Chuyện kinh khủng như vậy, nếu không phải tự mình trải qua thì có lẽ cô sẽ không tin, càng đừng nói tới là Trần Thanh nữa.
Vốn định thẳng thắn nói cho anh biết, nhưng với mối quan hệ giữa hai người, tính đến ngày hôm nay thì cũng chỉ là một người xa lạ nói chuyện được đôi ba câu.
Bên cạnh việc khiến anh không tin, mà còn có thể khiến anh nghi ngờ mình.
Cho dù là ai nghe loại chuyện như vậy đều sẽ không tin.
Giang Âm lấy lại bình tĩnh, nói:
“Không vì sao cả, chỉ là muốn đi theo cậu thôi.”
Nhìn vẻ mặt của cô gái nhỏ không ngừn biến hóa, sau đó lại như đã hạ quyết tâm, anh có thể đoán được, chuyện này không đơn giản như vậy.
Không cần nhìn, anh vẫn có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Giang Âm.
Cúi đầu nhìn cô gái đang cố ra vẻ bình thản, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt sạch sẽ, anh như đánh mất suy nghĩ muốn hỏi tới cùng.
Thôi, sau này nói tiếp.
“Ừ.”
Anh không để ý, trả lời, không có cảm xúc gì đặc biệt, sau đó xoay người đi về phía nhà ga.
Thấy anh không muốn hỏi tiếp, Giang Âm như trút được gánh nặng, thở hổn hển một hơi rồi đi theo.
Vừa lên xe, còn rất nhiều chỗ trống.
Trần Thanh đi tới chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Thiếu niên ngồi ở hàng ghế phía sau, ngón tay thon dài đỡ trán, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Ánh mặt trời buổi chiều không còn gay gắt, thậm chí còn có phần dịu dàng, chiếu lên sườn mặt của anh như một vầng hào quang, gió ngoài cửa sổ thổi vào làm lay động vài lọn tóc ngắn của anh.
Dáng vẻ này của Trần Thanh, tựa như ánh sáng.
Gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời, cho dù làm thế nào cũng chẳng thể chạm tới.
Giang Âm không dám ngồi gần anh, chỉ có thể nắm lấy tay vịn, trộm ngắm anh.
Giang Âm cảm thấy, cho dù tương lai có qua đi bao nhiêu năm, anh vẫn là chàng trai đẹp nhất mà cô gặp.
Đời trước trong nhà đột nhiên xảy ra biến cố, sau khi đến trường làm xong thủ tục thôi học, thời tiết vô cùng ảm đạm, mặt trời cũng lẩn sau tầng mây, bầu trời xám xịt, không khí cũng bức bách.
Có thể là do thời tiết ảm đạm, hoặc cũng bởi vì suy nghĩ trong lòng ngổn ngang, lúc đó cô vừa bất lực, vừa tuyệt vọng.
Đứng ở ven đường, nhìn xe cộ qua lại như mắc cửi, cô bỗng cảm thấy mơ hồ.
Không thể tiếp tục đi học, trong nhà lại nợ nần ngập đầu, căn nhà cũ cũng bị ngân hàng tích thu để gán nợ, tất cả mọi thứ như đi vào ngõ cụt.
Trước khi Giang Minh Sinh đổ bệnh, gia đình Giang Âm vẫn luôn là cuộc sống ấm no hạnh phúc, ba mẹ Giang luôn cố gắng mang cho cô những gì tốt đẹp nhất.
Trong nháy mắt, cô gái được nuôi nấng trong nhà kính bỗng có ý định tự tử, chân cũng bước xuống đường cái.
Chỉ là Trần Thanh đứng ở đường bên kia ngăn cản cô, cứu cô.
Thân hình cao lớn của thiếu niên đứng thẳng ở phía đối diện, môi mỏng bật ra hai chữ, cho dù bị tiếng xe cộ lấn át nhưng một giây ấy, Giang Âm lại hiệu anh đang nói gì.
Quay lại!
Anh nói quay lại, hai chữ ngắn gọn, khiến cô sực tỉnh.
Cô vội vàng lùi lại phía sau, khi ngẩng đầu nhìn chỗ đối diện, anh đã sớm đi xa, chỉ để lại cho cô một bóng lưng cao lớn.
Sau đó, cô mới biết được, anh có một cái tên rất êm tai.
Trần Thanh…
Từ đó về sau, mặc dù đã nghỉ học, mặc dù ngày nào cũng bận rộn, cô vẫn luôn để trống một khoảng thời gian để tìm hiểu về tin tức của anh.
Mỗi khi cô cảm thấy mệt mỏi, cảm giác khó chịu không thể nào nguôi ngoai, chỉ cần mở điện thoại, nhìn những tin tức về anhm cô lại tràn đầy ý chí chiến đấu, tiếp tục cô gắng.
Vì sao lại thích anh như vậy?
Cô đã tự hỏi vấn đề này vô số lần, nhưng cuối cùng đều không tìm được đáp án.
Có thể do ban đầu anh là ân nhân cứu mạng, sau đó lại vì anh quá ưu tú mà mê muội rồi trở thành thầm thương.
Hoặc cũng có thể là do anh đã xuất hiện trong mơ của cô vô số lần, số lần tự an ủi tăng lên rồi phát hiện ra mình có khát vọng với anh.
Nhưng mà sau đó cô lại không miệt mài theo đuổi, tình cảm vốn dĩ là một thứ không có nguyên nhân.
Tình không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ biết mãi say đắm một người*.
[*Bản cv là: Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm. (情不知所起,一往而深)nếu câu này có cách dịch khác hay hơn thì mọi người góp ý cho Gà nhé. Gà cảm ơn ạ.]
Cô cứ như vậy mà thích anh.
Cũng tính toán sẽ mãi thích như vậy…
“Đã tới tiểu khu Nam Cẩm rồi, mời các hành khách xuống xe từ cửa sau…”
Tiếng thông báo của xe buýt cắt ngang hồi ức của Giang Âm.
Vội vàng xuống xe cùng Trần Thanh, cô nhút nhát đi theo anh đến cửa tiểu khu, đôi mắt đen láy như có ánh sao, nhìn Trần Thanh đi vào tiểu khu rồi mới xoay người trở về xe.
Chỉ là cô không phát hiện ra, Trần Thanh đi vào tiểu khu lại không lập tức về nhà mà nghiêng người tránh vào sau một cây đại thụ ở cửa tiểu khu, nhìn cô an toàn lên xe mới xoay người rời đi.
Buổi tối, Giang Âm nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được, trong đầu chỉ toàn là cảnh tượng nói chuyện với Trần Thanh lúc chiều nay.
Giọng nói không khác trong mộng xuân của cô là mấy, cô nghĩ một chút, huyệt nhỏ lại ướt.
Ánh trăng lành lạnh từ cửa sổ chiếu lên trên giường, nhìn thấy động tác dâʍ đãиɠ của thiếu nữ không sót chút nào.
Bàn tay của Giang Âm thuần thục vén váy ngủ lên, sau đó chạm vào cửa huyệt ướŧ áŧ.