Sầm Tu Kiệt lại uống một ngụm rượu: "Thực sự chỉ có những chuyện này! Sư nương, ta xin lỗi ngài, " nó đấm đấm ngực mình: "Nhưng ta cũng có nỗi khổ trong lòng!"
Nó còn nói trong lòng có nỗi khổ? Bùi Cô Cẩm mới là người phải kêu khổ trong lòng! Hắn đi nhanh tới bên cạnh Tống Vân Tang, đẩy Sầm Tu Kiệt ra: "Tang Tang, sao nàng lại không ngủ nữa?"
Hắn đánh giá Tống Vân Tang, nhưng ánh trăng không rõ lắm hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt của Tống Vân Tang. Bùi Cô Cẩm cũng không biết rốt cuộc Sầm Tu Kiệt đã phun ra bao nhiêu bí mật, trong lòng cảm thấy bất ổn. Sầm Tu Kiệt nhìn thấy hắn, cũng bùm một cái quỳ gối trên mặt đất: "Sư phụ! Ta càng xin lỗi ngài!"
Sầm Tu Kiệt bắt đầu khóc, một bên thẳng thắn thừa nhận tội trạng của mình: "Chuyện thứ nhất ta xin lỗi sư phụ là một tháng trước lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, ta nhìn thấy sư nương, thật sự là cảm thấy nàng thật khá, ta rất thích. Tuy rằng không có nghiêm trọng như ngài nói, cái gì mà ‘quyến rũ nữ nhân có chồng’, nhưng lúc ta chạy trốn luôn luôn mặc kệ người khác, ngày đó không biết tại sao lại không bỏ được nàng. Tưởng tượng đến việc lũ giặc Oa bắt được nàng sẽ ức hϊếp nàng, ta thật sự rất lo lắng! Cho nên ta mới cố ý chạy đi tìm nàng..."
Bùi Cô Cẩm đen mặt. Nhóc con này thực sự từng mơ ước Tang Tang của hắn! Hắn đạp Sầm Tu Kiệt một cái ngã lăn ra: "Ngươi còn dám thừa nhận?"
Sầm Tu Kiệt bị hắn đạp ngã ra một bên, lại ngồi dậy: "Sư phụ ngài đừng tức giận, đó không phải mới gặp sao. Sau đó biết được ngài cùng sư nương là một đôi, ta đã dẹp bỏ ý định rồi. Ngài xem ta, lùn như vậy, lại còn nhỏ tuổi, có chỗ nào so được với sư phụ có vóc dáng cao lại nhiều tuổi. Ta biết ta không hy vọng, quyết đoán buông bỏ rồi. Đương nhiên cũng bởi vì cho ta có nghĩa khí, thê tử của sư phụ không thể lấy..."
Bùi Cô Cẩm cắn răng: "Ta nhiều tuổi?"
Sầm Tu Kiệt đi tới bên cạnh Bùi Cô Cẩm, vỗ bờ vai của hắn nói: "Ta muốn thẳng thắn thành khẩn sai lầm thứ hai với ngài, là ngày hôm sau sau khi chúng ta cùng nhau lên đường, đống phân ngựa mà ngài dẫm phải kia là ta vứt ở đó đấy." Đứa nhỏ ra vẻ từng trải thở dài: "Khi đó ngài luôn đối với ta rất hung dữ, ta cầu ngài hỗ trợ, ngài còn nói ngài không giúp. Trong lòng ta tức giận, lại không dám trắng trợn nhằm vào ngài, vì thế trước khi dừng xe ta đã bỏ phân ngựa ở bên xe ngựa. Lúc ngài đỡ sư nương xuống xe ngựa ý loạn tình mê, quả nhiên không cẩn thận đã dẫm lên rồi..."
Bùi Cô Cẩm cả giận nói: "Được lắm! Quả nhiên là ngươi!"
Bùi Cô Cẩm không phẫn nộ vì từng dẫm phải phân ngựa. Mới đầu hắn còn tưởng rằng Sầm Tu Kiệt chỉ uống rượu, nói mấy câu lung tung, vậy phía Tang Tang hắn còn có thể hù mấy câu cho qua chuyện. Nhưng thì ra Sầm Tu Kiệt uống rượu sẽ thích tìm người khác giải thích! Thằng nhãi con say thì say, nhưng nói năng vẫn đâu vào đấy như vậy! Bùi Cô Cẩm thực sự nghi ngờ trước khi hắn đến, Sầm Tu Kiệt đã một hai ba bốn kể sạch với Tang Tang những chuyện hắn đã lừa bịp nàng! Cái hố này, bảo hắn phải lấp thế nào đây?
Lúc này Tống Vân Tang vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc lên tiếng: "Tu Kiệt uống rượu, chàng cùng nó đi. Ta thấy hơi lạnh, đi về trước."
Nàng xoay người rời đi, sao Bùi Cô Cẩm có thể để cho nàng một mình! Rồi lại nhất thời không dám theo sau. Từ trước đến nay hắn luôn làm việc rất tùy tiện, sau khi sống lại, trước mặt Tống Vân Tang luôn bó tay bó chân. Hắn sợ Tống Vân Tang đã biết được hành động ngây thơ này của hắn, phát hiện hắn vẫn giống như lúc trước không hề trầm ổn nàng sẽ không thích hắn nữa. Từng có thật nhiều những phút giây bên nhau thân mật như vậy, hiện tại hắn thật sự không có cách nào thừa nhận nàng lại lãnh đạm với hắn...
Trong lúc cân nhắc, Tống Vân Tang cách xa hắn vài bước. Bùi Cô Cẩm đành phải nói: "Tang Tang, nàng về trước đi. Ta mang nó đến chỗ Ngụy Hưng rồi sẽ tìm nàng."
Tống Vân Tang không đáp lời. Trong lòng Bùi Cô Cẩm càng cảm thấy không ổn. Hắn hung tợn xách Sầm Tu Kiệt lên, trong lúc đứa nhỏ vẫn đang giãy dụa, hắn ném nó vào phòng của Ngụy Hưng. Trên đường quay về phòng, hắn đều vắt hết óc suy nghĩ đối sách, nhưng thẳng đến khi hắn vào phòng, cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.
Trong phòng không đốt nến, Tống Vân Tang đang nằm trên giường, nhưng vẫn chưa có ngủ. Bùi Cô Cẩm cởϊ qυầи áo cui vào ổ chăn, thử ôm nàng. Hắn còn sợ Tống Vân Tang sẽ đẩy hắn ra, không ngờ Tống Vân Tang vốn đang nằm thẳng, lúc này lại xoay người một cái, cũng ôm lấy hắn.
Trong lòng Bùi Cô Cẩm rất vui vẻ! Có nghĩa là Tang Tang không tức giận phải không? Thật tốt quá!
Bùi Cô Cẩm quyết định xác nhận một chút: "Nhóc con Sầm Tu Kiệt kia, ngày thường trông có vẻ thông minh, không ngờ lúc uống rượu lại nói lung tung như vậy."
Tống Vân Tang tựa vào đầu vai hắn, không có trả lời. Bùi Cô Cẩm thật cẩn thận hỏi: "Tang Tang, nói đã nói những gì với nàng?"
Tống Vân Tang nhẹ nhàng lên tiếng: "Nói rất nhiều, lộn xộn rối loạn, ta mới vừa tỉnh ngủ không có tinh thần, cũng không có nghe được bao nhiêu."
Thì ra là thế! Cảm tạ Tang Tang vừa mới tỉnh ngủ nên còn chưa tỉnh táo! Bùi Cô Cẩm thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng buông xuống được nỗi lo. Lại tránh được một kiếp, Bùi Cô Cẩm chờ một lút sau, lúc này mới vỗ vỗ lưng của Tống Vân Tang: "Vậy thì đừng quan tâm đến nó. Đã khuya rồi, Tang Tang mau ngủ đi."
Tống Vân Tang nằm ở trong lòng hắn ngẩng đầu lên: "A Cẩm, chàng nằm thẳng ra có được không?"
Tất nhiên là nàng nói cái gì Bùi Cô Cẩm cũng đều nghe theo, lập tức nằm thẳng ra giường. Tống Vân Tang liền vịn lấy vai hắn, cả người đều dán lên người hắn. Nàng thì thào ở bên tai hắn: "A Cẩm thật ấm áp, ta muốn ôm chàng ngủ như vậy."
Khi nói chuyện, chân của nữ tử cũng quấn lên. Nàng gối lên sườn mặt của hắn, một tay ôm thắt lưng của hắn, một chân chui vào giữa hai chân của hắn, cái bụng nhỏ hơi lạnh của nàng dính sát khố của hắn, thật sự là cả người đều dính trên người hắn.
Thật sự là cử chỉ thân mật trước nay chưa từng có, Bùi Cô Cẩm cảm thấy cơ thể mình lại bắt đầu bị thiêu đốt. Lúc trước khi đi ngủ, Tống Vân Tang sẽ không chủ động ôm lấy hắn. Bùi Cô Cẩm kiềm chế nửa ngày, lúc này mới khàn giọng nói: "Được, Tang Tang thích ngủ như thế nào thì ngủ như thế ấy."
Tống Vân Tang cũng nhẹ giọng nói: "A Cẩm, chàng thật tốt."
Hơi thở của nàng quyện vào trong tai Bùi Cô Cẩm, trong lòng Bùi Cô Cẩm đều run run. Hắn cảm thấy hắn nên dỗ Tống Vân Tang ngủ nhanh nhanh, nếu không tình trạng này, cũng quá tra tấn hắn rồi. Bùi Cô Cẩm nghiêng đầu hôn lên trán nàng một cái: "Mau ngủ đi, ngủ ngon."
Trước kia đều là Tống Vân Tang quyết định khi nào thì ngủ, này là lần đầu tiên Bùi Cô Cẩm chủ động nói ngủ ngon. Tống Vân Tang Tựa như không quá vui vẻ, hơi hơi bĩu bĩu môi: "Sao A Cẩm lại giục ta ngủ vậy."
Bùi Cô Cẩm không biết có phải mình bị lỗi giác hay không, nhưng tối nay Tống Vân Tang nói chuyện âm cuối được ngân ra rất dài vô cùng kiều mỵ vô cùng quyến rũ. Nếu như đặt ở trường hợp bình thường, tất nhiên hắn sẽ rất thích, còn muốn ép nàng nói thêm vài câu cho mình nghe. Nhưng tình cảnh này, loại giọng nói này cộng với cái ôm của nàng... Bùi Cô Cẩm sẽ rất khó nhịn.
Nhưng có gian nan hơn nữa, Bùi Cô Cẩm cũng chỉ có thể nhẹ nhàng hỏi nàng: "Tang Tang còn chưa muốn ngủ sao?"
Tống Vân Tang thong thả lắc đầu: "Chưa muốn."
Nàng thoáng giật giật, cả người cọ cọ ở trên người hắn. Lúc cọ đến gần chỗ kia, Bùi Cô Cẩm đột nhiên bắt lấy nàng. Tống Vân Tang dừng lại: "A Cẩm, chàng nắm đau ta."
Bùi Cô Cẩm buông cổ tay nàng ra, hít vào thật sâu: "... Chân của nàng, dịch xuống một chút có được không?"
Tống Vân Tang dịch chân xuống một chút, hai người đều im lặng một lát. Tống Vân Tang lại lên tiếng: "A Cẩm, mấy ngày nay chàng thực sự sẽ không chạm vào ta?"
Giọng nói của nàng nho nhỏ, càng có vẻ vừa mềm vừa ngọt. Bùi Cô Cẩm chỉ nghĩ nàng đang lo lắng hắn không thành thật: "Nàng yên tâm, thực sự sẽ không. Nàng không có tinh thần, làm sao ta có thể động vào nàng. Ta nào có xấu xa như vậy."
Tống Vân Tang được câu cam đoan này, lúc này mới nói: "Kỳ thật có một chuyện, ta muốn làm rất lâu rồi."
Lúc này Bùi Cô Cẩm còn không có ý thức được có gì không đúng: "Chuyện gì?"
Tống Vân Tang lại giật giật, dán lên càng khít hơn, ngực của nàng gần như đặt ở trên cánh tay hắn. Nàng nói nhỏ ở bên tai hắn, nhẹ nhàng nỉ non: "Ta cảm thấy... hầu kết của A Cẩm thật đẹp."
Cả người Bùi Cô Cẩm căng thẳng, hầu kết được khen xinh đẹp kia, lăn lên lăn xuống vài vòng: "Nàng... không phải nàng muốn sờ đó chứ?"
Đôi con ngươi của Tống Vân Tang giống như hồ nước dịu dàng ban đêm, sáng lên ánh nước mê muội lòng người: "Không phải."
Bùi Cô Cẩm thở dài một hơi. Hắn đã sắp chịu không nỗi rồi, nếu Tống Vân Tang lại muốn sờ hắn... Hắn cảm thấy chính mình sẽ điên lên mất. Nhưng Tống Vân Tang lại dán vào sát một chút nữa, môi của nàng sắp chạm vào mặt hắn: "Ta chỉ muốn cắn một ngụm."
Bùi Cô Cẩm bị những lời này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thiếu chút nữa hắn cắn nàng trước mấy ngụm. Máu trong người chớp mắt một cái đều sôi trào, Bùi Cô Cẩm chỉ hận nguyệt sự của Tống Vân Tang không thể chấm dứt ngay tức thì, nhưng hắn vẫn nên quản chính mình, gian nan nói ra một câu: "Ngoan, hôm nay không được. Qua vài ngày nữa lại cho nàng cắn, được không?" Giọng nói của hắn khàn khàn: "Tùy tiện nàng thích cắn mấy cái cũng được."
Tống Vân Tang không đồng ý: "Ta không muốn, ta muốn cắn ngay đêm nay."
Giọng nói mềm mềm ngọt ngọt này vừa vang lên, Bùi Cô Cẩm lại không có cách nào từ chối được nữa. Hắn cảm thấy nếu Tống Vân Tang lại làm nũng thêm một chút, có lẽ hắn sẽ mơ màng đồng ý rồi. Nhưng Tống Vân Tang cũng không làm nũng. Cánh tay nàng khoát lên thắt lưng hắn lướt qua hắn cơ thể, đầu ngón tay chạm chạm vào trên hầu kết của hắn: "Ta sẽ cắn trong đêm nay. Ta sẽ dùng sức thật mạnh, cắn cho chàng đau —— chàng có sợ không?"
... Sợ! Bùi Cô Cẩm đang rất sợ hãi! Con thỏ nhỏ hù dọa hắn, Bùi Cô Cẩm sắp bị nàng làm cho đầu óc lên mây rồi, thật sợ giây tiếp theo mình liền khống chế không được ăn nàng! Nam nhân hít vào thật sâu: "Được rồi, nàng cắn đi."
—— Cùng lắm thì nàng cắn xong rồi, hắn nghẹn đến lúc nàng ngủ, sau đó lại xuống giường... Chờ nguyệt sự của nàng chấm dứt, hắn nên đòi lại cả vốn lẫn lãi!
Tống Vân Tang được hắn đồng ý, lại vịn lên người hắn trườn lên một chút, đầu ngón tay của nàng chỉ vào cằm dưới của Bùi Cô Cẩm: "Chàng ngẩng đầu lên, ta cắn không đến."
Trong lòng Bùi Cô Cẩm ngứa đến mức muốn cào cấu, lời nói đùa liền thốt ra: "Như vậy đâu có được, nàng muốn cắn ta, ta còn phải ngửa cổ phối hợp sao? Tang Tang lợi hại như vậy, hẳn nên tự mình nghĩ cách."
Tống Vân Tang yên lặng nhìn hắn, bỗng nhiên một tay đẩy cằm dưới của hắn, ngửa đầu cắn thẳng xuống!
Bùi Cô Cẩm không ngờ nàng thật sự suy nghĩ biện pháp, còn là biện pháp mãnh liệt như vậy. Hắn chỉ cảm thấy miệng bị ngón tay nhỏ kia đẩy lên, bị bắt ngẩng đầu lên, sau đó hầu kết liền đau xót! Thật sự dùng lực rất mạnh! Cho dù Bùi Cô Cẩm da dày thịt béo, cũng hô lên một tiếng nhỏ. Hắn vội vàng ôm Tống Vân Tang, túm con thỏ nhỏ đang hành hung xuống dưới: "Tổ tông ơi... đây chỉ là yết hầu thôi, không thể cắn mạnh như vậy. Nàng muốn mưu sát chồng sao?"
Tống Vân Tang cắn xong một ngụm này, thoạt nhìn vẫn không quá vui vẻ: "Chàng đã đồng ý với ta."
Làm sao Bùi Cô Cẩm chịu nỗi nàng như vậy, vội vàng thả tay ra: "Được được được, nàng cắn đi, cùng lắm thì cắn hỏng rồi tìm đại phu."
Tống Vân Tang lại nằm úp sấp trở về bên cạnh Bùi Cô Cẩm, nhắm lại mắt. Giọng nói rầu rĩ của nữ tử vang lên: "Không cắn, ta ngủ."
Nàng nói chỉ là "Ta ngủ", mà không phải "Ngủ ngon". Nhưng con thỏ nhỏ của Bùi Cô Cẩm đột nhiên biến thân tiểu mèo hoang chọc tới rồi, vô cùng khó nhịn, cũng không có để ý: "Mau ngủ đi."
Mau ngủ mau ngủ, nàng ngủ hắn mới có thể đi ra ngoài đối phó với chính mình một chút. Trong lòng Bùi Cô Cẩm vội vàng, cơ thể của Bùi Cô Cẩm đang thiêu đốt, nhưng không ngờ, Tống Vân Tang lại chậm rãi mở mắt: "Đêm nay A Cẩm sẽ không ra ngoài nữa phải không?" Nàng chậm rãi nói: "Không cho phép đi ra ngoài nha, phải ở cùng ta."
Chuyện này không thể được, nghẹn một đêm như vậy, thật sự quá đau khổ. Bùi Cô Cẩm lừa gạt nói: "Được, ta cùng nàng, nàng mau ngủ đi."
Tống Vân Tang lại đứng dậy xuống giường, đến tủ quần áo lấy ra một cái dải tơ lụa làm quần áo còn thừa lại, cột vào cổ tay mình. Bùi Cô Cẩm chợt thấy không ổn: "Tang Tang, nàng làm gì vậy?"
Trong bóng đêm, Tống Vân Tang trừng mắt nhìn, bộ dạng vô cùng khờ dại ngây thơ: "Ta muốn cột chúng ta cùng một chỗ, như vậy A Cẩm sẽ không thể trộm đi ra ngoài." Nàng cột một đầu khác của tơ lụa lên cổ tay Bùi Cô Cẩm. Sau đó giơ lên tay mình lên, cho Bùi Cô Cẩm thấy nút thắt xinh đẹp kia: "Cách thắt nút này, A Cẩm không biết đâu. Nếu dỡ xuống, ngày mai ta sẽ phát hiện."
Bùi Cô Cẩm: "..."