nam nhân thình thịch nhảy vài cái, anh trong giây lát ngoài cười nhưng trong không cười mà câu môi:

"Con nói thêm nữa một chữ, ba hôm nay sẽ cho con biết thế nào là tình cha ấm áp."

Cái gì là tình cha ấm áp?

Hoắc Nghiêu liền có thể nói cho cô nhóc.

Tình cha ấm áp chính là, ba ngươi đánh ngươi, không nói đạo lý.

Tiểu gia hỏa phản xạ có điều kiện mà lui về phía sau một bước, nghiêng đầu ngẩng khuôn mặt nhỏ phát ngốc, tựa hồ không nghĩ tới tiện nghi ba ba này thật sự có thể cẩu đến như vậy.

Mệt bé còn tưởng rằng ba ba rốt cuộc làm người!!

Diệp Tang tức giận ngồi ở trên giường, buồn bực đem khuôn mặt nhỏ chôn ở trong ổ chăn.

Sự thật chứng minh, ba ba vĩnh viễn đều hỉ nộ vô thường như vậy.

Hoắc Nghiêu không nhịn được mà cười ra tiếng, nhướng mày thanh âm nhàn nhạt hỏi ngược lại, "Muốn ngộp chết bản thân?"

Xem cô nhóc này còn không có trả lời, anh tiếp tục chậm rì rì nói: "Lên, mặc quần áo, một hồi ba đưa con đi ra ngoài chơi."

Nghe được ba chữ "Đi ra ngoài chơi", tiểu gia hỏa đôi vẫn luôn súc ở trong ổ chăn như rùa đen đôi mắt lúc này mới hơi sáng lên.

Bé chưa từng được đi ra ngoài chơi.

Gia gia là trực tiếp đem bé đưa tới văn phòng của ba ba, trên thực tế mà nói, căn bản cô bé không biết bên ngoài là cái dạng gì.

Diệp Tang chậm rì từ trong ổ chăn chui ra, chùm tóc trên đỉnh đầu lại lần nữa dựng lên, bé nãi thanh nãi khí dò hỏi:

"Oa oa đâu?"

Hoắc Nghiêu mỉm cười.

Được.

Cái này ngày cả ba ba đều không gọi.

Anh thật sự cảm thấy, thái độ bản thân nếu là lại ác liệt một chút, tiểu gia hỏa này có thể tức đến mức có thể kêu cả tên lẫn họ của anh.

Nam nhân cười như không cười mà đứng ở một bên chậm rì chờ cô bé: "Oa oa nhà con đang đi học."

Tiểu gia hỏa nghe vậy hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý tới cái này tiện nghi ba ba.

Bé thấp đầu nhỏ chậm rì cầm quần áo mặc tốt, vừa định đi xuống giường, bi kịch phát hiện chân của bé có chút ngắn.

Diệp Tang nghiêng đầu, rối rắm so sánh khoảng cách của mình cùng khoảng cách của giường, sau đó dưới ánh mắt xem kịch vui của Hoắc Nghiêu, há miệng thở dốc, muốn cho ba ba ôm bé xuống, kết quả lại không mở miệng nói được.

Nam nhân hài hước mà nhìn về phía cô nhóc, rất có hứng thú.

Anh cũng muốn nhìn xem tiện nghi khuê nữ này xuống giường như thế nào.

Tiểu gia hỏa như nhận thấy được anh đối với bé khinh thường, hơi hơi nhấp miệng nhỏ tràn đầy xấu hổ buồn bực.

Bé đứng ở trên giường, ngẩng đầu nỗ lực nhìn Hoắc Nghiêu, mắt mèo to tròn hơi trợn to, nãi thanh nãi khí nói:

"Hoắc Nghiêu."

"Ta không sợ ngươi ~"