Gián, chuột, rêu mọc trên bức tưởng ẩm thấp, mùi hôi thối cùng mốc meo tràn đầy trong không trung chốn thiên lao, gió lạnh thổi vào mang đến một loại sợ hãi.
Thanh âm của tiếng roi quất nghe rất rõ ràng.
“Gian tế, quân bán nước, ngươi này là phản đồ bán đứng quốc gia!”
Ba đòn roi nặng nề, lần lượt trực tiếp giáng lên người Trương Cẩm Sắt.
Quần áo một nửa đã bị rách nát, máu tươi chảy ra dính lên miệng vết thương, cả thân mảnh khảnh giờ đã huyết nhục mơ hồ.
Trương Cẩm Sắt muốn hét chói tai, nàng đã bị tra tấn thực sự lâu lắm, nhưng lại chỉ có thể phát ra thanh âm đau đớn khàn khàn chói tai.
“Ta không phải…gian tế…..”
Ba.
Lại là một roi hung hăng hạ xuống, tên cai ngục tức giận mắng: “Còn dám mạnh miệng, xem ta không đánh chết ngươi! Tên bán nước như ngươi nên bị thiên đao vạn quả, nếu không phải thái tử điện hạ nhớ tình cũ, ngươi cho là ngươi chỉ bị đánh trượng là có thể?”
Ba.
Trương Cẩm Sắt khóe môi cơ hồ có máu, tóc bay rối lẫn cùng mồ hôi dính lên thân, cơ hồ đau muốn ngất xỉu đi. Nhưng đáy mắt lại chứa hàn ý lạnh lẽo, tiếng cười lạnh buông ra.
Thái tử điện hạ nhớ tình cũ?
Thật sự là thiên hạ phải chê cười.
Nếu nam nhân kia đối với nàng hữu tình, vì sao khi thời điểm màn đêm buông xuống, lại đem nàng một mình cô độc trong phòng tân hôn, vì sao nàng lại bị vu cáo thành nội gián địch quốc, hết đường chối cãi, bị Thiên Anh đế nhốt đánh vào thiên lao, sắp bị trượng hình đánh đến chết?
Còn nhớ rõ mùa hạ có nhiều loại hoa nở rực rỡ, cùng thái tử điện hạ ánh mắt ôn nhu, làm nàng say mê, câu mất lòng nàng, khiến nàng như một con thiêu thân bay đến ngọn lửa, đầy cuồng dại hướng ánh mắt hắn mà nhào tới.
Khi đó, cả nhà đều phản đối nàng hướng tới thái tử, nhưng nàng lại ngây ngốc không nghe lời khuyên, ngang nhiên cự tuyệt hướng thái tử mà cầu hôn, trở thành trắc phi của thái tử.
Nhưng sau cùng lại là sao?
Màn đêm buông xuống sau khi lễ thành hôn kết thúc, thái tử liền hỏi nàng miếng ngọc bội bên người. Ngọc bội kia chính là cố nương nàng lưu lại, nương lúc lâm chung căn đi dặn lại, rằng ngọc bội này chứa huyền cơ, tuyệt đối không thể nói cho bất cứ kẻ nào.
Trương Cầm Sắt không rõ, thái tử điện hạ lại như thế nào nghe được về khối ngọc bội này.
Long phượng chúc tiền, đối mặt mặc hỉ bào, nàng một lòng mê luyến thái tử, Trương Cẩm Sắt liền giao ra ngọc bội.
Chính là, ngọc bội này rốt cuộc có huyền cơ gì, nương không có nói cho nàng, nàng nói không nên lời.
Liền theo một khắc kia, gương mặt thâm tình của trượng phu trước mắt lại hóa thành thần tình lạnh như băng, cầm ngọc bội mà đi, để nàng một mình qua đêm động phòng.
Từ nay về sau trắc phi phủ thái tử liền trở thành trò cười, nhận hết sự khinh rẻ của phi thϊếp trong phủ. Mà nàng một lòng chỉ nhận hắn làm trượng phu, còn hắn lại đối nàng mặc kệ không hỏi.
Ngay tại ba ngày trước, một hồi ác mộng đã phá hủy Trương Cầm Sắt khi còn sống.
Thuận Kinh phủ nha bắt được một gã nội gián của địch quốc, nghiêm hình tra tấn, nội gián kia nhưng lại khai ra trắc phi thái tử Trương Cầm Sắt là đồng lõa.
Thiên Anh đế giận dữ, thái tử thờ ơ lạnh nhạt, Trương gia ở dưới được chúng đại thần nỗ lực bảo vệ, chỉ có Trương Cầm Sắt lại bị gán cho tội thông đồng với địch phản quốc, phải dùng trượng hình.
Gió thu lạnh run, lạnh đến thấu xương, Trương Cầm Sắt mình đầy thương tích nhốt trên xe chở tù nhân, áp tới pháp trường.
Trứng thối, đồ ăn thừa cư nhiên bị ném lên người nàng, nàng phảng phất bất giác.
Vì cái gì mà mình ngu như vậy?
Thì ra thái tử sở dĩ thâm tình chỉ để dụ nàng, chỉ là vì muốn đạt được bí mật của ngọc bội mà thôi!
Nàng không thể nói được bí mật đó, liền không có giá trị lợi dụng, cái nam nhân kia vì muốn diệt khẩu, liền vu nàng tội danh thông đồng với địch quốc, muốn nàng chết đi không đối chứng!
Tới pháp trường, thanh âm dân chúng một bụng oán hận thóa mạ nàng như một con dao vô tình chui vào tâm Trương Cầm Sắt.
“Nữ nhân này đến chết vẫn là xử nữ, thật là xứng đáng. Nữ nhân vô sỉ như vậy, thật là bẩn giường thái tử điện hạ.”
Tất cả mọi người đang mắng, gậy gỗ đánh vào trên người, đau đến nỗi xương cốt đều muốn nát, Trương Cầm Sắt thét chói tai: “Không phải ta! Ta là oan uổng! Ta là oan uổng!”
“Đánh chết nàng!”
“Đánh!”
“Quân bán nước, chết chưa hết tội!”
“Nữ nhân này chết đến nơi còn ngang ngạnh cãi lại!”
Nỗi đau nhức tàn phá Trương Cẩm Sắt tứ chi cùng xương cốt, chưa bao giờ lại phẫn nộ giống như giây phút này, oán hận như vậy.
Nàng oán hận không riêng gì thái tử.
Còn có chính mình!
Là chính mình lúc trước nhận thức không rõ, không nghe lời khuyên của phụ thân, nhiều lần ngang nhiên cự tuyệt lời cầu hôn của Tấn vương thế tử, không nên say đắm thái tử.
Trận này đổ, nàng thua thân bại danh liệt.
Nàng rất hận, rất hối!
Máu tươi không ngừng trào ra, đem áo tù nhân nhiễm một màu đỏ chói, hối hận điên cuồng làm cho mắt Trương Cẩm Sắt trừng lớn, phát ra tiếng kêu thê lương.
“Ngọc Khuynh Dương, ngươi và ta đã là vợ chồng một hồi, ta Trương Cẩm Sắt không nợ của ngươi! Nếu có kiếp sau, Trương Cẩm Sắt nhất định phải lấy lại công đạo, trừ ma diệt ác, nếu không làm cho thiên hạ oan nhiều hơn một người!”
Đang nói, rất xa, Trương Cẩm Sắt giống như thấy ai đó chạy tới.
“Cẩm Sắt! Cẩm Sắt!”
Người nọ không ngừng la lên, dốc hết tâm huyết, điên cuồng khai phá đám người, trong tiếng xôn xao lại có thể nhìn thấy rõ hơn.
A, dĩ nhiên là hắn.
Trương Cẩm Sắt bên môi hiện lên tia cười khổ, hai mắt nhanh chóng ướt đẫm nước mắt.
Tấn vương thế tử Ngọc Vong Ngôn, nam nhân kia bị nàng ngang nhiên từ hôn, quét sạch thể diện của hắn, biết được nàng bị thái tử để qua một bên trong đêm động phòng còn vì nàng mà lo lắng, nghe được nàng bị định tội gian tế địch quốc còn liều chết hướng Thiên Anh đế trần tình biện hộ…
Trương Cẩm Sắt a Trương Cẩm Sắt,một người như vậy cuồng dại yêu ngươi, vì cái gì đến chết mới biết được?
Gậy gỗ đánh hạ thật mạnh, Trương Cẩm Sắt một ngụm máu tươi phun ra, theo án thượng ngã nhào, hấp hối.
Hấp hối cuối cùng một cái chớp mắt, chỉ nhìn thấy một đôi mắt bi thống xem xét chính mình, tiếp theo là một đôi tay hướng nàng ôm đến.
Trương Cẩm Sắt mang theo cười khổ, nhắm hai mắt lại.
“Ngọc Vong Ngôn, kiếp sau nếu có thể tái kiến, ta…”
Đang nói như diều đứt dây, biến mất ngay tại gió lạnh mùa thu.
“Cẩm Sắt…..”
Ngọc Vong Ngôn thất bại quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy, mắt cứ mở to ra.
Nàng từng là ân cứu mạng của hắn, hắn thật sự yêu sâu đậm nữ tử này, cứ như vậy đi rồi. Tương lai năm tháng còn dài, hắn còn lại cái gì!
Cởi y bào, ôm chặt Trương Cẩm Sắt, Ngọc Vong Ngôn bỗng nhiên nói nhỏ: “Cẩm Sắt, kiếp sau nếu như có thể tái kiến, ta – nhất định sẽ không cho người cùng với hắn lập thất!