Anh Là Ánh Sáng Rạng Đông Của Em

Chương 23: “Bé cưng… Em thật nhiều nước… Thật giỏi…”

Đôi mắt của Trần Thanh trầm xuống, du͙© vọиɠ vừa bị nước lạnh áp chế lại lần nữa ngẩng đầu.

Tựa như cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của anh, Giang Âm vô thức lùi về phía sau hai bước, cúi đầu nhìn ngón tay, thấp thỏm hỏi anh:

“Có mấy sấy tóc không? Tớ muốn sấy tóc.”

Trần Thanh cố gắng kiềm chế du͙© vọиɠ đang ngo ngoe rục rịch, đứng dậy đi tới tủ đầu giường, lấy ra một chiếc máy sấy màu trắng trong ngăn kéo tủ cuối cùng. Anh cắm vào ổ điện trên đầu giường rồi nói:

“Ra đây sấy.”

Giang Âm khẩn trương đi tới, nhưng vừa mới đi được mấy bước thì vấp phải thảm trải dưới sàn, mắt thấy sắp được “tiếp xúc thân mật” với mặt đất, cô lập tức dùng tay che mặt lại.

Thế nhưng cảm giác đau đớn trong tưởng tượng lại không hề xảy ra.

Trần Thanh đưa tay ôm lấy cô gái nhỏ, sau đó hai người cùng ngã lên chiếc giường mềm mại.

Hơi thở xen lẫn vào nhau, cơ ngực rắn chắc của thiếu niên cũng cọ xát với bộ ngực mềm mại của thiếu nữ.

Khi Trần Thanh ngã đè lên người Giang Âm, phía dưới của cô liền ướt. Cô lặng lẽ nuốt nước miếng, chịu đựng sự rung động, hơi tránh khỏi bàn tay sau lưng mình của anh.

“Ừm….” Không dậy nổi.

Lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì hơi thở đã bị một thứ mềm mại lại lành lạnh cướp mất.

Bốn mắt nhìn nhau, Giang Âm mở to hai mắt. Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên được phóng đại, hàng lông mi dài cũng quét qua mí mắt của cô.

Trần Thanh….

Hôn cô!

Đầu óc cô như nổ tung, quên luôn cả phản ứng, ngây ngốc mặc anh muốn làm gì thì làm.

Nụ hôn của thiếu niên rất vụng về, anh chỉ dựa vào bản năng, dùng sức gặm cắn cánh môi của cô, không hề dịu dàng một chút nào. Cho tới khi đôi môi của cô đã sưng đỏ thì anh mới dời khỏi trận địa.

Hai mắt của Trần Thanh trở nên ửng đỏ, thiếu niên lạnh lùng cấm dục nay lại tăng thêm một phần quyến rũ.

Anh chậm rãi hôn lên vành tai đỏ như máu của cô, giọng nói ngày thường lạnh nhạt trầm thấp nay lại nhiễm thêm một tia tìиɧ ɖu͙©:

“Đồng ý không?”

Biết anh có ý gì, Giang Âm không hề nghĩ ngợi, cũng chẳng do dự, lập tức đưa tay ôm lấy cổ anh như là câu trả lời.

Thấy được câu trả lời của cô, Trần Thanh cũng không áp chế du͙© vọиɠ trong người nữa.

Nụ hôn rơi xuống như mưa rơi. Anh hôn lên cần cổ thon dài của cô, gặm cắn xương quai xanh xinh đẹp của cô. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng xoa nhẹ vòng eo nhỏ nhắn của cô rồi trượt dần lên trên, lòng bàn tay xoa bóp bầu ngực lớn của khi lúc mạnh lúc nhẹ/

Không đủ, vẫn chưa đủ…

Giờ phút này như vậy là chưa thỏa mãn, Trần Thanh xé mở vạt áo sơ mi trên người Giang Âm ra, tiếng cúc áo rơi lên mặt đất vô cùng vang, nhưng lúc này, hai người trên giường đang sa vào tìиɧ ɖu͙© cho nên chẳng rảnh bận tâm chuyện đó.

Ngoại trừ chiếc qυầи ɭóŧ cuối cùng, cà người Giang Âm gần như là trần trụi.

Làn da của cô gái nhỏ trắng như tuyết, có lẽ bởi vì xấu hổ mà làn da trắng ấy biến thành màu hồng phấn mê người.

Trần Thanh bị cảnh đẹp này đốt bỏng mắt, hơi thở càng trở nên dồn dập.

Anh cúi đầu, ngậm lấy một bên núʍ ѵú, bắt đầu gặm cắn.

đầu v* truyền tới khoải cảm, sung sướиɠ đến mức Giang Âm hơi ngẩng đầu, hai tay vô thức nắm lấy tóc của anh, rêи ɾỉ:

“Trần… Trần Thanh… Mạnh… Mạnh một chút… A a a… Ư…”

Nghe thấy yêu cầu của cô, Trần Thanh càng tăng sức liếʍ mυ'ŧ hơn. Sau khi yêu thương hai bầu ngực hồi lâu, anh lại dịch xuống, hôn qua vòng eo mảnh khảnh của cô, bụng nhỏ không một chút thịt thừa.

Đôi bàn tay mềm mại vuốt nhè nhạ hai chân trắng nõn của cô, sau đó tách chúng ra, cởi bỏ luôn mảnh vải duy nhất trên người cô.

hoa huy*t ướŧ áŧ hoàn toàn lộ ra trước mặt anh. Cô bé của cô thật xinh đẹp, có màu hồng nhật, tựa như nụ hoa đang chớm nở vậy.

Cửa huyệt hơi co rút lại, khu rừng thưa thớt đã sớm bị mật dịch làm ướt từ lâu, rất nhanh, khăn trải giường phía dưới của cô đã ướt sũng vệt nước.

Mặc dù Trần Thanh chưa từng nhìn thấy cô bẻ của người phụ nữ khác, nhưng từ đáy lòng anh vẫn cảm thấy nơi này của cô gái nhỏ vô cùng xinh đẹp.

Ngón trỏ của anh trêu đùa hai mảnh hoa môi hồng nhạt, thỉnh thoảng lại nhéo lên hạt đậu nhỏ khiến cho hoa huy*t vốn mẫn cảm lập tức nước xuân lan tràn. Anh thuận theo mật dịch, để một ngón tay đi vào hoa huy*t nhỏ hẹp của cô.

“A… A…”

Giang Âm hét lên, vẻ mặt vừa sung sướиɠ vừa đau khổ.

“Thoải mái không? Hửm?”

Ngón tay bị vách thịt ấm áp mạnh mẽ bao vây, Trần Thanh vừa chậm rãi ra vào, vừa dùng âm thanh gợi cảm trầm thấp kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô.

Giang Âm cắn môi đỏ, miệng nhỏ khẽ mở, không ngừng rêи ɾỉ yêu kiều:

“Thoải mái… Ưm… Rất… Thoải mái… Trần Thanh… Dùng… Dùng sức… Chỗ đó…. A a a…”

Tiếng rêи ɾỉ mềm mại ấy của thiếu nữ như là loại thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tốt nhất, vừa ngọt ngào lại vừa quyến rũ.

Tốc độ trên tay của anh càng nhanh hơn, không lâu sau liền cảm nhận được hoa huy*t đang cắn chặt lấy tay anh bắt đầu một trận co rút mạnh mẽ, cô gái nhỏ vặn vẹo eo thon, thất thần gọi tên của anh:

“A… Trần Thanh…”

Mật dịch nóng bỏng rửa sạch ngón tay của anh, cánh hoa xinh đẹp hoàn toàn nở rộ, nước xuân theo đùi của cô chảy xuống, làm ướt khăn trải giường dưới người cô…

Sau khi trải qua cao trào, thiếu nư thở dốc, bộ ngực mềm mại của cô theo hơi thở mà lay động, tạo nên từng cơn nhũ sóng, trông rất đẹp mắt.

Thiếu niên đã không còn dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, đôi mắt đỏ đến đáng sợ, lúc này lý trí đã biến mất tiêu, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất mà thôi.

Anh nắm lấy eo nhỏ của Giang Âm, để cô ghé lên giường, sau đó ngồi quỳ ở phía sau cô, vỗ vỗ bờ mông căng tròn của cô, nói:

“Nào, kẹp chặt!”

Giang Âm nghe lời kẹp chặt hai chân lại. Trần Thanh đỡ gậy th*t to như cánh tay trẻ con, bôi một chút nước xuân dính ở chân trái cô gái lên gậy th*t của mình. Sau đó một tay nắm lấy ngực của cô, một tay ôm lấy eo của cô, rồi ưỡn thẳng lưng, dùng sức cắm vài giữa hai chân cô.

gậy th*t thô to kề sát hoa huy*t, mỗi lần ra vào đều mạnh mẽ ma sát với khe thịt của cô.

Cách làʍ t̠ìиɦ như thế này mang đến cho Giang Âm kɧoáı ©ảʍ tê dại, khiến cô càng thêm sung sướиɠ, hoàn toàn không còn năng lực suy nghĩ nữa, chỉ biết a ư rêи ɾỉ xin tha:

“Chậm… Chậm một chút… Trần Thanh… A ư a… A Thanh… Ưm… Anh ơi… A a…. Quá… Nhanh… Ư a…”

“Hả? Không nhanh thì sao em sướиɠ được?”

Trần Thanh nghiền nát hoa châu mẫn cảm của cô, thở dốc bên tai cô.

Giang Âm không thể nào ngờ rằng, khi làm chuyện này, Trần Thanh lại trở nên thú tính như vậy.

“A a… Quá nhanh… Em… Ư… Muốn chết… Thanh… Anh trai… A… Anh ơi…”

Nước xuân phun lên gậy th*t to lớn của Trần Thanh, anh chỉ cảm thấy có một loại kɧoáı ©ảʍ tê dại chạy khắp cơ thể của mình.

Hai lần cao trào khiến Giang Âm thoải mái tột đỉnh, cô nheo đôi mắt mê ly, quay đầu lại muốn hôn môi cùng Trần Thanh.

Biết được cô muốn làm gì, Trần Thanh cúi xuống, hôn lên cánh môi sưng đỏ của cô, dùng sức cướp lấy nước bọt trong miệng cô, động tác dưới thân cũng không dừng lại.

Hai túi trứng đánh lên mông của cô, qυყ đầυ màu hồng phấn cũng cọ xát qua lại cửa huyệt. Chỉ cần mỗi lần đâm tới chỗ này, cửa huyệt sẽ co rút lại, nhè nhẹ cắn nó.

Kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ như muốn bao phủ lên Trần Thanh. Anh giữ chặt eo cô, thở dốc bên tai cô, dùng âm thanh lành lạnh mà gợi cảm để nói lời thô tục:

“Bé cưng… Em thật nhiều nước… Thật giỏi… A… Kẹp chặt anh…”

Cuối cùng, không biết qua bao lâu sau, một dòng điện tê dại truyền tới từ xương sống khiến thiếu niên đỏ mắt, hai tay anh dùng sức bóp chặt eo thon của Giang Âm, ra vào thêm một lát. Sau đó, anh cúi đầu mạnh mẽ hôn cô, không kiềm chế du͙© vọиɠ nữa mà để nó được giải tỏa, từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cứ thế bắn lên trên lưng của thiếu nữ…

Thể xác và tinh thần đều được thỏa mãn khiến tâm trạng của Trần Thanh cực kỳ tốt.

Anh để Giang Âm đang nằm sấp nằm ngửa lên, sau đó ôm cô nằm lên người mình, bày ra tư thế nữ trên nam dưới. Anh nhẹ nhàng môn lên khuôn mặt nhỏ ướŧ áŧ mồ hôi của cô, ngón trỏ cọ qua khóe mắt ửng đỏ của cô.

Âm Âm, hoan nghênh em bước vào thế giới của anh…