“A… Cứng quá, sao anh lại chọc em!”
Mạnh Liên Y chỉ vào anh, đôi mắt ướŧ áŧ, vẻ mặt lên án.
Kỷ Hoài Niên cười khẽ, ngón tay thon dài từ xương quai xanh của tới trượt xuống trước ngực, tạm dừng vài giây rồi đột nhiên nhéo mạnh vào bầu ngực phải của cô, giọng nói lười biếng hơi khàn khàn:
“Nhất Nhất, em đây là đang đổi trắng thay đen.”
Mạnh Liên Y bị anh trêu chọc khiến cho cơ thể khẽ run lên, đùi đang kẹp lấy eo của Kỷ Hoài Niên khẽ cọ xát một chút, một dòng nước trong suốt chảy ra khỏi huyệt nhỏ của cô, hòa lẫn với nước trong bồn tắm.
Giọng nói mềm mại, có chút yêu kiều, rõ ràng là vừa tức giận nhưng cũng rất xấu hổ, chỉ là chẳng có chút tính uy hϊếp nào cả, ngược lại càng giống như đang quyến rũ:
“Em mới không có.”
Kỷ Hoài Niên híp hai mắt, giọng nói trầm xuống, âm cuối còn kéo dài:
“Ồ, phải không?”
Nói xong, không đợi cô phản ứng lại, anh đưa tay nắm lấy cằm cô, cắn lên miệng cô, dùng sức gặm cắn cánh môi xinh xắn ấy, đầu lười mạnh mẽ mở hàm răng của cô ra, liếʍ mυ'ŧ nước bọt trong miệng của cô.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng dọc theo vòng eo mềm mại của cô đi lên trên, cả đường đi đều như đốt lửa, anh nắm lấy đóa hồng mai đã sưng đỏ của cô, không ngừng xoa nắn tểu chọc.
Mạnh Liên Y bị cướp lấy hơi thở, chỉ cảm thấy không khí ngày càng loãng, a ưm đẩy anh.
Kỷ Hoài Niên thuận thế buông môi đỏ của cô ra, một tay vòng ra sau lưng cô giữ lấy vòng eo nhỏ, sau đó cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú đã đứng thẳng, đầu lưỡi đánh vòng, gặm cắn khi nặng khi nhẹ.
Sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của thiếu niên hoàn toàn khơi lên du͙© vọиɠ của Mạnh Liên Y.
Cô không an phận vặn vẹo mông nhỏ, thỉnh thoảng cọ lên gậy thịt đã sưng to của anh, cũng không biết là do nước nóng hay là do mật dịch chảy ra từ hoa huyệt của cô, Kỷ Hoài Niên chỉ cảm thấy gậy thịt của mình căng đến mức đau đớn.
Vỗn dĩ Mạnh Liên Y say rượu nên ý thức đã không rõ ràng. Bây giờ lại bị trêu chọc như vậy, phía dưới lập tức ngứa ngáy không chịu được. Khuôn mặt cô đỏ bừng, hai mắt nhắm lại, vẻ mặt như đang khó chịu, cũng không thể khống chế được tiếng rêи ɾỉ:
“Ngứa… Ngứa quá… Ưm a… Giúp… Giúp em… Ư…”
Kỷ Hoài Niên sờ lên huyệt nhỏ của cô, một mảng ướŧ áŧ, anh biết đây không phải là nước mà là nước của cô.
Biết cô đã có cảm giác, anh dán môi lên tai cô, nhẹ thổi một hơn, khiến cho cô run rẩy, sau đó anh lại khẽ cắn vành tai phiếm hồng ấy, giọng nói gợi cảm trên người trầm thấp, vô cùng quyến rũ:
“Nhất Nhất, ôm anh.”
Vừa dứt lời, anh nâng mông cô lên, dùng một tay ôm cô ra khỏi bồn tắm như ôm một đứa bé.
Mạnh Liên Y theo bản năng đưa tay ôm cổ anh, hai chân quặp lấy eo anh.
Kỷ Hoài Niên không rảnh lo chuyện khác, anh đi tới trước giường, mạnh mẽ đè Mạnh Liên Y lên giường.
Nắm lấy hai tay cô đặt lêи đỉиɦ đầu, cúi đầu hôn xuống khuôn miệng xinh xắn, cùng với chiếc lưỡi của cô điên cuồng nhảy múa, nuốt xuống nước bọt của cô rồi lại trao đổi cho cô.
Cho tới khi cô gái nhỏ không còn thở nổi nữa anh mới rời khỏi nơi ấy, vùi mặt vào cổ cô mà liếʍ láp, sau đó di chuyển xuống bên dưới, mỗi nơi anh đi qua đều để lại nước bọt trong suốt trên da thịt trắng nõn của thiếu nữ.
Mạnh Liên Y bị anh liếʍ qua liếʍ lại đến mức khó nhịn được, cả người dần nhũn ra, nơi ướŧ áŧ giữa hai chân cũng trở nên trống rỗng. Thế nhưng cô lại không biết mình đang muốn cái gì, chỉ có thể ngẩng đầu rêи ɾỉ:
“A… Đừng mà… Thật kỳ lạ… Ưm a… Đừng… Liếʍ… Ư ư a…. Hoài Niên… Buông em ra… A ưm a…. Ngứa quá…”
Dáng vẻ thiếu nữ vừa thanh thuần lại có chút dâʍ đãиɠ, càng làm tăng thêm du͙© vọиɠ của Kỷ Hoài Niên.
Một bàn tay của anh thong thả đi xuống phía dưới, gãi gãi lên lớp lông tơ dính đầy mật dịch của thiếu nữ, sau đó lại đi xuống, chậm rãi ma sát hai cánh hoa xinh đẹp, tiếp đó đẩy nhẹ nó ra, mân mê xoa nắn hạt đậu nhỏ của cô.
Từng đợt kɧoáı ©ảʍ tê dại quét qua toàn thân Mạnh Liên Y. Cô không khỏi vặn vẹo eo thon, muốn tránh khỏi nhưng lại giống như đang hùa theo, miệng nhỏ tràn ra thêm những tiếng nỉ non kiều mị:
“Hoài Niên… Em… Ưm a… Khó chịu… Xin… Xin anh… A a…”
Đôi mắt tràn ngập tìиɧ ɖu͙© của Kỷ Hoài Niên hiện lên một tia đắc ý. Ngón tay thon dài không ngừng trêu chọc ngoài cửa huyệt, giọng nói khàn khàn như đang dụ dỗ cô:
“Nhất Nhất, gọi chồng đi, anh sẽ khiến em được thoải mái.”
Mạnh Liên Y đã bị du͙© vọиɠ chi phối, không nghĩ ngợi gì mà mở miệng gọi anh:
“Chồng… Chồng ơi… A… Nhất Nhất… Ưm a… Nhất Nhất khó chịu…”
Dường như là vào giây phút ấy, ngón tay để trước cửa huyệt đột nhiên đi vào, hoa huyệt lập tức quấn chặt lấy nó. Kỷ Hoài Niên thật sự khó có thể tưởng tượng được, lát nữa mà anh đi vào có phải sẽ bị kẹp tới mức bắn luôn không.
Anh chịu đựng du͙© vọиɠ sắp nổ tung của mình, ra vào trong huyệt nhỏ từng chút từng chút một, khiến cho Mạnh Liên Y không ngừng phun ra nước xuân, khăn trải giường dưới thân cũng ướt một mảng lớn.
“Ưm a…. Hoài… Hoài Niên… Dùng sức… Một chút… A ư…”
Thiếu nữ sung sướиɠ rêи ɾỉ khiến cho tốc độ chọc vào rút ra của Kỷ Hoài Niên cũng nhanh hơn.
Kɧoáı ©ảʍ chồng chất khiến huyệt nhỏ của Mạnh Liên Y co rút lại, hạt đậu nhỏ cũng càng mẫn cảm. Cô cảm thấy mình muốn đi tiểu rồi. Cô giãy giụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của anh.
“Bỏ… Bỏ em ra… Em… A… Hoài Niên… Ưm a…. Buông em ra… Chồng ơi… A!”
Nhưng sau Kỷ Hoài Niên có thể buông tha cho cô như ước nguyện của cô, động tác trên tay anh càng nhanh hơn. Cùng với tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của thiếu nữ, một dòng nước nóng bỏng phun ra, xối ước ga giường.
Biết cô đã chuẩn bị tốt rồi, Kỷ Hoài Niên ngồi quỳ giữa hai chân cô, mở chân cô thành hình chữ M. Sau đó bôi mật dịch ở cửa huyệt lên gậy thịt của mình, tiếp đó anh cúi xuống, hôn lên môi cô, mười ngón tay của anh và cô đan vào nhau, đỉnh đầu chống ở cửa huyệt của cô.
“Nhất Nhất, gọi chồng, được không?”
Hai mắt Mạnh Liên Y đẫm lệ, mông lung nhìn anh, hơi đỏ khẽ mở, gọi anh:
“Chồng ơi… A….”
Cùng với một tiếng “chồng ơi”, gật thịt thô to theo mật dịch mà đi vào hoa huyệt nhỏ hẹp, phá vỡ tầng chắn mỏng kia, đâm thẳng tới cửa tử ©υиɠ, màu xử nữ theo mật dịch mà chảy ra khỏi hoa huyệt, dính lên khăn trải giường màu trắng.
“A… Đau quá… Hu hu hu… Anh đi ra đi… Em… Em từ bỏ…. Hu hu… Hoài Niên… Em đau quá… Hu hu…”
Hai tay Mạnh Liên Y chống lên ngực anh, đẩy đẩy.
Chỉ là Kỷ Hoài Niên có thể rời đi lúc này. Huyệt nhỏ ấm áp lại chặt chẽ, thịt non ở bên trong cắn chặt lấy anh, chặt đến mức suýt chút nữa anh đã bắn rồi, sướиɠ đến mức từng lỗ chân lông trên người anh cũng cảm thấy tê dại.
“Nhất Nhất, bé yêu, nhịn một chút được không? Một lát nữa là ổn rồi.”
Kỷ Hoài Niên dừng lại, dịu dàng dỗ dành cô, kiên nhẫn trêu chọc những nơi mẫn cảm trên người cô.
Một lát sau, cảm giác được cơ thể của cô gái nhỏ không còn căng cứng như ban nãy nữa, huyệt nhỏ cũng chảy ra nước xuân, anh mới bắt đầu đưa đẩy nhè nhẹ.
Cảm giác đàu đớn dần bị từng đợt tê dại thay thế, kɧoáı ©ảʍ cực hạn truyền khắp người. Hàng lông mày nhíu chặt của Mạnh Liên Y dần giãn ra, tiếng rêи ɾỉ cũng tràn ra khỏi miệng:
“A… A… A Niên… Ha a… A Niên… Em rất… Yêu anh… Ưm… Chỉ yêu anh… A… A Niên… Ưm…”
Lời thổ lộ của cô gái nhỏ đối với Kỷ Hoài Niên đang chìm trong du͙© vọиɠ chính là một loại thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh liệt nhất.
Động tác dưới thân của anh vẫn không ngừng lại, anh nắm lấy cằm cô, mạnh mẽ hôn cô, buốt hết tiếng rêи ɾỉ nỉ non của cô, chiếm hết nước bọt của cô, sau đó đôi môi chuyển dịch tới vành tai cô, thở dốc nói:
“Anh cũng yêu em, Nhất Nhất, đời chỉ làm em được không?”
Hai mắt Mạnh Liên Y mê ly nhìn Kỷ Hoài Niên, cô ôm láy anh, hai tay vô thức để lại từng vết cào dài trên lưng anh, thở dốc đáp lại anh:
“Vâng… A ư… Nhất Nhất… Cũng chỉ để… Ưm a… A Niên… Làm… A a… Mạnh… Mạnh một chút…”
Kỷ Hoài Niên dùng sức đâm vào rồi lại rút ra, lối nhỏ uốn nếp bị thân gậy thô to của anh ma sát, từng chút từng chút đi vào, cuối cùng đâm tới tử ©υиɠ của cô.
Thiếu niên mạnh mẽ đâm vào rút ra quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Mạnh Liên Y lắc lắc đầu, há miệng thở dốc, giống như một con cá bị mắc cạn trên bờ, cơ thể theo động tác của anh mà đong đưa.
“Quá… A… Quá sâu… A Niên.. Ưm… Nhẹ một… Nhẹ một chút… Chỗ đó… Rất… Rất căng… A ư… Quá… Quá nhiều… Chồng ơi… Em… Đừng… A ha… Quá sâu… Hu hu… Chồng… Chồng ơi… Tha cho em… Đi mà… A a ưm…”
“Anh đây… Nhất Nhất… Chồng ở đây… Ừm… Chồng đang làm em… Đang ở trong cơ thể em.. Cảm nhận được không, hửm?”
Kỷ Hoài Niên đáp lời cô, nhưng lại không dừng động tác, ngược lại càng đâm mạnh tới nơi mẫn cảm của cô.
Cơ thể va chạm vào nhau không ngừng phát ra âm thành, nơi tiếp xúc của hai người cũng trào ra bọt trắng, dâʍ đãиɠ vô cùng.
Mỗi lần mạnh mẽ đâm vào rút ra đều làm cho lý trí của Mạnh Liên Y hao mòn. Cô dùng sức kẹp chặt vòng eo rắn chắc của thiếu niên, vẻ mặt mê ly, thuận theo tiếp nhận động tác mạnh liệt của anh.
“Nhất Nhất, sao em lại chặt như vậy? Nước cũng rất nhiều. Chồng sẽ bắn hết cho em, làm chết em…”
Lời nói thô tục càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của cô cao vυ't, một dòng nước tràn ra khỏi cửa huyệt, phun hết lên bụng của Kỷ Hoài Niên.
Nhìn nước mắt ở khóe mắt của Mạnh Liên Y, cao trào đi qua khiến dáng vẻ của cô càng thêm nhu ngược. Hai mắt Kỷ Hoài Niên phiếm hồng, ưu nhã và lười biếng trong quá khứ không còn nữa, tốc ra và lực đạo ra vào cành tăng thêm, khiến cho nước xuân ở huyệt nhỏ của cô chảy ra không ngừng.
Moojt lần tiến vào cuối cùng, điỉnh đầu rất lớn trực tiếp mở cửa tử ©υиɠ, anh cắn răng rên lên một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn hết vào huyệt nhỏ của cô.
Bắn khoảng vài chục giây, nhìn mắt thường cũng có thể nhìn thấy bụng nhỏ của cô gái hơi phồng lên. Khóe miệng Kỷ Hoài Niên cong lên, ý cười mị hoặc, gậy thịt vẫn để trong huyệt nhỏ của cô, ngăn không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài.
Cả người Mạnh Liên Y mềm nhũn, vốn dĩ sắp ngủ rồi nhưng lại bởi vì huyệt nhỏ không được thoải mái khiến cô cảm thấy căng trướng khó chịu. Cô dịch người ra sau cũng không có kết qura, đành phải khàn khàn nói:
“A Niên, rút ra đi, em trước quá.”
“Em có thể mà Nhất Nhất, em có thể ăn được mà.”
Giọng nói khàn khàn lười biếng nói ra từng câu từng chữ.
“Em không được, chồng ơi, xin anh, em căng sắp hỏng rồi.”
Cô gái nhỏ nức nở xin tha.
Kỷ Hoài Niên tiếc nuối thở dài, cuối cùng vẫn chậm chạp rút gậy thịt ra, hỗn hợp mật dịch và tϊиɧ ɖϊ©h͙ lập tức chảy ra khỏi huyệt nhỏ, hình ảnh vô cùng dâʍ đãиɠ, trong không khí trần ngập hơi thở tìиɧ ɖu͙©.
Hoa huyệt vừa được buông tha, cuối cùng Mạnh Liên Y cũng không chống đỡ được nữa, lập tức chìm vào giấc ngủ…