Long Uy Chiến Thần

Chương 585: Vốn là không liên quan

Thạch Khương và những người đàn ông mặc âu phục vừa tránh ra, đội xe của Lê Uy Long giống như ngựa hoang thoát dây thừng gào thét mà qua.

Thạch Khương và những người đàn ông mặc âu phục đều bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, nếu phản ứng chậm một chút, trễ 1 giây thôi đã bị đánh bay!

Mặc dù người nhà họ Long đúng là họ Long, nhưng cũng không phải là Hoàng tộc. Người nhà họ Long chỉ là nhà quan lại mà thôi, mặc dù họ Long, nhưng không liên quan gì đến Long chủ Long quốc.

Mà Long chủ Long quốc cũng không phải họ Long. Long chủ Long quốc là chủ của Long quốc.

Lê Uy Long thấy người của nhà họ Long đã mắng Thạch Khương một trận, anh nhớ tới một số chuyện cũ đau lòng, nhưng tâm trạng của anh cũng không bị ảnh hưởng nhiều, rất nhanh đã bình tĩnh.

Thân là chỉ huy của hàng chục ngàn người, tình thế bây giờ cực kỳ nghiêm trọng, thân là người nắm giữ tính mạng của tướng sĩ, anh không thể vì cảm xúc bản thân mà làm ảnh hưởng đến người khác được.

Trên xe, Lê Uy Long lấy danh nghĩa Tổng đốc gửi điện lệnh cho Hộ soái Trấn Đông Dương Tuấn Vũ để anh ta lập tức điều một đội tàu chiến đấu trên biển Đông chạy sang vùng biển phía Nam, chuẩn bị tập hợp cùng với đội tàu chiến ở khu vực chiến đấu phía Nam.

Hộ soái Trấn Đông Dương Tuấn Vũ nhận được điện lệnh của Lê Uy Long, lập tức phái ra một đội tàu chiến lao tới vùng biển phía Nam.

Đã đến sân bay, Lê Uy Long và hộ soái Trấn Nam Trần Kiệt chia nhau lái hai chiếc máy bay khác nhau bay về trụ sở chính của khu vực chiến đấu phía Nam.

Trụ sở chính của khu vực chiến đấu phía Nam ở Thành phố Bắc Giang, chứ không phải ở Thành phố Đà Lạt. Chỗ của Tạ Ngọc Hải ở gần khu vực chiến đấu của Thành phố Đà Lạt, thật ra chỉ là chi nhánh của khu vực chiến đấu phía Nam.

Lê Uy Long và Trần Kiệt đều là hổ soái của Đại Long quốc, hai vị đều là nhân vật nổi tiếng gánh vác sự yên bình cho Long quốc, đương nhiên không thể cùng nhau ngồi chung trên một chiếc máy bay.

Bởi vì đặc nhiệm của kẻ địch ở khắp mọi nơi, nếu như hai vị hộ soái ngồi chung trên một chiếc máy bay, lỡ như máy bay bị kẻ địch bắn rơi, hoặc đặc nhiệm của địch động tay động chân ở trên máy bay làm máy bay hư hỏng, vậy Long quốc sẽ tổn thất cùng lúc hai vị hộ soái.

Hộ tống máy bay của hộ soái, công tác bảo vệ phải làm vô cùng nghiêm ngặt, nhưng không sợ chuyện không may. Đặc nhiệm của kẻ địch đều ẩn mình vô cùng sâu.

Bảo vệ bên cạnh, cơ trưởng gì đó, cũng có thể sẽ là đặc nhiệm của kẻ thù.

Bởi vậy, nhân vật quan trọng bình thường cũng sẽ không ngồi chung với nhau trên một chiếc máy bay.

Nói nôm na là không thể đặt hết tất cả số trứng gà trong một cái giỏ được.

Thành phố Đà Lạt.

Nguyễn Diễm My ở nhà đợi trái đợi phải cũng không thấy được chồng Lương Trọng và con trai Lương Tuấn Thịnh trở về.

Bà ta nghĩ là Lương Trọng lại đi gặp riêng người phụ nữ nào đó, nên bà ta cầm điện thoại di động lên chuẩn bị gọi điện thoại cho Lương Trọng.

Mà đúng lúc này, đột nhiên chuông cửa vang lên.

Nguyễn Diễm My tưởng rằng Lương Trọng đã trở về, bà ta để điện thoại di động xuống, sau đó đi mở cửa.

Lúc đi đến cửa, đột nhiên Nguyễn Diễm My lại cảnh giác, bà ta nhìn mắt mèo để xem xét tình huống bên ngoài.

Xem xét từ mắt mèo, Nguyễn Diễm My lập tức giật nảy cả mình.

Bởi vì ngoài cửa toàn là người được trang bị vũ trang đầy đủ!

Dẫn đội lại là Giám đốc cục công an thành phố Ánh Hạ!

Nguyễn Diễm My lập tức bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, không dám mở cửa.

Bà ta từng làm quá nhiều chuyện phạm tội, có tật giật mình, sợ nhất là người bên cục công an đột nhiên tìm tới cửa!

Tình huống này đã xuất hiện vô số lần trong đầu của bà ta, không nghĩ tới thật sự biến thành sự thật!

"Tranh thủ thời gian mở cửa!" Hiện tại Ánh Hạ bắt đầu vừa lấy tay gõ cửa vừa hô lớn.

Nguyễn Diễm My nào dám mở cửa chứ? Giám đốc cục công an thành phố tự mình dẫn đội đến đây, không cần hỏi cũng biết là đã xảy ra chuyện lớn!

Bà ta vội vàng chạy đi muốn tìm nơi lẩn trốn, nhưng trong nhà lại không có chỗ nào có thể trốn. Muốn nhảy cửa sổ bỏ trốn, nhưng bản thân lại ở tầng thứ mười tám, bà ta đâu dám nhảy? Nếu nhảy xuống nhất định sẽ thịt nát xương tan!

Ánh Hạ ở ngoài cửa gào thét một hồi, cũng không có người mở cửa. Cô ấy lo lắng Nguyễn Diễm My chạy trốn, hoặc là tiêu hủy chứng cứ phạm tội, nên bắt đầu để cấp dưới phá cửa mà vào.

"Ầm… "